“Tổng giám đốc!” Tắt cả mọi người ở bộ phận thiết kế đều đứng lên, xoay người cúi đầu.
“Mọi người tiếp tục công việc, tôi chỉ mang đơn vị hợp tác tới thăm một chút bộ phận thiết kế, sẽ không quấy rầy đến mọi người.” Đường Hạo Tuần quét mắt nhìn đám người, thanh âm lạnh lùng nói.
Nhưng lúc đảo qua Tống Vy, ánh mắt của anh thoáng dừng lại hai giây, lại rất nhanh dời đi.
Tống Vy ngồi xuống theo đám người, nắm lấy con chuột liền bắt đầu công việc.
Nhưng mà Đường Hạo Tuần lại mang theo mấy nhà hợp tác đi đến chỗ của cô. Tống Vy sững sờ, vừa muốn đứng dậy, Đường Hạo Tuần lại giơ tay ra hiệu: “Không cần, chân cô còn chưa tốt, cứ ngồi đi.”
“Vâng!” Tống Vy cảm kích cười một tiếng với anh, cũng không khách khí, thật sự ngồi yên.
Tống Huyền hơi không nhìn nỗi: “Tổng giám đốc, như vậy không được đâu, chúng ta đều đứng, cô ấy lại ngồi, đây là không tôn trọng đối với chúng ta!”
“Không sao, tôi đặc cách, đồng thời tôi tin tưởng Uông tổng hẳn là cũng có thể hiểu được.” Đường Hạo Tuần hơi nghiêng đầu, nhìn về máy nhà hợp tác ở phía sau.
Mắy người hợp tác cười gật đầu: “Có thể hiểu, có thể hiểu, bị thương mà.”
Đường Hạo Tuần lại nhìn về phía Tống Huyền, con ngươi sâu thẳm tựa như muốn xem thấu cô ta: “Bây giờ còn có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên không có.” Trong lòng Tống Huyền vô cùng tức giận, trên mặt lại miễn cưỡng cười cười trả lời.
Khó được thấy Tống Huyền ăn phải quả đắng, Tống Vy nín cười cúi đầu xuống, tâm tình rất tốt.
“Nếu đã không có vấn đề gì, vậy kế tiếp cô cũng đừng có nói chuyện, nếu như tôi nói gì cô cũng xen vào, đó cũng là không tôn trọng đối với tôi, hiểu chưa?” Đường Hạo Tuần mím môi không vui nói.
Tiếng nói của anh lạnh lùng, rõ ràng dứt khoát, từng chữ dường như đều đang gõ lên trái tim của Tống Huyền. Sắc mặt Tống Huyền trắng bệch.
Làm sao cô lại quên mắt chứ.
Người đàn ông này trong công việc từ trước đến nay đều là nói một không hai, không thể tha thứ nhất chính là người khác nghi vấn quyết định của anh, đây là tối ky.
Mà vừa rồi cô ta không muốn Tống Vy an ổn, thế mà liền phạm vào tối ky của anh, thật sự là tính sai.
Đường Hạo Tuần không tiếp tục để ý tới Tống Huyền, giới thiệu với Tống Vy: “Máy vị này là các công ty hợp tác trang phục với chúng ta, đồng thời cũng là nhà đầu tư của hạng mục Dục Hỏa Trùng Sinh, tôi dẫn bọn họ tới để cô quen biết, cuối cùng cô có thể trở thành nhà thiết kế chính của Dục Hỏa Trùng Sinh hay không, cũng cần bọn họ đánh giá.”
Địa vị lớn như vậy sao?
Tống Vy hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lại trấn tĩnh lại, ánh mắt thoáng mỉm cười, tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Chào các vị, tôi là Tống Vy, nhà thiết kế tuyển chọn của hạng mục Dục Hỏa Trùng Sinh, xin các vị quan tâm nhiều hơn.”
Mặc dù cô đang ngồi, nhưng giọng nói chuyện cùng nụ cười vừa đúng trên mặt, không hề khiến người ta cảm thấy không lễ phép.
Có thể thầy được ở phương diện lễ nghi, cô rất hợp cách, mấy công ty hợp tác đều rất hài lòng: “Nói hay lắm.”
“Lần này tôi đưa Uông tổng đến đây, ngoại trừ muốn giới thiệu cô, còn muốn hỏi bản phác thảo cô đã hoàn thành như thế nào rồi?” Đường Hạo Tuần hỏi.
“Gần như đã hoàn thành rồi.” Tống Vy trả lời.
Tống Huyền giật mình, hoàn thành rồi?
Nhanh như vậy, mới có mấy ngày.
Cô ta vẽ một bản thiết kế, đều cần thời gian hai, ba ngày.
Mà Tống Vy mới đến vẫn chưa tới một tuần lễ, thế mà đã vẽ xong một hạng mục thiết kế, chẳng lẽ đây chính là thiên phú sao?
Tống Huyền cắn môi, trong lòng nảy sinh sự ghen ty.
