Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 339: Chương 339: Đừng có nhưng nhị gì nữa”




Chiếc xe van chạy thêm một đoạn, sau khi ra khỏi đường hầm, người trong xe đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng xe cảnh sát.

Người đàn ông ngồi trên ghế phó lái nhìn qua gương chiếu hậu, khi thoáng thấy một góc xe cảnh sát đặc nhiệm, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Đại ca, họ đuổi kịp rồi!”

Tống Vy cũng nhìn thấy, không chỉ có xe cảnh sát mà còn thấy cả chiếc Bentley của Đường Hạo Tuấn, cô kích động chảy nước mắt. Không ngờ anh lại đích thân đuổi theo tới đây vì cô.

“Đừng có hét nữa, tao thấy rồi!”

Người đàn ông lái xe căng thẳng quát.

Người ngồi ở ghế phó lái run rẩy: “Vậy đại ca nói xem rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ, hay là dừng xe đầu hàng đi, giao người phụ nữ này cho họ, nói không chừng chúng ta có thể được giảm tội đấy”

“Đúng thể đại ca” Người ngồi phía sau cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, gật đầu khuyên nhủ.

Người đàn ông lái xe mặt mày dữ tợn: “Ngây thơ, bọn mày cảm thấy có khả năng sao? Họ mang theo súng thật đạn thật tới đây, rõ ràng là muốn nói với chúng ta, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, dù chúng ta có đầu hàng thì kết cục cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu

“Nhưng mà.”

“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì nữa” Người đàn ông lái xe gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt đầy hung tợn.

“Dù sao thì cũng tới nước này rồi, chúng ta dứt khoát làm tới cùng đi, kéo người phụ nữ này chết chung, như vậy thì chúng ta sẽ không làm liên lụy tới người nhà, nói không chừng người kia còn nể tình chúng ta đã giết chết người phụ nữ này mà vui mừng cho người nhà chúng ta một khoản tiền lớn cũng nên đấy.”

Lời này vừa nói ra, cả chiếc xe van đột nhiên trở nên yên lặng, mấy người đàn ông nhìn nhau, hình như đều có chút dao động.

Tống Vy nhìn ra điểm này, niềm vui vì sắp được cứu tan đi, thay vào đó là sợ hãi tột độ. Cô điên cuồng lắc đầu, kêu lên, muốn khiến những người này đổi ý. Nhưng đám người này rõ ràng không hiểu ý của cô, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên kiên định.

“Được, đại ca, làm theo anh nói đi, chết trong tay chính mình còn tốt hơn là bị những người phía sau bắt rồi ăn đạn” “Anh em tốt!” Người đàn ông lái xe vui vẻ gật đầu, sau đó nheo mắt, dưới ánh mắt sợ hãi của Tổng Vy, đánh tay lái, lao về phía ven đường.

Con đường này xây ở sườn núi, phía dưới là vực thẳm, một khi xe rơi xuống, người bên trong chắc chắn không thể sống nổi. Cảnh sát đặc nhiệm và Đường Hạo Tuấn đuổi theo phía sau đều nhìn ra ý đồ của chiếc xe van, ai nấy đều giật mình.

“Không hay rồi, thủ phạm trong xe định kéo theo con tin tự sát, mau ngăn chúng lại, bảo vệ an toàn cho con tin!”

Đội trưởng đội đặc nhiệm vội vàng hét vào tai nghe.

Những cảnh sát đặc nhiệm khác nhận được mệnh lệnh của anh ta, đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng tăng tốc, muốn chặn chiếc xe van lại. Đường Hạo Tuấn cũng vậy, anh giẫm chân ga tăng tốc, muốn đụng xe mình vào chiếc xe van, ngăn cản hành vi tự sát của họ.

Nhưng anh vẫn chậm một bước, chiếc xe van đó đã đâm vỡ hàng rào bảo vệ, cả đầu xe không còn gì chắn, lao xuống vực thẳm trước mặt.

Giờ khắc này, họ đều sững sờ, không ai ngờ người trong xe lại tàn nhẫn quyết đoán như vậy, thà tự sát cũng không muốn bị họ bắt.

“Không!” Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn biến sắc, đôi mắt đỏ ngầu hét lớn một tiếng, cũng muốn lao xuống theo nhưng bị đội trưởng đội đặc nhiệm phía sau lái xe đụng vào ngăn lại: “Anh Đường, anh bình tĩnh một chút!”

Đường Hạo Tuấn không để ý tới anh ta, bàn tay run rẩy tháo dây an toàn, chạy tới nhìn xuống phía chiếc xe van lao xuống.

Mây mù dày đặc che khuất mọi thứ dưới sườn núi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe van đầu, không thể biết được tình hình hiện giờ của chiếc xe đó, rơi ở đầu, người trên xe thế nào.

Vách núi cao như vậy, có thể tưởng tượng được người ngã xuống sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Đầu óc Đường Hạo Tuấn bỗng chốc trống rỗng, cả người giống như không còn chút sức lực nào cả, cơ thể nghiêng ngả, trước mắt tối mịt. Nếu không phải có cảnh sát bên cạnh kịp thời nhận ra, kéo anh lại thì sợ là anh đã ngã xuống rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.