Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 541: Chương 541: Chương 542




Ánh mắt Lâm Giai Nhi trầm xuống, đang định cất tiếng thì Tống Vy lại cướp lời lần nữa: “Sớm biết thì cô sẽ không uống rượu tới mức đổ bệnh à?”

“Cô Tống, cô nói vậy là có ý gì? Ý cô là tôi cố tình à?” Lâm Giai Nhi siết chặt điện thoại.

“Nói nhảm, chắc chắn là cô cố ý.” Giang Hạ không nhịn được mà cúi đầu hét một câu vào điện thoại Tống Vy.

Lâm Giai Nhi nghe thấy giọng nói của cô ấy thì cau mày lại: “Cô là ai?”

“Chao ôi, nhanh vậy mà đã quên tôi rồi à? Trước đây lúc cô tới thăm Kiều Phàm, không phải khách sáo với tôi lắm sao?” Giang Hạ liếc mắt lườm. Đọc tiếp tại TАмliπh247.com nhé!

Lâm Giai Nhi trừng mắt, đã nhớ ra được: “Cô là cô Giang.”

“Đúng thế.” Giang Hạ hất cằm lên, thừa nhận thân phận của mình.

Mặt Lâm Giai Nhi lạnh lùng: “Cô Giang, hình như tôi với cô không có khúc mắc gì với nhau cả, vì sao cô phải nói tôi cố tình?”

Giang Hạ nhếch khóe miệng, mỉa mai nói: “Đúng là chúng ta không có khúc mắc trực tiếp gì, nhưng cô đừng quên, tôi là bạn thân của Vy Vy. Cô khiến Vy Vy khó chịu tức là gây sự với tôi. Hơn nữa, vì sao tôi nói là cô cố ý ấy hả, lẽ nào không phải vậy sao?”

“Đương nhiên không...”

“Không, cô chính là vậy đó!” Giang Hạ cũng học theo Tống Vy ban nãy, không đợi Lâm Giai Nhi nói xong đã ngắt lời cô ta luôn: “Cô cố ý, biết Vy Vy và tổng giám đốc Đường đã kết hôn nên cố ý chuốc mình say mèm, để tổng giám đốc Đường rời khỏi Vy Vy, muốn phá hoại đêm tân hôn của họ.”

“Tôi không có!” Lâm Giai Nhi uất ức cắn môi.

Giang Hạ “chậc” một tiếng: “Thôi được rồi đấy, cô không có mới lạ. Kiểu người miệng nam mô bụng bồ dao găm như cô, tôi thấy nhiều rồi, không lừa được tôi đâu.”

“Tôi...” Lâm Giai Nhi như không nói lại được cô ấy, bỗng cụp mắt bật khóc.

Tống Vy ấn vai Giang Hạ: “Được rồi Giang Hạ, đừng nói nữa, lát nữa người ta tức ngất xỉu thì thực sự là do cậu đó.”

Nghe thấy vậy, Giang Hạ vội vàng im bặt, không nói gì nữa.

Nếu thực sự làm người ta tức ngất đi, tới lúc đó cô ấy không gánh được trách nhiệm này đâu.

“Cô Lâm, cô đừng khóc nữa, tôi thay bạn tôi xin lỗi cô. Xin lỗi nhé, cô ấy nói năng không giữ ý, cô đừng trách nhé.” Tống Vy tắt loa ngoài, đặt điện thoại bên tai, ngại ngùng nói xin lỗi.

Lâm Giai Nhi lau khóe mắt: “Không sao, tôi biết mà, cô Giang hiểu lầm tôi cũng là bình thường thôi. Dù gì thì tất cả mọi chuyện tối hôm qua đúng thật là rất giống tôi cố ý, nhưng tôi thực sự không cố ý đâu, tôi chỉ quá buồn bã thôi. Tuy tôi đã nói là từ bỏ Hạo Tuấn, nhưng trong lòng vẫn còn có Hạo Tuấn.”

Nói tới đây, cô ta nghẹn ngào hai tiếng rồi lại nói tiếp: “Chắc cô Tống cũng hiểu được tôi đúng không? Người mình yêu kết hôn với người phụ nữ khác, ai cũng sẽ buồn thôi, cho nên tôi mới không nhịn được mà uống rượu.”

“Ừ, tôi hiểu mà.” Tống Vy dửng dưng trả lời một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.