Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 431: Chương 431: Chương 432




Anh không thích những nơi nhiều người như vậy.

“Được rồi.” Tống Vy nhún vai.

Thực ra cô cũng chỉ hỏi khách sáo vậy thôi, không thực sự muốn dẫn anh đi.

Dù sao thì anh đi rồi, người khác cũng ngại thân phận của anh, chắc chắn sẽ mất tự nhiên. Cũng may là anh không nói muốn đi, nếu không thì cô cũng không biết nên từ chối anh như thế nào.

“Lúc sắp kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.” Ngón tay Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế văn phòng.

Tống Vy không từ chối, gật đầu nói đồng ý sau đó cúp máy.

Giang Hạ đẩy cửa thò đầu vào: “Vy Vy, đã đi được chưa?”

“Đi thôi.” Tống Vy đeo túi lên, đứng dậy đi qua đó.

Hai người dẫn mười mấy người trong văn phòng tới CLB Thế Kỷ, ăn buffet hải sản.

Đợi sau khi ăn buffet xong thì đã là hơn chín giờ.

Đoàn người lại kéo nhau đi tới chỗ Karaoke.

Mọi người đều rất hưng phấn, ai chọn bài hát thì chọn, ai chơi trò chơi thì chơi, cả phòng bao vô cùng náo nhiệt.

Chơi một lúc, Tống Vy cảm thấy hơi bí bách, sau khi nói một tiếng với Giang Hạ, cô mở cửa phòng bao ra, đi ra ngoài hít thở chút không khí.

Kết quả là vừa ra khỏi phòng Karaoke đã có người gọi tên cô: “Ấy, không phải là Tống Vy đây sao?”

Tống Vy quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ thân hình vô cùng cao ráo ăn mặc thời trang gợi cảm đang đứng cách đó không xa, đang kinh ngạc nhìn mình.

Tống Vy nghi hoặc quan sát người phụ nữ đó, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ đành cười lịch sự cất lời: “Xin chào, cho hỏi cô là?”

Sắc mặt người phụ nữ lập tức trầm xuống, chân đi trên đôi giày cao gót gần mười phân bước tới trước mặt Tống Vy, nói với giọng điệu kỳ quặc: “Đúng là quý nhân hay quên, dù sao chúng ta cũng từng là bạn cùng phòng đại học một năm, vậy mà cậu lại quên tôi à.”

“Bạn cùng phòng một năm?” Tống Vy cụp mi mắt suy nghĩ, đôi mắt sáng lên: “Cậu là Hàn Thư!”

Người phụ nữ, cũng chính là Hàn Thư, khoanh tay với vẻ ngạo nghễ: “Nhớ ra rồi à?”

Tống Vy bật cười, nhưng ý cười không hiện nơi đáy mắt, nói vừa xa cách lại khách sáo: “Ừ, cậu nhắc nên tôi nhớ ra rồi, cậu thay đổi nhiều thật đấy.”

Cô đánh giá người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới.

Người phụ nữ trước mặt là bạn cùng phòng năm nhất của cô ở Đại học thành phố Giang, học khoa nghệ thuật, nhưng quan hệ lại không tốt. Bởi vì điều kiện gia đình Hàn Thư không tốt, tính cách trầm lắng lại tự ti, không quan tâm gì tới tất cả người trong phòng ký túc xá.

Đặc biệt là rất hay ngứa mắt, không bằng lòng với cô mà chẳng cần có nguyên nhân gì. Người này như hận không thể đạp cô thành tro bụi vậy, không ngờ lại chủ động chào hỏi với cô, đúng thật là khiến cô bất ngờ.

“Đúng vậy, bây giờ tôi đang làm người mẫu, cũng có chút danh tiếng, không phải là thay đổi nhiều hay sao.” Hàn Thư cười với vẻ mặt tự đắc.

Tống Vy nghe ra được ý khoe khoang trong giọng điệu của cô ta, khóe miệng run rẩy: “Hóa ra là vậy, chiều cao thân hình cậu đều có cả, rất phù hợp làm người mẫu, chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn nhé.” Hàn Thư làm như lơ đãng sờ cái túi treo trên cánh tay: “Còn cậu thì sao? Bây giờ cậu đang làm gì vậy, vẫn làm nhà thiết kế trang phục à?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Hàn Thư che miệng cười khinh thường: “Xem ra cậu sống cũng chẳng ra sao nhỉ?”

“Ồ?” Tống Vy nhướn mày: “Là thế nào?”

“Nổi tiếng ấy, tôi chưa từng nghe nói về cậu trong giới thời trang.”

Hàn Thư đi xung quanh Tống Vy một vòng, trong mắt toàn là sung sướng khi cao hơn người khác một bậc: “Cậu nói xem năm đó ở Đại học thành phố Giang, cậu là thiên tài nổi tiếng khoa thiết kế trang phục, sao giờ lại thành ra thế này chứ. Hay là cậu cầu xin tôi đi, cầu xin cho tôi vui vẻ rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một nhà thiết kế nổi tiếng, để họ chỉ bảo cậu, thấy thế nào?”

Nói xong, cô ta nhìn chăm chú vào Tống Vy, đợi Tống Vy lên tiếng.

Chỉ cần Tống Vy mở lời, cô ta sẽ có thể dẫm cô gái trời ban khiến cô ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ năm đó dưới chân.

Tống Vy nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Hàn Thư, biết cô ta cố ý gây sự, ánh mắt lạnh lùng, đang định cất lời.

Giang Hạ đột nhiên đi từ đằng trước tới với vẻ mặt phẫn nộ, che chắn Tống Vy đằng sau: “Nực cười, cái loại người mẫu nhỏ như gà rừng vô danh mà thôi, thế mà cũng dám lên tiếng à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.