“Không đau, em chỉ cảm thấy khó chịu, ngay cả sự thật về cái chết của mẹ mà em cũng không làm rõ được.” Tống Vy rơi nước mắt, đúng lúc rớt xuống ngón tay cái của anh, nóng rát.
Đường Hạo Tuấn buông tay cô ra, lau nước mắt cho cô.
Sau khi được anh lau nước mắt, Tống Vy bổ nhào vào lòng anh, giọng nói vô cùng nghẹn ngào: “Hạo Tuấn, em mất mẹ rồi…”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Nhưng em còn có anh, còn có hai con, có cả Tống Kim.”
“Tiểu Kim?” Dường như được nhắc nhở điều gì, Tống Vy đẩy anh ra, giơ tay lên, dùng tay áo tùy ý lau nước mắt: “Anh nói đúng, còn có Tiểu Kim, suýt nữa em quên không báo cho Tiểu Kim biết.”
Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Kim.
Lúc này Tống Kim đang ngủ, dù sao thì ở nước ngoài vẫn đang là ban đêm, nghe thấy tiếng điện thoại, cố chịu đựng cơn buồn ngủ, sờ soạng điện thoại ở đầu giường, cũng không nhìn xem ai gọi tới, trực tiếp đặt lên tai: “Ai thế?”
“Tiểu Kim, là chị đây.” Tống Vy được Đường Hạo Tuấn đỡ ngồi xuống.
Đường Hạo Tuấn cũng ngồi bên cạnh cô, cầm lấy hồ sơ trước mặt cô, lại lật xem từ đầu.
Ở nước ngoài, Tống Kim nghe được là Tống Vy, mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, yên bình, tựa như thiên sứ: “Chị à, có chuyện gì thế?”
“Tiểu Kim, chị…” Tống Vy khẽ giật khóe miệng, không biết nên nói thế nào.
Tống Kim nghi hoặc hỏi một tiếng: “Chị?”
“Tiểu Kim, mẹ…”
“Mẹ làm sao ạ?” Tống Kim nghe ra giọng điệu Tống Vy đè nén sự bi thương, cả người lập tức tỉnh táo, ngồi dậy từ trên giường, vội hỏi: “Chị, chị mau nói đi!”
Anh ta thúc giục.
Bàn tay cầm điện thoại của Tống Vy run lên: “Chị nói, nhưng em phải bình tĩnh đấy, biết chưa?”
Tuy Tống Kim đã được làm phẫu thuật bắc cầu vành tim, nhưng dù sao thì tim cũng có vấn đề, cô rất sợ anh ta không chịu nổi cú sốc khi nghe tin mẹ qua đời, sẽ xảy ra chuyện.
“Em biết rồi, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ bình tĩnh.” Tống Vy hít sâu một hơi nói.
Tống Vy đặt tay lên cánh tay Đường Hạo Tuấn, muốn mượn chút dũng khí từ anh, sau đó giọng điệu nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, mẹ… mất rồi!”
Ầm vang!
Tống Kim cảm thấy như sét đánh ngang tay, cả người đều ngây ra, một lúc lâu sau mới tìm lại tiếng nói, giọng đã cực kỳ khô khốc: “Chị, chị nói gì?”
“Mẹ mất rồi!” Tống Vy cắn môi dưới, nhắc lại một lần nữa.
Lạch cạch!
Điện thoại tuột khỏi tay Tống Kim, rơi xuống giường.
Tống Vy nghe thấy tiếng động truyền tới từ điện thoại, giật mình đứng phắt dậy.
Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Sao thế?”
Tống Vy không trả lời anh mà căng thẳng nắm chặt điện thoại nói: “Tiểu Kim, Tiểu Kim, em không sao chứ? Đừng dọa chị, Tiểu Kim!”
Tống Kim nghe được giọng nói gấp gáp, lo lắng của Tống Vy trong điện thoại, cuối cùng cũng hoàn hồn, nhặt điện thoại từ trên giường lên.
Chỉ là tay của anh ta đã cực kỳ run rẩy, mấy lần mới cầm chắc được chiếc điện thoại, sau đó run sợ đặt lên tai, vừa lên tiếng, giọng đã nghẹn ngào: “Chị… sao lại như vậy? Rõ ràng hôm qua mẹ còn nói chuyện điện thoại với em cơ mà!”
Tống Vy nghe được tiếng khóc của Tống Kim, nước mắt của cô cũng không nhịn được mà rơi xuống, gục đầu lên vai Đường Hạo Tuấn, kể lại chuyện xảy ra với Lưu Mộng ngày hôm qua.
Tống Kim nghe xong, con ngươi co rút lại chỉ còn bằng đầu đinh, lẩm bẩm: “Là em… là em hại chết mẹ. Nếu không phải vì em, mẹ sẽ không tới nhà họ Tống. Tại em cả. Chị, tất cả là lỗi của em…”
“Không phải, Tiểu Kim. Đây không phải lỗi của em.” Tống Vy ngẩng đầu lên, vội vàng nói.