Sắc mặt Giang Hạ cũng rất khó coi, cô gật đầu: “Tớ đã hỏi qua rồi, những chỗ khác đều xảy ra tình trạng này.”
“Đều bị hết sao?” Tống Vy siết chặt tay lại, trong nháy mắt đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt: “Xem ra là bên nhà máy có vấn đề rồi.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Chắc chắn đã có thợ may thay loại vải ban đầu bằng vải kém chất lượng, nên tớ định đến nhà máy xem thử.” Giang Hạ nói.
Tống Vy hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kìm nén cơn giận: “Lát nữa tớ sẽ đi với cậu. Bây giờ cậu lập tức liên hệ với các cửa hàng vật lý khác, yêu cầu họ dỡ tất cả quần áo kém chất lượng ra khỏi kệ, đồng thời liên hệ ngay với những khách hàng đã mua để thu hồi hàng về, chuẩn bị quà đền bù, xin lỗi họ cho thật tốt, cố gắng giữ chân những khách hàng này.”
“Được.” Giang Hạ trả lời.
Tống Vy lại nói: “Ngoài ra, cậu cũng giải thích sự việc này trên page chính thức của công ty. Nhân lúc sự việc vẫn chưa nghiêm trọng, chúng ta chủ động thừa nhận là quần áo có vấn đề, dù sao thì cũng tốt hơn sự việc bị làm ầm lên.”
“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ gọi điện cho công ty, sắp xếp cho bộ phận quan hệ công chúng đăng bài, rồi liên hệ với các cửa hàng vật lý khác.” Giang Hạ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện đi.
Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng, gọi cửa hàng trưởng: “Anh đóng gói đống quần áo này lại, lát nữa tôi sẽ mang đi.”
“Vâng.” Cửa hàng trưởng đáp lời, thu dọn quần áo trên sàn mang đi đóng gói.
Ngay sau đó, Giang Hạ nói chuyện điện thoại xong đã quay trở lại: “Vy Vy, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa rồi.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Vậy thì đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người bước ra khỏi cửa hàng, cầm theo mấy cái túi, đi đến chỗ thang máy.
Vừa đến thang máy, Tống Vy như cảm nhận được điều gì đó, cô dừng lại quay đầu nhìn về phía đối diện.
Ở phía đối diện cách đó không xa, ngoài cửa một tiệm mỹ phẩm, có một người ăn mặc kín mít đứng sau lan can hình vòm, nhìn chằm chằm vào cô, mắt không chớp lấy một cái.
Tống Vy không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ có thể phán đoán qua chiều cao và dáng người để biết người đó là nữ.
Nhưng dường như người đó có biết cô, trong đôi mắt dưới vành mũ hiện lên sự căm hận khiến người ta phải run sợ, sự hận thù đó dường như có thể biến thành một con dao.
Người đó là ai?
Giang Hạ ở bên cạnh thấy Tống Vy đột nhiên dừng lại không đi nữa mà quay đầu nhìn phía đối diện, cô ấy không khỏi tò mò cũng nhìn sang.
Nhìn thoáng qua chỉ thấy cảnh tượng ở phía đối diện có một người rất kỳ lạ, đè thấp vành mũ xuống, cúi đầu, cong lưng bỏ chạy.
Người kia lẩn nhanh như trạch, chẳng mấy chốc đã hòa vào đám đông rồi biến mất.
“Vy Vy, ai vậy?” Giang Hạ hỏi, tay chỉ về hướng người đó đang rời đi.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
“Cậu không biết?” Giang Hạ nhíu mày: “Vậy tại sao cậu lại nhìn người ta chăm chú vậy?”