Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 442: Chương 442: Chương 443




“Không sai, thằng bé có thiên phú, anh không muốn lãng phí.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy nắm lòng bàn tay lại: “Em hiểu, nhưng theo em biết, giáo dục nhân tài rất vất vả, phải học quá nhiều, em chỉ hy vọng Hải Dương có thể có một tuổi thơ vui vẻ…”

“Suy nghĩ của em đương nhiên không sai, nhưng em có từng nghĩ, Hải Dương có muốn làm theo ý em không?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, ngắt lời cô.

Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ giật: “Ý anh là?”

Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía Tống Hải Dương, ý bảo cô nhìn xem.

Tống Vy nhìn qua, thấy Tống Hải Dương hít sâu một hơi, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Mẹ ơi, con muốn học!”

“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc mở to mắt: “Con muốn tiếp nhận giáo dục nhân tài?”

“Vâng.” Tống Hải Dương gật đầu.

Tống Vy ôm mặt cậu bé: “Bé cưng, con có biết giáo dục nhân tài là gì không?”

“Có biết một chút ạ.” Tống Hải Dương chớp mắt.

Tống Dĩnh Nhi ở bên cạnh nhìn mẹ và anh, không nói gì.

Tống Vy càng nhíu mày sâu hơn: “Nếu đã biết, vậy mà con còn…”

“Con muốn trở thành người giống như ba.” Tống Hải Dương chỉ vào Đường Hạo Tuấn.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, không chống đầu nữa mà ngồi thẳng người dậy: “Trở thành người như ba?”

“Vâng, con rất ngưỡng mộ ba, thế nên con muốn trở thành một người oai phong mạnh mẽ, nói được làm được như ba!” Tống Hải Dương nắm chặt tay lại, nói với vẻ mặt kiên định.

Khóe miệng Tống Vy khẽ giật, lập tức không nói được gì.

Cô chỉ có thể cảm khái, không hổ là con của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, đôi môi mỏng cong lên: “Lý do không tệ, con chắc chắn chứ?”

“Vâng!” Tống Hải Dương gật đầu thật mạnh.

Tống Dĩnh Nhi không hiểu chuyện gì, cũng gật đầu theo.

Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn về phía Tống Vy.

Tống Vy có chút đau đầu, đỡ lấy trán: “Được rồi, em đồng ý.”

Cô là một người mẹ rất dễ tính, chỉ cần bản thân con đồng ý, cô thường sẽ không làm chúng thất vọng.

Chuyện học giáo dục nhân tài cũng vậy.

“Hay quá, cảm ơn mẹ ạ…”

“Đừng cảm ơn mẹ vội.” Tống Vy giơ một ngón tay lên, để lên môi Tống Hải Dương đang muốn hoan hô: “Đúng là mẹ đã đồng ý với con, nhưng con vẫn phải tới trường mẫu giáo, ban ngày tới trường mẫu giáo, buổi chiều sẽ về học giáo dục nhân tài, hiểu không?”

Nghe được lời này, Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua cô đầy thâm ý.

Khuôn mặt nhỏ của Tống Hải Dương xụ xuống: “Hả? Vẫn phải đi trường mẫu giáo ạ?”

Tống Vy bỏ ngón tay khỏi miệng cậu bé: “Sao hả, không muốn à? Nếu không muốn thì thôi vậy, đừng nghĩ tới giáo dục nhân tài nữa.”

“Không không không.” Tống Hải Dương vội vàng ôm lấy cánh tay Tống Vy: “Mẹ ơi, con hiểu rồi, con hiểu rồi!”

“Hiểu là tốt.” Tống Vy nhéo mũi cậu bé, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện thời gian không còn sớm nữa, vỗ lưng cậu bé và Tống Dĩnh Nhi: “Được rồi, mau ăn sáng đi, sắp phải đi học rồi.”

“Vâng.” Hai đứa trẻ lên tiếng, dắt tay nhau đi vào nhà ăn.

Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Chúng ta cũng qua đó đi.”

“Ừ.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Đường Hạo Tuấn tới trước mặt cô, kéo cô dậy: “Em nhất quyết muốn Hải Dương tới trường mẫu giáo là vì muốn duy trì tính cách lạc quan, cởi mở của Hải Dương sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.