Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 491: Chương 491: Chương 492




Lúc này Tống Vy đã nôn gần hết, dạ dày không còn cồn cào như trước nữa.

Cô thở hổn hển đứng dậy, nhấn vòi nước rồi mới quay đầu lại nói: “Tôi không sao đâu.”

“Làm sao có thể không sao được? Mặt cô đã trắng bệch ra như vậy rồi kia kìa!” Dì Vương nhìn cô lo lắng.

Tống Vy mỉm cười, đậy nắp bồn cầu lại: “Có thể gần đây tôi ăn nhầm phải đồ gì hỏng thôi.”

“Mấy hôm nay, tôi cũng không làm món gì kỵ nhau đâu.” Dì Vương cảm thấy khó hiểu.

Tống Vy đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, lấy nước súc miệng để loại bỏ hết vị chua trong miệng, lúc này cả người cô mới cảm thấy thoải mái hơn: “Tôi cũng không biết, có thể là đồ tôi ăn ở bên ngoài.”

“Có lẽ vậy.” Dì Vương gật đầu, lấy một chiếc khăn sạch từ trong tủ đưa cho cô: “Cô Tống, hay là tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô?”

Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!

“Không cần đâu.” Tống Vy nhận lấy khăn bông, cô lắc đầu: “Bây giờ tôi đã không sao rồi.”

“Nhưng sắc mặt của cô vẫn còn bất thường lắm.” Dì Vương khuyên bảo.

Tống Vy lau nước trên mặt, rồi treo chiếc khăn bông lên móc phơi đồ bên cạnh: “Có lẽ một lát nữa sẽ bình thường lại thôi. Dì Vương, dì rót giúp tôi một ly nước đi.”

“Được.” Dì Vương lập tức trả lời, bà xoay người ra ngoài đi rót nước cho cô.

Tống Vy chỉnh lại đầu tóc và quần áo trên người mình rồi cũng ra ngoài theo.

Cô ra đến phòng khách thì dì Vương đã rót xong một ly nước ấm, đang từ trong bếp đi ra.

Tống Vy nói một tiếng cảm ơn, dùng hai tay nhận lấy rồi uống một ngụm.

Dòng nước ấm đi qua cổ họng xuống đến bụng, làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.

Cô khẽ thở ra một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Cô đưa cốc nước trả lại cho dì Vương.

Dì Vương nhận lấy, còn hỏi thêm một câu: “Cô uống nữa không?”

“Không cần nữa đâu.” Tống Vy xua tay.

Dì Vương cầm lấy cốc, chuẩn bị về phòng bếp dọn dẹp.

Bà mới đi được hai bước thì đã bị Tống Vy gọi lại: “Dì Vương, dì đợi một chút.”

“Sao vậy cô Tống?” Dì Vương dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Tống Vy xoa bụng mình: “Có đồ gì chua không? Không hiểu sao, tự nhiên tôi muốn ăn đồ chua.”

“Đồ chua?” Dì Vương ngây người ra một lúc, rồi như nghĩ đến chuyện gì bà tự nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

Tống Vy vẫn không phát hiện ra, cô khẽ gật đầu “ừ” một tiếng: “Có không?”

“Có có có.” Dì Vương vội vàng trả lời, ánh mắt không kìm được mà quan sát bụng của Tống Vy, bà cố gắng kiềm chế sự phấn khích để nói: “Cô Tống, tôi có thể hỏi cô một câu không?”

“Được.” Tống Vy chớp mắt.

Dì Vương hít sâu vào một hơi, cầm chặt chiếc cốc trong tay rồi hỏi: “Tháng này kinh nguyệt của cô đã đến chưa?”

“Kinh nguyệt?” Tống Vy sững người, sau đó cô lắc đầu: “Vẫn chưa, dì hỏi chuyện này…”

Cô vẫn chưa nói dứt lời thì chính cô đã ý thức được chuyện gì đó, cô trợn tròn mắt không thể tin được, bàn tay kia cũng vô thức đặt lên bụng, cúi đầu xuống nhìn: “Dì Vương, có phải dì đang nghi ngờ tôi mang thai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.