Tống Vy dí vào trán cậu bé: “Con còn nói nữa, mẹ suýt sợ chết khiếp đấy, con cũng to gan lắm.”
Tống Hải Dương uốn éo vóc dáng nhỏ nhắn, cười hì hì: “Con cũng hết cách rồi, đành phải làm thế để dạy cho họ một bài học, ai bảo họ bắt nạt mẹ.”
Tống Vy nghe vậy trong lòng ấm áp: “Con đó, sau này đừng làm thế nữa biết chưa? Đây đều là chuyện của mẹ, con chỉ là một đứa trẻ, cứ sống vui vẻ là được.”
“Mẹ không vui thì con làm sao vui nổi ạ?” Tống Hải Dương lắc đầu, nghiêm túc nói. Tống Dĩnh Nhi ngậm kẹo mút, cũng gật đầu theo: “Đúng đó đúng đó.”
Tống Vy rất cảm động khi được hai đứa trẻ bảo vệ.
Cô thật sự rất cảm ơn Đường Hạo Tuần, đã cho cô hai cục cưng thế này.
Nghĩ như vậy, Tống Vy liền ôm hai đứa trẻ vào lòng, dùng trán cọ vào má bọn chúng, chọc hai đứa cười khanh khách.
“Mẹ ơi, có điện thoại kìa.” Tống Hải Dương bỗng nhắc nhở.
Cuối cùng Tống Vy cũng buông tha hai đứa trẻ, áp điện thoại lên tai: “Mẹ.”
Giọng nói dịu dàng của Lưu Mộng vang lên: “Vy, con đang bận à?”
“Dạ không ạ, con mới đón tụi trẻ tan học, nào, hai con chào bà ngoại đi.” Tống Vy đưa điện thoại cho bọn trẻ. Hai đứa trẻ cùng sáp tới, đồng thanh gọi bà ngoại vào điện thoại, làm Lưu Mộng vui đến mức không khép miệng lại được.
Rồi Tống Vy lại áp điện thoại bên tai: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là tối qua Tống Huy Khanh bỗng gọi cho mẹ.” Lưu Mộng dập tắt nụ cười, giọng điệu hơi chán ghét.
Tống Vy nhíu mày hỏi: “Mẹ, ông ta đã nói gì với mẹ?”
Bảy năm trôi qua, Tống Huy Khanh bỗng gọi cho mẹ, rõ ràng không phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên Lưu Mộng hừ lạnh nói: “Ông ta bảo mẹ dẫn con đi, đừng ở lại thành phố Giang dụ dỗ chồng chưa cưới của Tống Huyền, làm ông ta mắt mặt.”
“Mẹ, con không hề có.”
“Tất nhiên mẹ biết con gái mẹ sẽ không làm mấy chuyện đó, nên mẹ không đồng ý với ông ta, hơn nữa, dựa vào ánh mắt của lão già Tống Huy Khanh đó, thì có thể tìm được người đàn ông tốt nào cho Tống Huyền.” Lưu Mộng không hề nề nang chê bai Đường Hạo Tuần.
Khóe miệng Tống Vy không khỏi giật mạnh: “Mẹ, lần này mẹ thật sự nói sai rồi, chồng chưa cưới của Tống Huyền là Đường Hạo Tuần.”
Lưu Mộng trầm giọng hỏi: “Vy, Đường Hạo Tuấn mà con nói là người nhà họ Đường kia?”
“Vâng ạ.” Tống Vy gật đầu.
Lưu Mộng bỗng đập bàn đứng dậy, làm Tống Kim đang nằm trên giường bệnh giật mình: “Sao cậu ấy lại trở thành chồng chưa cưới của Tống Huyền, rõ ràng cậu ấy là chồng chưa cưới của con mà.”
Tống Vy nghe vậy thì mím môi đỏ: “Mẹ, con đang định hỏi mẹ đây, tại sao ban đầu ông cụ Đường đã đính hôn cho con và Đường Hạo Tuấn, mà con lại không hề hay biết?”
Nếu trong cuộc họp buổi sáng, ông Trần không nói ra, thì đến giờ cô vẫn bị che giấu.
Lưu Mộng nghe Tống Vy hỏi vậy thì im lặng mấy giây, rồi thở dài nói: “Là thế này, hồi đó ông cụ Đường đổ bệnh ở bên ngoài, là mẹ đã đưa ông ấy đến bệnh viện, sau khi ông ấy tỉnh lại đã cùng mẹ giao ước, để con và Hạo Tuần đính hôn, nhưng…”
“Nhưng gì ạ?” Tống Vy vô thức nắm chặt điện thoại.
