Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cậu bé cao không tới đùi mình, vẻ mặt lạnh lùng đã dịu đi rất nhiều: “Mẹ cháu đâu rồi?”
“Mẹ ở trong nhà ạ.” Tống Hải Dương chỉ vào trong phòng, sau đó đi sang một bên để dành lồi đi vào: “Chú vào đi ạ.”
“Làm phiền rồi.” Đường Hạo Tuần hơi gật đầu.
Vào nhà, Tống Hải Dương kêu về phía phòng tắm: “Mẹ ơi, chú Đường tới ạ.”
Tống Vy nói vọng ra từ trong phòng tắm: “Con đón tiếp chú giúp mẹ chút nhé.”
Tống Hải Dương vâng một tiếng, vỗ vỗ vào sô pha: “Chú Đường, mời chú ngồi, mẹ cháu sẽ ra ngay.” “Được.” Đường Hạo Tuấn buông chăn ra ngồi xuống.
Tống Hải Dương nghiêng đầu nhìn chiếc chăn: “Chú ơi, sao chú lại ôm chăn của mẹ cháu vậy ạ?”
Biểu cảm của Đường Hạo Tuần có chút tế nhị: “Đây là chăn của mẹ cháu à?”. Truyện Sắc
“Đúng ạ.” Tống Hải Dương gật đầu.
Đường Hạo Tuấn mím môi, không nói gì nữa, trong lòng cảm xúc hơi phức tạp.
Anh nghĩ đây là chăn mới, không ngờ là chăn cô từng đắp.
Nhưng lạ là anh lại không cảm thấy bài xích, rõ ràng ngay cả đồ của Tống Huyền cũng khiến anh buồn nôn, nhưng Tống Vy…
“Chú Đường ơi.” Giọng nói của Tống Hải Dương làm ngắt quãng dòng duy nghĩ của anh, Đường Hạo.
Tuần nhìn thằng bé: “Sao vậy cháu?”
“Mẹ cháu ra rồi ạ.” Thằng bé nhắc anh.
Đường Hạo Tuấn dời tầm mắt, vừa khéo nhìn thấy Tống Vy ôm Tống Dĩnh Nhi đi ra từ phòng tắm.
*Xin lỗi sếp Đường, làm anh đợi lâu rồi. Chải tóc cho con bé mắt chút thời gian.” Tống Vy nhìn anh cười ngại ngùng. “Không sao.” Đường Hạo Tuần đứng lên, thản nhiên trả lời.
Tống Vy nhìn anh đã trở lại với dáng vẻ thường ngày, ánh mắt có hơi hoảng hốt.
Nếu không phải cỗ tay vẫn còn đau nhói cô thật sự cho rằng mọi chuyện tối qua chỉ là mơ.
Quả nhiên người mạnh mẽ như vậy cũng có những mặt yếu đuối mà người khác không nhìn thấy được.
“Phải rồi sếp Đường, anh đã tỉnh rượu chưa?” Tống Vy quan tâm hỏi, đồng thời đặt con gái trong tay xuống.
Tống Dĩnh Nhi vừa chạm đất đã chạy về phía Đường Hạo Tuấn, nhưng giữa đường lại bị anh trai kéo lại.
Thằng bé biết mẹ và chú đang nói chuyện, trẻ con không nên làm phiền.
“Tỉnh rồi.” Đường Hạo Tuần hơi gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, về sau anh vẫn nên uống ít lại, anh say rồi ngã như thé, rất nguy hiểm.” Tống Vy chân thành nhắc anh.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt: “Hôm qua là ngày giỗ của ông nên tôi uống hơi nhiều.”
Ngoài điều đó ra, không ai biết hôm qua cũng là ngày giỗ ba mẹ anh.
“Thì ra là vậy, xin lỗi anh nhé, tôi không cố ý…”
Cô còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuần đã xua tay ngắt lời: “Không sao đâu.”
Tuy anh không để trong lòng, nhưng Tống Vy ít nhiều vẫn còn băn khoăn, nghĩ một lúc, cô đổi chủ đề: “Anh ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn cùng đi, giờ tôi đi làm bữa sáng.”
Nói xong, cô không cho anh cơ hội từ chối đã đi thẳng vào bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại anh và hai đứa trẻ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tống Dĩnh Nhi gỡ tay anh trai ra, chạy tới ôm lầy chân Đường Hạo Tuần, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh: “Chú Đường ơïi, Dĩnh Nhi nhớ chú lắm ạ.”
“Nhớ chú sao?” Anh nhướng mày.
Tống Hải Dương cũng tiến lên máy bước: “Hai hôm nay Dĩnh Nhi vẫn luôn nhắc chú Đường với mẹ cháu đầy.”
“Thật sao.” Đường Hạo Tuần cong cong môi, tâm trạng dường như rất tốt.
