Cô y tá mỉm cười gật đầu rồi đẩy xe đẩy đi vào.
Tống Vy nhìn cô ta tháo một cây nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể cho Kiều Phàm, không định ở lại lâu nữa, cầm túi xách bên giường lên rồi chào tạm biệt: “Phàm, Hạ à, tớ cũng phải đưa hai đứa nhỏ về thôi.” “Tớ tiễn cậu ra ngoài bệnh viện.” Giang Hạ đứng dậy.
Kiều Phàm ngậm nhiệt kế trong miệng, không thể nói chuyện, chỉ nhìn Tống Vy.
Tống Vy cười xua tay: “Không cần đâu, cậu cứ ở đây chăm sóc Phàm, chúng tớ tự mình đi là được.”
Nói xong, cô đi đến ghế sofa vẫy vẫy tay với hai đứa nhỏ đang vừa ăn canh gà, vừa coi phim hoạt hình kia: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, chúng ta phải về thôi.” “Dạ.” Tống Hải Dương đáp, lập tức tắt máy nhảy khỏi ghế sofa, kéo Tống Dĩnh Nhi đến chỗ Tống Vy.
Tống Vy bảo hai đứa nhỏ tạm biệt, sau khi tạm biệt xong liền dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi phòng bệnh, đi bộ ra thang máy.
Vừa bước tới thang máy, Tống Vy đã nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đang dựa người trước cửa thang máy.
Tống Dĩnh Nhi hất tay Tống Vy ra, vui vẻ chạy về phía Đường Hạo Tuấn: “Chú Đường.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên, anh cúi người ôm lấy cô bé nhỏ.
Thân thể mềm mại của cô bé nhỏ, cùng mùi thơm sữa từ cơ thể khiến cả trái tim anh mềm nhũn.
Nhưng cảnh tượng này khiến Tống Vy nhíu đôi mày tú, cô kéo Tống Hải Dương đi tới trước mặt hai cha con, nhàn nhạt nói: “Sếp Đường, để con gái tôi xuống được không, chúng tôi phải về rồi.”
Đường Hạo Tuấn không làm theo, một tay chỉnh lại bím tóc cho cô bé nhỏ, sau đó mới nhìn cô: “Sao lâu như vậy mới đi ra?”
Tống Vy khẽ nhếch khóe mắt: “Lời nói của Sếp Đường có gì, đang đặc biệt chờ tôi?”
Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, không phủ nhận.
Không ngờ đúng thật là như vậy!
“Những lời mà các người nói bên trong phòng bệnh tôi đã nghe thấy hết rồi.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.
Đôi đồng tử Tống Vy chợt co lại, toàn thân cứng đờ.
Đường Hạo Tuấn thấy cô căng thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đừng lo lắng, Giai Nhi không có ngắm trúng giác mạc của em đâu.”
Anh cũng sẽ không cho phép cô ta ngắm vào nó.
“Chú Đường, giác mạc là gì?” Tống Dĩnh Nhi ngẩng đầu, đột nhiên hỏi Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô bé, đang suy nghĩ xem nên trả lời loại câu hỏi này với một đứa trẻ như thế nào, thì Tống Dĩnh Nhi lại bị Tống Hải Dương kéo ra sau, rồi nghiêm nghị nhìn cô bé: “Được rồi, đó là việc của người lớn, đừng hỏi bừa bãi.”