Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 626: Chương 626: Chương 627




Trần Châu Ánh đỡ váy ngồi xuống lại.

Tống Vy cũng bước đến chỗ đối diện cô ấy ngồi xuống.

Lúc này, cửa phòng tiếp khách lại mở ra, Giang Hạ bưng hai tách cà phê đi vào: “Vy Vy, cà phê đây.”

“Cám ơn cậu, Giang Hạ. Cậu làm việc tiếp đi.” Tống Vy nói cảm ơn rồi đưa một tách cà phê cho Trần Châu Ánh: “Cô Trần, mời cô.”

“Vẫn còn gọi tôi là cô Trần à, tôi đã gọi cô là Vy Vy rồi, cô gọi như vậy chẳng phải sẽ lộ ra chúng ta xưng hô không đồng đều sao?” Trần Châu Ánh nhấp một ngụm cà phê, cười nói.

Tống Vy cũng cười: “Cô nói đúng, vậy tôi sẽ gọi cô là Châu Ánh.”

“Thế còn tạm được.” Trần Châu Ánh đặt tách cà phê xuống, rồi lấy trong ví ra một chiếc túi.

Nhìn thấy chiếc túi kia có vài hộp trang sức, Tống Vy hiểu là phải vào việc chính rồi nên lập tức nghiêm túc hơn hẳn.

“Chắc cô cũng đoán ra rồi, đây là đồ trang sức mà vị vua kia muốn tôi làm cho cô công chúa nhỏ.” Trần Châu Ánh vừa nói vừa lấy mấy hộp trang sức bên trong ra.

Có năm hộp trang sức, nghĩa là Trần Châu Ánh phải thiết kế năm bộ trang sức, cô cũng phải thiết kế năm bộ váy.

“Cho tôi xem một chút được không?” Tống Vy hỏi, tay chỉ vào hộp trang sức.

“Đương nhiên!” Trần Châu Ánh hào phóng đồng ý, sau đó xoay hộp trang sức mở ra trước mặt Tống Vy, những viên đá quý cực lớn sáng lấp lánh hiện ra trước mặt Tống Vy.

Tống Vy ngạc nhiên mở to hai mắt: “Đẹp quá!”

“Đúng vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ một viên kim cương thô tinh khiết và hoàn mỹ như vậy rất hiếm thấy trên thị trường, hơn nữa lại còn là một viên lớn như vậy.” Trần Châu Ánh đưa cho Tống Vy một đôi găng tay.

Tống Vy biết thế có nghĩa là gì, ý bảo cô có thể đeo găng tay vào và cảm nhận viên kim cương trên tay.

Tống Vy lập tức đeo đôi găng tay cao su vào, cầm một viên kim cương màu đỏ lên, giơ trước mặt để quan sát.

Viên kim cương màu đỏ được ánh sáng trên cao chiếu vào, xuyên qua mặt cắt bên trong, dường như lập tức có thể nhìn thấy vô số ánh sao lóe lên, quả thật rất đẹp.

“Đẹp quá!” Tống Vy đặt viên kim cương về chỗ cũ.

Trần Châu Ánh vừa uống cà phê vừa giải thích: “Đây là viên kim cương đỏ lấy từ biển sâu. Tôi nghe nói nó được phát hiện gần một ngọn núi lửa dưới biển., có sắc độ và độ tinh khiết đều đạt đến 90%, là viên kim cương đỏ tốt nhất trong số các viên kim cương đỏ. Chỉ kém hơn viên Liệt Diễm Chi Tâm một chút.”

“Liệt Diễm Chi Tâm?” Phản ứng của Tống Vy đột nhiên tăng lên khi nghe thấy bốn chữ này.

Trần Châu Ánh nhìn cô: “Cô sao vậy?”

“Không có gì.” Tống Vy ngượng ngùng cười: “Không có gì, chỉ hơi kinh ngạc với Liệt Diễm Chi Tâm cô nói thôi.”

Trần Châu Ánh lại nói: “Tôi nghe nói trong số những viên kim cương đỏ đã được biết đến thì hiện nay Liệt Diễm Chi Tâm là viên lớn nhất và sáng nhất. Sau khi được một nhà thiết kế trang sức hàng đầu chế tác thành đồ trang sức, nó đã được một doanh nhân giàu có bí ẩn mua lại, không biết tung tích. Nếu tôi được tận mắt chứng kiến thì tốt biết bao nhiêu.”

Cô ấy tiếc nuối thở dài.

Khóe miệng Tống Vy khẽ giật: “Nếu Liệt Diễm Chi Tâm cô nhắc tới không có viên thứ hai thì hiện giờ nó đang ở trong tay tôi.”

Trần Châu Ánh sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô ấy không thể tin chỉ vào Tống Vy, mở miệng mấy lần mới nói ra lời: “Cô đang nói gì vậy? Liệt Diễm Chi Tâm đang ở trong tay cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.