“Đã hỏi những gì rồi.” Anh ôm con bé lên, lại càng thêm hứng thú.
Tống Hải Dương chớp chớp mắt: “Tất nhiên là hỏi lúc nào được gặp lại chú rồi.”
“Toàn là Dĩnh Nhi hỏi, vậy còn cháu thì sao?” Đường Hạo Tuần cúi đầu nhìn anh bạn nhỏ trước mặt, ánh mắt anh cũng có đôi chút chờ mong chính anh cũng không rõ tại sao: “Cháu có từng hỏi gì không?”
“Có ạ.” Tống Hải Dương lớn tiếng thừa nhận.
Nụ cười trên môi Đường Hạo Tuấn càng tươi hơn, ngay cả coï lòng nguội lạnh giờ phút này cũng được xoa dịu.
“Dĩnh Nhị, lấy giúp mẹ hai quả trứng gà nào.” Bỗng dưng Tống Vy gọi ra từ nhà bếp.
Tống Dĩnh Nhi vâng một tiếng, vỗ vỗ vào lưng Đường Hạo Tuấn: “Chú ơi, cháu muốn xuống ạ.”
Đường Hạo Tuấn bế con bé xuống, nó nhắc chiếc váy nhỏ xinh đi về phía tủ lạnh.
Đường Hạo Tuấn vẫn luôn nhìn theo con bé, đến lúc con bé lấy được hai quả trứng rồi đi vào bếp anh mới không nhìn nữa, hỏi đứa anh: “Ba các cháu không ở đây sao?”
Anh đột nhiên nhớ ra từ lúc bước vào đã không thầy Kiều Phàm.
“Ba sao?” Tống Hải Dương nghiêng nghiêng đầu: “Cháu không có ba ạ.”
Đường Hạo Tuấn hơi sửng sốt: “Kiều Phàm không phải ba cháu sao?”
“Không phải ạ.” Tống Hải Dương lắc lắc đầu: “Đó là ba nuôi, chỉ có Dĩnh Nhi thích gọi ba nuôi là ba.”
Ba nuôi?
Đường Hạo Tuấn cau mày.
Nếu nói vậy thì, Kiều Phàm cũng không phải chồng Tống Vy?
Không hiểu sao, Đường Hạo Tuần cảm thấy trong lòng có cảm giác vui vẻ không giải thích được.
Nhưng anh không biết cảm giác này rốt cuộc đến từ đâu, lại nheo mắt hỏi tiếp một câu: “Vậy ba các cháu đâu?”
Tống Hải Dương nhún vai: “Không biết ạ, bọn cháu chưa từng gặp ba.”
“Chưa từng gặp ư?”
“Vâng.” Tống Hải Dương gật gật cái đầu nhỏ.
Đường Hạo Tuấn trầm mặc suy nghĩ.
Nếu vậy thì trước khi hai đứa nhỏ ra đời, Tống Vy đã chia tay với người đàn ông kia rồi?
Chẳng trách cả hai đứa đều mang họ Tống.
“Chú Đường, chú đang nghĩ gì thế ạ?” Tống Hải Dương khua đôi tay mũm mĩm trước mặt anh.
Ánh mắt anh sáng lên, rồi tỉnh táo lại: “Không có gì.”
Lúc này, Tống Vy mang hai món ăn đi ra từ phòng bếp, Tống Dĩnh Nhi theo sau cô, vừa đi vừa gọi với lại: “Anh hai, chú Đường, mau tới ăn cơm.’ “Đến đây.” Tống Hải Dương xuống khỏi sô pha, kéo Đường Hạo Tuần tới bàn ăn.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có rau cháo bình thường và vài món ăn nhẹ thanh đạm.
Đường Hạo Tuần thử một miếng, mùi vị còn thua xa dì Vương, nhưng không hiểu sao anh lại vô cùng vừa ý.
Thậm chí lần đầu tiên anh thấy, thì ra ăn cơm không chỉ là đáp ứng nhu cầu sinh lý, mà còn có thể hưởng thụ nó.
Anh hưởng thụ không khí ăn cơm cùng ba mẹ con họ, là kiểu thong thả như vậy.
Vì ở nước ngoài đều là sau khi cô thiết kế xong, thợ sẽ giúp cô chọn loại vải phù hợp nhất.
Cứ vậy dần dần cô quên mắt phải đánh dấu mẫu vải.
Đồng nghiệp thông cảm cười nói: “Không sao ạ, vậy nhà thiết kế Tống, vải này…”
“Để tôi làm, dù cùng loại vải nhưng có sự khác nhau về chỉ tiết, để tránh những rắc rối sau này tôi sẽ tự chọn, anh cho tôi địa chỉ nhé.” Tống Vy nói.
Đồng nghiệp lập tức đưa cho cô một tắm danh thiếp.
Tống Vy nhận lấy: “Nhà họ Mạc ư?”