Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 510: Chương 510: Chương 511




Đường Hạo Tuấn lại càng không tin.

Anh từng gặp Lưu Mộng, đâu phải người thích yên tĩnh.

Tống Vy cũng biết lời mình nói có chút khiên cưỡng, cụp mắt xuống, nhạt nhẽo chuyển chủ đề: “Đương nhiên là thế, thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Mau ăn đi! Ăn xong còn phải đi học.”

Dứt lời, cô chia nửa miếng trứng gà của mình ra làm hai, lần lượt đặt vào đĩa hai đứa trẻ, ý bảo hai đứa đừng nói chuyện.

Hai đứa trẻ cũng rất nghe lời, không hỏi tiếp nữa, ngoan ngoãn tiếp tục ăn sáng.

Chỉ có Đường Hạo Tuấn là nheo mắt lại, nhìn Tống Vy đầy thâm ý, không hiểu vì sao cô lại không muốn để Lưu Mộng đến đây ở.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là chuyện giữa hai mẹ con, thế nên anh nhanh chóng gạt chuyện này ra khỏi đầu, bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng nhâm nhi.

Sau khi bữa sáng kết thúc, hai người dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ tới trường, rồi đưa Tống Vy tới công ty, xong xuôi mới lái xe tới tập đoàn Đường Thị.

“Vy Vy, có tin vui!” Tống Vy vừa mới tới cổng công ty, Giang Hạ đã nghênh đón cô với vẻ mặt hưng phấn.

Tống Vy buông túi trên vai xuống, tò mò hỏi: “Tin gì vui?”

“Chuyện nâng đỡ đấy!” Giang Hạ mừng rỡ khoa chân múa tay: “Lần trước không phải đã nói, nhà nước muốn nâng đỡ một công ty thời trang, giúp nhãn hiệu này sản xuất hàng cao cấp sao?”

Nghe tới đây, đôi mắt Tống Vy sáng lên, nắm lấy tay cô ấy: “Giang Hạ, chúng ta được chọn à?”

“Cũng xem là vậy.” Giang Hạ gật đầu: “Có điều chỉ là người được đề cử thôi.”

“Người được đề cử cũng không tồi.” Tống Vy kích động nắm tay lại: “Có thể được đề cử, chứng tỏ chúng ta đã được nhà nước để mắt đến rồi.”

Doanh nghiệp được nhà nước coi trọng thì nhà nước thường bật đèn xanh cho doanh nghiệp đó.

Sau này, con đường phát triển sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Giang Hạ cũng biết điểm này, gãi gãi mái tóc ngắn: “Tuy nói là vậy, nhưng lần này nhà trước nhìn trúng khá nhiều công ty thời trang.”

“Ồ?” Sự kích động trong lòng Tống Vy dần giảm xuống, khuôn mặt nhỏ cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Có bao nhiêu công ty?”

“Khoảng hai mươi mấy công ty, đều được đề cử.” Giang Hạ nhún vai.

Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Hai mươi mấy công ty, tương đối cạnh tranh đấy. Xem ra nhà nước sẽ tổ chức một cuộc thi để quyết định đối tượng nâng đỡ cuối cùng.”

“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế.” Giang Hạ gật đầu, sau đó lại thở dài mấy hơi, có chút lo lắng nói: “Có điều, phía trên vẫn chưa thông báo tin tức liên quan tới cuộc thi. Tớ sẽ liên tục để ý, hy vọng cuối cùng chúng ta có thể thắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.