Lưu Mộng xấu hỗ đáp: “Nhưng mẹ chưa kịp nói cho con biết, thì Tống Huy Khanh đã ly hôn với mẹ, mẹ vốn định dẫn chị em con đến nhà họ Đường tìm Hạo Tuấn, nhưng bị người của chỉ trưởng nhà họ Đường ngăn cản, nói không thừa nhận hôn sự này, nên mẹ mới không nói với con.”
“Hóa ra là thế.” Tống Vy cụp mắt lắm bẩm, trong lòng không nói ra được là mắt mát hay gì, dù sao cũng rất khó chịu.
Cô chưa từng nghĩ rằng, trước đây cô và Đường Hạo Tuấn còn là vợ chồng chưa cưới, nếu cô sớm biết, có lẽ giờ cô đã ở bên anh chứ không phải Tống Huyền, nhưng giờ xem ra, hình như đó cũng không phải chuyện tốt.
Vi trong tim Đường Hạo Tuấn đã có người mình yêu, dù cô và anh là vợ chồng chưa cưới cũng chẳng thể đi xa được, chắc chắn anh sẽ vì người anh yêu mà hủy hôn với cô, nên tình trạng như giờ là tốt nhất, anh ở bên người anh yêu, cô cũng ở bên hai cục cưng của cô, không dính dáng gì đến nhau.
Nghĩ như vậy, Tống Vy liền cười dịu dàng với bọn trẻ.
Mặc dù bọn trẻ không biết cô đang cười vì chuyện gì, nhưng cũng rất phối hợp cười đáp lại cô.
Sau đó, Tống Vy lảng qua đề tài khác, kể lại chuyện đã xảy ra ở xí nghiệp Tống thị, làm Lưu Mộng vui vẻ.
Quả nhiên Lưu Mộng nghe xong rất vui vẻ, nói thẳng rằng Tống Huy Khanh đã gặp báo ứng.
Tống Vy che mặt dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn không nói cho bà biết, báo ứng của Tống Huy Khanh là Hải Dương.
Chớp mắt đã mấy ngày sau.
Tống Vy hỏi thăm thì biết xí nghiệp Tống thị đã được giữ lại.
Cô nghe nói là do Tống Huy Khanh bán hết tài sản cố định đứng tên mình, cộng thêm một ít cổ phần ban đầu, mới gom đủ tiền mặt đầu tư vào thị trường chứng khoán, để công ty có thể hoạt động bình thường.
Không thể không nói, chiêu này của Tống Huy Khanh rất quyết đoán, giống hệt năm đó ông ta đã đuổi ba mẹ con cô đi.
“Nhà thiết kế Tống.” Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tống Vy: “Bên may mặc nói trang phục đã may xong rồi, bảo cô qua đó kiểm tra một lát, nếu có ván đề gì, bọn họ sẽ sửa lại.”
Tống Vy gật đầu nói: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Dứt lời, cô tắt máy tính đứng dậy, lấy túi xách treo trên giá xuống đi ra ngoài.
Cô vừa tới trước thang máy thì cửa mở ra, Đường Hạo Minh nhìn thầy cô thì hơi bát ngờ đẩy mắt kính lên: “Ò, thật trùng hợp.”
“Giám đốc Đường.” Tống Vy khẽ gật đầu, tùy ý chào hỏi anh.
*Tôi còn biết rõ, cô không muốn cho Đường Hạo Tuấn biết, hai đứa con cô là của anh ta.” Đường Hạo Minh đi một vòng quanh người Tống Vy.
Mắt Tống Vy chuyển động theo bước chân của anh ta: “Rồi sao, anh đang uy hiếp tôi, nếu tôi không tới dự sinh nhật anh, anh sẽ nói cho Đường Hạo Tuấn biết?”
Đường Hạo Minh gật đầu: “Cô nói rất đúng, tôi đang có ý đó.”
“Tại sao?” Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tại sao cứ nhất định là tôi? Rốt cuộc trên người tôi có thứ gì đáng để anh chú ý?”
Cô vẫn luôn không hiểu vấn đề này.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi à, tôi thích cô, cô là người phụ nữ thú vị nhất mà tôi từng gặp.” Đường Hạo Minh áp sát cô, quần sợi tóc dài bên tai vào đầu ngón tay.