Không nói thì thôi, mẹ cũng không muốn biết đâu.” Tống Vy nhẹ nhàng nhéo một cái lên mặt của Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương thè lưỡi, sau đó chạy lên ghế lái hỏi: “Chú Đường, chúng ta có thể đi rồi sao?”
Cậu đã không kịp chờ đợi muốn về áp dụng kế hoạch của cậu.
Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt, nhìn xem đỉnh đầu Tống Hải Dương đung đưa máy cọng tóc ngố, có loại xúc động muốn sờ một chút.
Chỉ là biểu cảm của anh thanh lãnh, khiến cho người ta không nhìn ra.
“Có thể, cháu ngồi vững trước đã.” Đường Hạo Tuần gõ gõ tay lái, cười nhạt nói. Tống Hải Dương gật gật đầu, nghe lời ngồi về bên cạnh Tống Vy.
Xe khởi động, Tống Dĩnh Nhi lập tức ngáp một cái: “Mẹ, Dĩnh Nhi buồn ngủ, muốn ngủ.”
“Vậy con ngủ đi, lát nữa đến mẹ gọi con.” Tống Vy đặt cô bé lên đùi mình.
Khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của Tống Dĩnh Nhi cọ cọ vào đùi Tống Vy, sau đó nhắm mắt lại, không đầy một lát đã ngủ mắt, còn vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Thấy vậy, khóe miệng Tống Hải Dương hơi giật một cái.
Rất tốt, em gái cực kì ra sức.
Cậu chỉ bảo cô bé giả vờ ngủ, đợi chút nữa xuống xe, mới có lý do lửa chú Đường đến nhà bọn họ, không nghĩ tới cô bé vậy mà lại ngủ thật.
Nhưng như vậy cũng tốt, giả vờ ngủ còn dễ dàng bị vạch trần, ngủ thật thì cậu cũng không cần lo lắng.
Một đường không nói chuyện, không bao lâu, đã đến chung cư.
Đường Hạo Tuấn giúp đỡ bế Tống Dĩnh Nhi tới trên ghế sa lon, sau đó đứng dậy đánh giá căn nhà trọ này một chút. Căn nhà trọ này chỉ có hai gian phòng, so với nhà của anh thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại trang trí vô cùng ấm áp, rất thích hợp người một nhà ở.
Nhưng kỳ quái chính là, trong căn hộ chỉ có đồ dùng của phụ nữ và trẻ con, không có của đàn ông.
“Chồng cô không ở đây?” Đường Hạo Tuần cũng không biết vì sao anh lại hỏi lên nghỉ hoặc ở trong đáy lòng.
Tống Vy đang đi tìm lá trà, chuẩn bị pha trà chiêu đãi anh, nghe được lời này của anh, không khỏi ngây ra một lúc: “Chồng?”
*Vị bác sĩ Kiều tối hôm qua, không phải chồng của cô sao?” Đường Hạo Tuần nhìn cô.
Tống Vy vội vàng cụp mí mắt xuống, không cho anh thấy được xấu hổ cùng chột dạ trong mắt cô: “Đúng vậy, nhưng anh ấy thường ở bên ngoài.”
*Phải không.” Đường Hạo Tuần khẽ vuốt cằm, không hỏi tiếp.
“Mẹ, con tìm được lá trà rồi, mẹ mau đi pha trà cho chú Đường đi.” Lúc này, Tống Hải Dương cầm một hộp lá trà nhét vào trong tay Tống Vy.
Tống Vy xoa nhẹ tóc của cậu bé: “Được, mẹ đi pha trà, con ở đây với chú, đừng nghịch ngợm.”
“Vâng vâng.” Tống Hải Dương liên tục đồng ý.
Tống Vy tiến vào phòng bếp.
Sau khi cô đi rồi, Tống Hải Dương đảo tròng mắt, sờ lấy bụng nhỏ của mình: “Chú Đường, cháu đói, chú giúp cháu lấy bánh quy được không?”
Cậu chỉ vào nóc tủ lạnh.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang, chỉ thấy trên nóc tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu, nhìn xem liền hoa mắt.
Anh hơi nhíu mày lại, trên mặt có chút không vui.
Tống Vy thế mà mua nhiều đồ ăn vặt như vậy cho hai đứa bé?
Cô không biết rằng trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt thì không tốt sao?
Dường như đọc hiểu tiếng lòng của Đường Hạo Tuần, Tống Hải Dương giải thích nói: “Đây đều là mỗi lần mẹ nuôi tới đều mua cho chúng cháu, bình thường mẹ không cho chúng cháu ăn quá nhiều, nói là sẽ sâu răng, liền để đồ ăn vặt ở phía trên, để chúng cháu không lầy được.
Hoá ra là như vậy sao?
Lông mày Đường Hạo Tuần giãn ra.
