Vì vậy, anh ta bắt đầu giải thích với Tống Vy: “Khoảng thời gian trước, ông Mạc đã sáng tạo ra một loại vải dệt kiểu mới. Nhưng vì có vấn đề về vốn và máy móc trên thị trường, nên loại vải kia không thể nào chế tạo trong thực tế được, họ bèn tìm tổng giám đốc kêu gọi đầu tư. Cuộc họp hôm nay chính là để quyết định xem loại vải đó có đáng để đầu tư hay không.”
“Thì ra là vậy.” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, trong lòng cũng cảm thấy có hứng thú với vải dệt kiểu mới kia, cô hỏi: “Là loại vải gì vậy?”
“Nghe nói là một loại vải quang học, nếu như sản xuất ra được loại vải đó, có thể đạt được hiệu quả siêu tàng hình.” Trình Hiệp nhớ lại những gì mình đã từng nhìn thấy lúc đó, mở miệng giới thiệu.
“Tàng hình?” Tống Vy ngạc nhiên hô lên, sau đó nhíu đôi mày đẹp lại: “Nếu thật sự là như vậy thì tác dụng của loại vải đó lớn lắm đấy, không chỉ dùng để may quần áo, còn có tác dụng ở các lĩnh vực khác nữa, chẳng hạn như quân...”
Tống Vy chỉ lên trời, không nói thêm gì nữa nhưng mọi người đều hiểu ý.
Vẻ mặt Trình Hiệp trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, cho nên cuộc họp hôm nay rất quan trọng, còn có người bên trên cùng tham gia nữa.”
Dù sao thì loại vải có tác dụng lớn như vậy, nếu không báo cáo lên trên, bên trên chắc chắn sẽ không để doanh nghiệp tư nhân tiếp tục nghiên cứu sản xuất.
“Được rồi, em cứ chờ ở văn phòng nhé, anh đi họp trước đây.” Đường Hạo Tuấn tắt máy tính, đứng lên rồi nói với Tống Vy.
Tống Vy nhún vai: “Thôi. Em ngồi một lát rồi đi thăm mấy đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế, gặp xong có lẽ em cũng phải về công ty của mình.”
“Cũng được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, cũng không ép buộc cô, sau đó chuẩn bị ra ngoài cùng với Trình Hiệp.
“Chờ đã.” Tống Vy đột nhiên gọi anh lại.
“Sao thế?” Người đàn ông dừng bước.
Tống Vy đi đến trước mặt anh: “Cà vạt lệch rồi kìa.”
Cô nói xong, đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh.
“Được rồi.” Sau khi chỉnh lại cẩn thận, Tống Vy lùi lại một bước chuẩn bị tránh đường.
Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
Cả người Tống Vy trở nên cứng đờ: “Anh làm gì thế?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, cụp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cúi đầu hôn xuống.
Tống Vy không ngờ anh sẽ đột ngột hôn mình, bỗng ngây người.
Trình Hiệp cũng sững sờ y như vậy.
Anh ta há to miệng, khóe miệng giật dữ dội.
Đôi vợ chồng này thật sự rất quá đáng, anh ta vẫn còn chưa đi mà đã show ân ái trước mặt anh ta, đúng là không coi mình là người mà.
Trình Hiệp nghĩ tới đây bèn trợn mắt khinh thường.
Tống Vy vừa hay phản ứng lại, nhìn thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lập tức đẩy Đường Hạo Tuấn ra thẹn thùng cúi đầu: “Đều tại anh đấy, bị Trình Hiệp nhìn thấy rồi.”
Đường Hạo Tuấn quay đầu lại, ánh mắt lạnh căm căm đặt lên người Trình Hiệp.
Anh ta không ngờ rằng mình đứng xem kịch mà còn bị lửa cháy lan cả người thế này, sau khi hoàn hồn lại bèn vội vàng xua tay, lắc đầu: “Không, không, tôi không nhìn thấy gì cả. Thật đấy, cái gì cũng không thấy!”
“Được rồi, đi thôi.” Đường Hạo Tuấn thu lại ánh mắt.
Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Hai người đàn ông vừa đi khỏi, cuối cùng gương mặt ửng hồng của Tống Vy cũng từ từ hạ nhiệt độ, không còn đỏ nữa.