Tống Vy đè thấp âm lượng nói chuyện xuống, nhưng khí thế bỗng nhiên mà đến trên người lại khiến Tống Huyền cảm thấy hơi áp lực.
Tống Huyền lập tức thề thốt phủ nhận: “Tôi không có “Thật sự là buồn cười, bây giờ cô có tư cách gì để tôi cảm thấy sợ hãi?” Mặc dù mặt ngoài Tống Huyền rất mạnh mẽ nói ra những lời ấy, nhưng trong lòng lại có chút run rẩy. Bởi vì cảm giác mà Tống Vy mang lại cho cô ta không giống với năm năm trước, nhưng cụ thể không giống ở đâu, lại không nói ra được.
Tống Vy nhìn ra Tống Huyền đang nói dối. Nhưng trong lúc nhất thời, cô lại không tìm thấy lí do Tổng Huyền phải nói dối. Mắt thấy yến hội sắp bắt đầu, Tống Vy nghĩ đến mình còn có chuyện phải làm, liền buông lỏng Tống Huyền ra, quay người tiến vào sảnh của yến hội.
Nhìn Tống Vy tiến vào đám người, Tổng Huyền hung hăng giẫm chân.
“Cô Tống, tại sao cô lại ở đây, yến hội sắp bắt đầu rồi” Trong lúc Tống Huyền đang tức giận, cô cả nhà họ Mạc- Mạc Vân bỗng nhiên đi tới từ phía sau, chào hỏi với cô ta
Cô ta nhanh chóng nhặt túi xách ở trên mặt đất lên, thừa dịp không ai chú ý, nhét một sợi dây chuyền kim cương vào trong túi, sau đó điềm nhiên như không có việc gì ném túi xách về vị trí ban đầu.
Sau khi nhanh chóng làm xong tất cả, lại biến mất trong góc.
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra bên ngoài, Tống Vy mới ý thức được không thấy túi xách của mình đâu. Cô nghĩ đến trước đó đụng vào với người phục vụ, rất có thể là đã rơi mất khi đó. Khi cô đang quay về, túi xách quả xác còn đang nằm trên mặt đất, đúng lúc cô nhặt túi xách lên, Một đám người bỗng nhiên vây quanh cô.
Tống Vy âm thầm nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng. truyện xuyên nhanh
“Giao ra” Mạc Vân đi ra từ sau đám người, ngữ khí ra lệnh nói.
“Giao cái gì??” Tổng Vy cảm thấy rất kỳ quái, cô không quen biết người trước mặt này.