Lông mày Đường Thời chau lên, cũng có chút ngoài ý muốn: “Vậy thì tốt, ngày mai tập đoàn có một cuộc họp cấp cao, máy vị Uông tổng cũng sẽ tham gia, đến lúc đó cô mang bản phác thảo đến cho mọi người nhìn xem, mọi người cũng đánh giá, quyết định đến cùng cô có tư cách đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế chính của Dục Hỏa Trùng Sinh hay không, có vấn đề gì không?”
Anh ta nhìn Tống Vy.
Tống Vy thấy đôi mắt thâm thúy của anh nhìn mình chăm chú, theo bản năng ưỡn ngực, không chậm trễ trả lời năm chữ: “Không có vấn đề gì!”
Cô rất có lòng tin với bản phác thảo của mình.
Đồng thời tối hôm qua cô đã gửi qua cho thầy nhìn, thầy cũng đã đánh giá rất cao.
“Ừ, cô tiếp tục làm việc đi.” Đường Hạo Tuần đạt được đáp án khẽ gật đầu, sau đó mang theo máy công ty hợp tác đi đến vị trí tiếp theo.
Sau khi một đoàn người đi một vòng trong bộ phận thiết kề liền rời đi, nhưng thời điểm Tống Huyền đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại, ho nhẹ hai tiếng về phía Tống Vy.
Tống Vy không biết cô ta có ý gì, cũng không phản ứng.
Cũng không lâu lắm, chị Vương tiến đến, tựa hồ có chút không quá dễ chịu: “Tiểu Tống, có giấy không?”
“Có!” Tống Vy đưa một hộp giấy qua.
“Cảm ơn nhé.” Chị Vương nhanh chóng giật mấy tờ, chạy về phía cửa.
Tống Vy nhìn dáng vẻ vội vã của cô ta, buồn cười lắc đầu, sau đó cầm lấy các bản phác họa của mình, đi đến máy đánh chữ để scan.
Đợi cô scan xong, chị Vương cũng đã trở về, sắc mặt cực kì tái nhợt.
Tống Vy giật nảy mình, vội vàng buông bản phác thảo xuống, đỡ cô ta ngồi xuống: “Chị Vương, chị có sao không?”
Ánh mắt chị Vương mịt mờ nhìn một chút bản phác thảo trên bàn, lại không để lại dâu vết dời đi, chột dạ cười cười: “Có thể là đau bụng, cực đau, đi vệ sinh cũng vô dụng.”
“Vậy tôi dẫn chị đi đến phòng y tế lấy chút thuốc đi?” Tống Vy đề nghị.
Chị Vương vội vàng khoát tay: “Không không không, không cần, hiện tại tôi đã rất đau, nếu không Tiểu Tống, cô giúp tôi đi lầy thuốc đi.”
“Vậy được, chị Vương chị đợi tôi một hồi. Tống Vy nhìn cô ta quả thật rất đau, cũng không từ chối, rót chén nước nóng cho cô ta, chống nạng đi.
Chị Vương nhìn qua bóng lưng khập khễnh của Tống Vy, trong mắt xẹt qua một chút áy náy, nhưng rất nhanh, sự áy náy này liền bị sự kiên định cho thay thế.
Hơn mười phút sau, Tống Vy cầm thuốc trở về, chị Vương đang rất khó chịu gục xuống bàn.
Tống Vy vội vàng đổ máy viên thuốc ra cho cô ta.
Chị Vương uống xong thuốc, nhưng vẫn hô đau: “Không được, thuốc này vô dụng, xem ra ta tôi phải đi xin nghỉ phép với chủ nhiệm Tống, xin phép nghỉ về nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô ta ôm bụng đi đến văn phòng của Tống Huyền.
Lần này đi, đến ngày thứ hai cũng chưa về.
Xem ra bệnh rất nghiêm trọng.
Tống Vy nhìn vị trí trống của chị Vương, thầm nghĩ, Lúc này, cửa lớn đột nhiên bị người gõ vang: “Nhà thiết kế Tống Vy có ở đây không?”
Tống Vy nghe được có người kêu tên của mình, lập tức thu lại suy nghĩ, đứng lên từ chỗ ngồi: “Tôi ở đây.”
Trình Hiệp đẩy kính mắt: “Cuộc họp cấp cao đã bắt đầu, tổng giám đốc bảo tôi đưa cô đến.”
Tống Vy gật đầu.
“Vậy thì bắt đầu đi.” Hai tay của Đường Hạo Tuần hai đặt lên mặt bàn, thản nhiên nói.
Tống Vy lên tiếng, thở sâu, kéo cặp văn kiện ra, lấy một tập tài liệu màu xanh từ trong ra.
Kết quả vừa mở cặp văn kiện ra, nét mặt của cô liền cứng lại: “Sao lại như vậy!”
“Sao vậy?” Thầy sắc mặt của Tống Vy không đúng, Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi một tiếng.
Tống Vy nắm chặt trong lòng bàn tay, trả lời từng câu từng chữ: “Bản phác thảo của tôi không thấy đâu nữa!”