Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 37: Chương 37: Sa thải chị vương




Rầm một tiếng, thang máy rung lắc dữ dội.

Tống Vy ngã xuống sàn thang máy, Đường Hạo Tuần ngã đè lên người cô.

Hai người nhìn nhau, trong phút chốc đều ngơ ra.

Tống Vy ngơ ngác nhìn người đàn ông trên người mình, đầu óc cô hơi mờ mịt.

Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy bắt ngờ vì tình huống hiện tại.

Anh nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, ánh mắt bắt giác tối sầm lại. Nhưng rất nhanh Đường Hạo Tuần đã có phản ứng, nhanh chóng đứng dậy khỏi người cô, chỉnh lại trang phục, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, ban nãy đã thất lễ với cô.”

“Không… không sao đâu.” Tống Vy cũng chống tay đứng lên, trả lời thật khẽ, cô hơi không dám nhìn anh.

Cô có thể cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh, mặt cũng đang rất nóng, hoàn toàn không bình tĩnh được.

Ngoại trừ buồi tối năm năm về trước, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với một người đàn ông tới như vậy.

Lần trước anh ôm cô cũng không gần thế này, mà ban nãy, hơi người gần nhau tới mức cô chỉ cần hơi ngẩng đầu nhẹ một cái thôi, là đã có thể chạm vào môi anh.

Nghĩ đến đó Tống Vy nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía môi của Đường Hạo Tuần.

Môi anh rất mỏng, dáng môi rất đẹp, màu cũng nhàn nhạt, nói chung nhìn rất hợp để hôn.

Khoan đã, cô đang nghĩ gì vậy chứ?

Tống Vy ôm mặt không dám nhìn thẳng, cả người cô đều không ổn rồi.

Thế mà cô lại có suy nghĩ kiểu này với Đường Hạo Tuần.

Đường Hạo Tuấn nhìn sang thấy bộ dạng suy sụp của Tống Vy, cau mày hỏi: “Cô sao vậy? Bị thương ở đâu rồi à?”

“Không có.” Tống Vy vội vàng trả lời. Cô chỉ đang cảm thầy xấu hỗ vì chính suy nghĩ của mình mà thôi.

Đường Hạo Tuần không hỏi nữa, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống Tống Vy.

Tống Vy sợ anh phát hiện suy nghĩ vừa nãy của mình, vội vàng ngoảnh đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “À… tổng giám đốc Đường, anh có bị thương không?”

“Không có.” Đường Hạo Tuần không nhìn nữa, chỉ thản nhiên trả lời cô hai chữ.

“Vậy là tốt rồi.” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết anh kéo cô lại nên mới ngã xuống cùng như vậy.

Nếu vì thế mà anh bị thương thì cô mới áy náy.

Ting, thang máy dừng lại.

Đường Hạo Tuấn đi ra khỏi thang máy trước, Tống Vy xốc lại tinh thần, theo sát sau anh.

Tới bộ phận thiết kế, Đường Hạo Tuần trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Tống Huyền.

Tống Huyền thấy anh, bỗng chốc vui vẻ, vội vàng đi lại phía anh: “Hạo Tuần, sao anh…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy Tống Vy đi theo sau Đường Hạo Tuần, nụ cười vui vẻ trên mặt cô ta đột nhiên cứng lại.

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Sao hai người bọn họ lại đi cùng nhau?

Tống Vy giả vờ không nhìn thấy ánh mắt đố ky vủa Tống Huyền, nhìn Đường Hạo Tuần nói: “Đường tổng, tôi đi gọi cô ấy tới đây.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ừ một tiếng.

Tống Vy đi khỏi phòng làm việc của Tống Huyền, đến phòng làm việc lớn bên cạnh.

“Hạo Tuần, sao anh lại tới đi, còn đi với cô ta nữa?” Tống Huyền lạnh lùng nhìn về hướng Tống Vy rời đi, thăm dò Đường Hạo Tuần.

Đường Hạo Tuần đi thẳng tới bàn làm việc của cô ta ngồi xuống: “Tống Vy tìm thầy người ăn cắp bản thảo thiết kế của cô ấy, tôi qua đây lấy lại công bằng cho cô ấy.”

“Sao cơ? Cô ta tìm thấy rồi?

Nghe vậy, Tống Huyền chột dạ, ánh mắt lộ ra vẻ căng thẳng.

Làm sao có thể.

Cô ta bố trí mọi thứ chu toàn tới vậy, Tống Vy tìm ra bằng cách nào chứ?

Hay cô ta nói dối?

Lúc này, trong văn phòng lớn.

Tống Vy đi tới bên cạnh chị Vương, gõ gõ lên bàn của chị ta: “Chị Vương, chị đã khỏe hơn chưa?”

Chị Vương ngẩng đầu, sau khi thầy cô thì ánh mắt cô ta hơi mắt tự nhiên: “Tiểu Tống à, chị khỏe hơn rồi.”

