Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 632: Chương 632: Chương 633




Đường Hạo Tuấn đã nhìn ra cô đang tức giận, kéo cô lại: “Đi luôn à?”

Tống Vy cười châm chọc: “Không đi thì còn ở lại đây quấy rầy hai người thân mật sao?”

Lời nói của này làm cho Đường Hạo Tuấn lập tức nhận ra hành động vừa rồi của mình với Lâm Giai Nhi đã khiến cô hiểu lầm, anh bóp lông mày: “Em hiểu lầm rồi, không phải như em nghĩ đâu.”

“Đúng vậy, cô Tống, vừa rồi tôi suýt nữa ngã xuống giường. Hạo Tuấn nhanh tay đỡ kịp, không có chuyện gì khác nữa. Cô đừng nghĩ nhiều.” Lâm Giai Nhi ở trên giường bệnh dường như thực sự sợ hai người sẽ xảy ra xung đột vì mình nên vội vàng xua tay giải thích.

Nhưng Tống Vy chỉ nhíu mày không tin lời cô ta nói, cô nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn hỏi: “Những gì cô ta nói có phải là sự thật không?”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Giai Nhi vừa mới tỉnh dậy sau ca phẫu thuật. Sau khi tỉnh dậy thì không nhìn thấy gì nên rất sợ hãi, suýt thì ngã khỏi giường bệnh. Tuy anh đã giữ lại kịp và không có hề hấn gì, nhưng cô ấy vẫn sợ hãi nên anh mới an ủi cô ấy.”

Không ngờ lại trùng hợp bị cô nhìn thấy, còn hiểu lầm thành như vậy.

Tống Vy có thể nhìn ra người đàn ông này đang nói thật, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng cuối cùng cũng dịu lại, khúc mắc trong lòng cũng nguôi ngoai rất nhiều.

Cô rụt tay lại, nhìn Lâm Giai Nhi: “Ca phẫu thuật của cô Lâm suôn sẻ chứ?”

“Cảm ơn cô Tống đã quan tâm, mọi việc đều thuận lợi.” Lâm Giai Nhi mỉm cười gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, cô Lâm dưỡng bệnh cho tốt nhé, tôi về trước.” Tống Vy vén tóc nói tiếp.

“Anh đi với em.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên nói.

Không chỉ Tống Vy, mà Lâm Giai Nhi cũng ngây ngẩn cả người.

Cô ta vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật mà anh đã định đi?

“Hạo Tuấn, cậu đi rồi thì tôi phải làm sao?” Lâm Giai Nhi cắn môi, giọng điệu có vẻ ấm ức.

Tống Vy khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng nói: “Phải đấy, ông xã à, cô Lâm...”

“Công ty có một cuộc họp rất quan trọng. Anh không thể đến muộn được. Giai Nhi ở bên này còn có Mạnh Ngọc và điều dưỡng, không cần lo lắng.” Bốn chữ cuối cùng là Đường Hạo Tuấn đối mặt với Lâm Giai Nhi mà nói.

Cho dù Lâm Giai Nhi có buồn bực trong lòng thì cũng sẽ không tiện giữ anh lại.

Dù sao thì anh cũng đã nói là có một cuộc họp, nếu cô ta giữ anh lại thì không khác gì đang cố tình gây chuyện.

“Tôi hiểu rồi, cậu đi đường cẩn thận.” Khóe miệng Lâm Giai Nhi hơi run lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài bệnh viện.

Trên đường đi, Tống Vy nhìn quầng thâm dưới mắt người đàn ông, thấy giữa hai lông mày anh cũng lộ vẻ mệt mỏi thì không khỏi cảm thấy xót xa: “Tối hôm qua anh không được nghỉ ngơi phải không?”

“Cả đêm anh không ngủ.” Đường Hạo Tuấn bóp sống mũi.

Tống Vy nhíu mày: “Sao anh lại không ngủ?”

“Sửa tài liệu.” Đường Hạo Tuấn hạ tay xuống.

Tống Vy hơi giật khóe miệng: “Vậy là tối hôm qua anh sửa tài liệu cả đêm sao?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu rồi không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.