Xem ra là anh hiểu lầm cô.
“Cháu muốn bánh quy gì, chú lấy cho cháu.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn cậu bé bên cạnh.
“Không cần không cần, cháu tự lấy, bánh bích quy nhiều lắm, cháu muốn tự nhìn, cho nên chú Đường ôm cháu đi.” Cậu nhóc vươn hai cánh tay nhỏ ra.
Nhìn dáng vẻ cậu nhóc muốn ôm, trong đôi mắt xưa nay thanh lãnh của Đường Hạo Tuần, nổi lên một nụ cười thản nhiên, không cần nghĩ, anh đưa tay bề cậu nhóc lên.
Thân thể mềm mại của cậu nhóc ghé vào trong ngực anh, khiến cho nội tâm lạnh lùng của anh, dường như cũng trở nên mềm mại.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Hải Dương đi đến trước tủ lạnh.
Một tay của Tống Hải Dương tìm kiếm đồ ăn vặt, một tay khác đưa về phía tóc ở đỉnh đầu của Đường Hạo Tuấn, sau đó cầm đồ vật trong tay, lặng lẽ nắm lấy một chòm tóc của Đường Hạo Tuần.
“Tìm được rồi, cháu ăn cái này, chú Đường, chú có thể thả cháu xuống.” Tống Hải Dương cầm lấy một túi bánh bích quy vui vẻ nói.
Đường Hạo Tuấn cũng không phát hiện ra cậu đang làm gì, vừa định ôm cậu bé xuống.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên cảm giác da đầu đau xót, nhịn không được rên khẽ một tiếng.
“Chú Đường, chú sao vậy?” Tống Hải Dương mờ mịt hỏi, giống như không biết xảy ra chuyện gì.
Cậu vốn chính là một đứa trẻ bốn tuổi, giả vờ vô tội, căn bản khiến cho người ta không nhìn ra thật giả.
Đường Hạo Tuấn không trả lời Tống Hải Dương, chỉ thấy ở đồ chơi lego trong tay cậu nhóc có vài sợi tóc, sắc mặt trầm xuống.
Tại sao trong tay đứa nhỏ này lại có vật này?
Đang nghĩ ngợi, Tống Hải Dương đột nhiên oa một tiếng khóc lên: “Thật xin lỗi chú Đường, cháu không cố ý huhuhu…
Trong phòng bếp, Tống Vy nghe thấy tiếng khóc của con, vội vàng thả ấm nước trong tay ra: “Sao vậy?”
“Mẹ…” Tống Hải Dương lập tức nhào vào trong ngực của cô, ôm lấy cô: “Mẹ, con không cố ý.”
“Cố ý cái gì?” Tống Vy vô cùng gấp gáp.
Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Hải Dương khóc.
Lần trước nhìn thấy cậu bé khóc, đã là chuyện hai năm trước, lúc cậu bé hai tuổi.
Hiện tại cậu bé đột nhiên khóc lên, khiến cô lập tức trở nên luống cuống.
“Con giật tóc của chú Đường, huhuhu…” Tống Hải Dương run rẩy tay nhỏ, đưa một phần lego cho Tống Vy.
Tống Vy xem xét, phía trên quả nhiên có vài cọng tóc.
Rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao cậu nhóc lại khóc thành như vậy.
Giật vài sợi tóc ra, nên bị hù dọa mà thôi.
“Hải Dương, không phải mẹ đã nói với con, đã bảo con không được nghịch ngợm, vì sao con không nghe lời? Lần này Tống Vy thật sự tức giận, liền đánh vào mông Tống Hải Dương máy cái.
Tống Hải Dương cúi đầu thấp hơn.
“Còn có chuyện như vậy sao…” Đôi mắt của Đường Hạo Tuần lấp lóe máy lần, anh đã nhìn ra, cô nói thật.
“Đường tổng, thật sự rất xin lỗi!” Tống Vy hổ thẹn cúi mình với Đường Hạo Tuần, còn nhấn đầu nhỏ của Tống Hải Dương xuống.
Đường Hạo Tuấn thấy hai mẹ con thật tâm thật ý nói xin lỗi, nhéo nhéo mi tâm, ngữ khí nghiêm khắc: “Không có lần sau, đồng thời thói quen này của cậu nhóc, nhất định phải thay đổi.”
“Vâng, tôi sẽ quản lý.” Tống Vy áy náy cười cười, lại gõ đầu nhỏ của Tống Hải Dương một chút: “Còn không mau cảm ơn chú Đường?”
Tống Hải Dương sợ hãi nói tiếng cám ơn, sau đó vội vàng trốn đến phía sau cô, ở nơi mà hai người lớn không nhìn thấy, nhìn tóc trong tay, sự sợ hãi đã biến mắt, nở nụ cười.