“Vậy thì tốt, phiền chị đi với em một chuyện, Đường tổng tìm chị.” Tống Vy cười nói.

Chị Vương đờ người: “Tổng giám đốc tìm tôi làm gì?”

“Chị đi rồi sẽ biết.” Tống Vy nói rồi không cười nữa, cất bước đi khỏi.

Chị Vương nhìn thấy bóng lưng cô, trong lòng rất hoảng loạn.

Nhưng có bối rồi cũng chỉ có thể đặt cây bút trong tay xuống, bắt an đi theo cô.

Tới phòng làm việc của Tống Huyền, vừa nhìn thấy chị Vương sắc mặt cô ta đã lập tức thay đổi.

Thay đổi này đã bị Tống Vy nhìn tháy, Tống Vy mím môi, nhưng một chốc sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra, nói với Tống Huyền: “Chủ nhiệm Tống, tôi có thể mượn máy tính của cô chút không?”

“Cho cô ấy mượn.” Tống Vy còn chưa trả lời, Đường Hạo Tuấn đã đồng ý thay cô ta.

Dù không đồng ý nhưng cô ta chỉ có thể miễn cưỡng cười, đẩy máy tính đến trước mặt Tống Vy.

Tống Vy cảm ơn cô ta, cắm USB vào máy tính, sau đó vẫy tay với Chị Vương: “Chị Vương qua đây xem hai đoạn video giám sát.”

Nghe thấy hai chữ giám sát, chị Vương vẫn không biết mình bị phát hiện tim đập chân run, mặt tái mét không còn giọt máu.

Thấy thế, Tống Huyền sợ cô ta nói ra gì đó, lập tức nhìn cô ta cảnh cáo.

Hành động trong thoáng chốc đó của hai người họ bị Tống Vy nhìn thấy, nhưng cô không vạch trần. Cô xoay máy tính về phía chị Vương, hai đoạn video giám sát đang chạy đồng thời.

Đoạn video thứ nhất là vào hôm Tống Vy tới phòng y tế lấy thuốc cho chị Vương, nhân lúc cô đi vắng cô ta đã đụng vào máy tính của cô lục lọi bản phác thảo, mục đích là để biết bản phác thảo được để ở đâu, bản scan nằm trong mục tài liệu nào.

Mà đoạn video thứ hai là vào sau chín giờ tối hôm kia, một mình chị Vương tới văn phòng lớn, đầu tiên dùng khăn ướt lau sạch dấu vân tay để lại ban ngày, sau đó đeo găng tay xóa bản scan của cô, trộm bản phác thảo đi.

Đến giờ phút này thì mọi sự đã rõ ràng.

Đường Hạo Tuấn gõ gõ đầu ngón tay trên mặt bàn, nhưng mắt lại nhìn Tống Vy: “Cô muốn xử lý thế nào?”

Tống Vy hít một hơi thật sau, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Sa thải, đồng thời tuyên bố công khai hành vi của cô ta, tôi muốn cô ta phải ra khỏi ngành thiết kế.”

Cô vừa nói xong, chị Vương bị dọa đến nỗi đờ đẫn, ngồi thụp xuống đất, ngay cả Tống Huyền cũng không ngờ Tống Vy lại kiên quyết như vậy.

Công bồ hành vi trộm cắp, đồng thời đuổi khỏi giới thiết kế, đây khác gì chặn hết đường sống của người ta?

“Nhà thiết kế Tống, cô không thấy cô đang quá đáng à? Chị Vương sai thật nhưng trừng phạt chút là được, có cần phải làm tới vậy…”

“Cần chứ.” Tống Vy thẳng thừng ngắt lời chỉ trích giả tạo của Tống Huyền, rồi lạnh lùng nhìn chị Vương đang ngây dại ra dưới sàn: “Theo tôi thì quyết định của tôi chẳng có gì quá đáng, là một nhà thiết ké, chắc chắn phải rõ trộm cắp và sao chép là điều cắm kị. Nên cô phải trả giá vì hành vi của mình.”

Sao chép?

Nghe thấy hai chữ này, mặt Tống Huyền biến sắc, trong lòng rất tức giận.

Đừng tưởng cô ta không hiểu, Tống Vy đang ám chỉ mình.

Sau khi anh đi ra không lâu, hai người bảo vệ đi vào đưa chị Vương đi.

Vào lúc đi ngang qua, Vương Tư nhỏ giọng nói với Tống Vy: “Tiểu Tống, xin lỗi…”

Tống Vy không đáp lại, biểu cảm vô cùng bình thản.

Cô sẽ không tha thứ cho chị Vương, tổn thương gây ra không phải cứ xin lỗi là có thể xí xóa được.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Tống Vy và Tống Huyền.

Tống Vy chưa có ý muốn đi, cô thản nhiên nhìn Tống Huyền hỏi: “Thật ra là cô đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.