Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 505: Chương 505: Chương 506




Giang Hạ liên tiếp hít sâu vài hơi mới đè nén được sự kinh ngạc trong lòng xuống: “Vy Vy, thế các cậu định bao giờ kết hôn? Là đính hôn trước, hay là trực tiếp kết hôn luôn?”

“Tớ không biết.” Tống Vy lắc đầu: “Anh ấy vẫn chưa nói.”

“Được rồi. Có điều, dù có thế nào, Vy Vy, tớ hy vọng cậu hạnh phúc.” Giang Hạ kéo tay cô, nghiêm túc nói.

Tống Vy “ừ” một tiếng, gật đầu thật mạnh: “Tớ cũng vậy, cảm ơn cậu, Giang Hạ.”

“Cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn bè mà. Thôi, không nói với cậu nữa, tớ phải tới xưởng một chuyến đây.” Giang Hạ xua xua tay.

“Đi đi.” Tống Vy mỉm cười.

Giang Hạ đi rồi, Tống Vy cũng bắt tay vào làm việc.

Bận bịu đến tận giờ tan làm buổi chiều, Đường Hạo Tuấn tới đón, cô mới vươn vai, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Buổi tối, sau bữa ăn, Mạnh Ngọc đột nhiên tới.

Tống Vy thấy hai người đi vào phòng sách, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Hai người này rốt cuộc có bí mật gì thế?

Ban ngày lúc ở bệnh viện đã bí hiểm rồi, sao giờ vẫn như vậy?

“Cô Tống, uống ly sữa đi.” Dì Vương bưng ly sữa đưa cho Tống Vy.

Tống Vy hoàn hồn, nhận lấy ly sữa, vẻ mặt áy náy cười với dì Vương: “Xin lỗi dì Vương, tôi không mang thai, làm dì mừng hụt rồi.”

“Ôi, có sao đâu.” Dì Vương xua tay cười: “Giờ cô chưa mang thai thì sau này mang thai là được mà, chỉ cần cô Tống không sao là được rồi.”

Trong lòng Tống Vy vừa cảm động vừa ấm áp, cầm chặt ly sữa: “Cảm ơn dì Vương.”

“Không cần khách sáo. Cô Tống ngồi đi, tôi mang cà phê cho cậu chủ và cậu Ngọc đã.” Dì Vương nói.

Tống Vy gật đầu: “Được.”

Dì Vương bưng khay lên lầu.

Tống Vy cũng không ở phòng khách lâu, uống xong ly sữa cũng lên lầu, chuẩn bị tới xem hai đứa trẻ.

Lên lầu, cô đi tới phòng sách nhìn thoáng qua trước, sau đó mới vào phòng hai đứa trẻ.

Trong phòng sách, sau khi dì Vương mang cà phê tới rồi rời đi, Đường Hạo Tuấn mới trầm giọng nói: “Báo cáo kiểm tra của tôi có rồi à?”

“Có rồi.” Mạnh Ngọc đưa một bản báo cáo đầy thuật ngữ y học cho anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, không hiểu gì, tiện tay ném lên bàn: “Cậu nói thẳng đi, rốt cuộc tôi làm sao?”

“Như ban ngày tôi nói đấy, cậu ăn phải đồ không nên ăn, nên mới dẫn tới mất khả năng sinh sản.” Mạnh Ngọc kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.

Đường Hạo Tuấn nghiến chặt răng: “Rốt cuộc là thứ gì?”

“Là một loại thuốc, cụ thể là thuốc gì thì tôi không biết, dù sao thì cũng lâu quá rồi, không kiểm tra ra được. Chỉ biết là loại thuốc đó ngoại trừ khiến cậu bị hoại tử cái đó ra thì không làm tổn hại gì tới cơ thể cậu, thế nên cậu mới luôn không biết mình có vấn đề.”

Nói tới đây, khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Mạnh Ngọc hiện lên một thoáng vui mừng: “May là lần này Tống Vy mang thai giả nên tôi mới có thể kịp thời phát hiện vấn đề của cậu. Nếu không, cứ để lâu thêm nữa thì cái đó của cậu thật sự không chữa được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.