Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 77: Chương 77: Tai nạn xe




Trong ảnh là hai người nam nữ, rất trẻ, gương mặt có hơi giống Đường Hạo Tuần.

Không lẽ là ba mẹ của Đường Hạo Tuấn Quả nhiên, câu trả lời của dì Vương đã xác nhận suy đoán của Tống Vy.

“Là ba mẹ của cậu chủ, đã qua đời.”

Tống Vy đặt ly nước xuống: “Vì sao lại qua đời?”

Di Vương thở dài: “Xin lỗi cô Tống, tôi không thể nói cho cô biết, đây là điểm cắm ky của cậu chủ.”

“Vậy sao, vậy tôi không hỏi nữa.” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Dì Vương đứng lên: “Vậy cô Tống nghỉ ngơi trước đi, tôi còn chưa giặt quần áo xong, tôi đi làm việc trước.” “Vâng.” Tống Vy cười cười.

Dì Vương đi rồi, cô cầm remote mở tỉ vi lên xem.

Xem một lúc, cảm thấy dạ dày đã dễ chịu hơn, định chào tạm biệt ra về.

Tối hôm qua cô đi suốt đêm không về, chắc Hải Dương và Dĩnh Nhi đã lo lắng lắm rồi.

Nghĩ thế, Tống Vy đứng lên, đinh lên lầu tìm Đường Hạo Tuần.

Nhưng cô còn chưa kịp đi lên, Đường Hạo Tuần đã xuất hiện ngay đầu cầu thang.

“Tổng giám đốc Đường, anh đến đúng lúc lắm.”

“Sao thế?” Đường Hạo Tuần nhìn cô.

Tống Vy chỉ đồng hồ: “Đã trễ lắm rồi, tôi phải về, đang định lên chào anh.”

“Tôi đưa em về.” Đường Hạo Tuần đi về phía tủ để giày, không cho cô có cơ hội từ chối.

Trên xe, Đường Hạo Tuần gõ ngón tay lên tay lái, đột nhiên nói: “Chuyện em bị Tống Huyền giẫãm rách quần áo tối hôm qua tạm thời vẫn chưa có kết quả.”

“Sao lại thế.” Tống Vy siết chặt tay. Mắt Đường Hạo Tuần lóe lên chút áy náy: “Đường Hạo Minh đã tắt toàn bộ máy theo dõi trong sảnh bữa tiệc ngay từ đầu, cho nên không thể chứng minh được rốt cuộc Tống Huyền có cố ý dẫm phải em hay không.”

“Vậy sao…” Tống Vy không cam lòng mím môi.

Trực giác nói cho cô, Tống Huyền cố ý, nhưng không có chứng cứ, đúng là làm người ta bực bội.

“Nhưng em cứ yên tâm, bên phía Tống Huyền, anh vẫn có trừng phạt cho cô ta.” Đường Hạo Tuần lại đổi đề tài.

Tống Vy nghiêng đầu nhìn anh: “Trừng phạt gì?”

“Lao động công ích 72 tiếng đồng hồ, có truyền thông livestream toàn bộ quá trình.” Đường Hạo Tuần khẽ mở đôi môi mỏng trả lời.

Tống Vy nhướng mày.

Vậy chẳng phải Tống Huyền sẽ trở thành trò cười trong giới sao?

Nghĩ đến đây, Tống Vy vội vàng lấy điện thoại, tìm được kênh livestream cảnh Tống Huyền làm lao động công ích.

Không lâu sau, lập tức tìm được kênh livestream.

Tống Vy click vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tống Huyền mặc quần áo lao công, đạp trúng vỏ chuối ngã chỏng vó.

*Phụt!” Tống Vy không nhịn được bật cười, không gian xe tràn ngập tiếng cười ha ha ha của cô.

Đường Hạo Tuấn dùng khóe mắt nhìn cô, nhìn cô cười đến run người, lòng mềm nhữn: “Xem cái gì mà cười vui đến thế?”

“Tôi thấy chủ nhiệm Tống bị ngã, rất tức cười.” Tống Vy lau nước mắt tràn ra khóe mắt trả lời: “Còn có mắy cái comment nữa, thú vị lắm!”

“Vậy sao.” Đường Hạo Tuần lạnh nhạt nói, rõ ràng không có hứng thú với những gì cô nói.

Lúc này, một con mèo đột nhiên chạy vụt ra từ một chậu hoa cách đó vài mét vừa lúc đứng ngay giữa đường.

Tống Vy tháy thế, thay đổi sắc mặt: “Tổng giám đốc Đường!”

Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt, muốn thắng gấp cũng đã không còn kịp, dứt khoát đánh tay lái, đâm đầu xe về phía bồn hoa, sau đó nhanh chóng tháo dây an toàn ra, thò người về phía Tống Vy, ôm chặt cô vào lòng, đè cô xuống ghế phụ.

Đùng!

Thân xe đột nhiên chắn động, phát ra tiếng chuông cảnh báo í óe.

Tống Vy sợ hãi kêu to.

Đường Hạo Tuấn yên lặng ôm chặt cô hơn.

Sau một lúc, xe ổn định lại, tiếng chuông cảnh báo cũng không còn, mọi thứ lại trở về im lặng.

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới buông Tống Vy ra, đứng lên khỏi người cô.

Tống Vy cũng thẳng người, nhìn về phía kính chắn gió.

Thấy cửa kính đã bị vỡ thành hình mạng nhện da đầu tê rần, lưng lạnh căm.

“Tổng giám đốc Đường, anh có bị thương không?” Mặt Tống Vy trắng bệch, run run hỏi.

“Không.” Đường Hạo Tuấn chỉnh sửa quần áo: “Em thế nào?”

Tống Vy lắc đầu: “Tôi cũng không.”

Cô được anh bảo vệ kỹ lưỡng, sao bị thương được.

Hơn nữa điều làm cô vô cùng chắn động là, đây đã là lần thứ hai anh không hề do dự bảo vệ cô.

Đùng đùng đùng, có người gõ mạnh cửa sổ xe.

Tống Vy ổn định tinh thần nhìn qua, thấy cảnh sát giao thông đang đứng bên ngoài cửa sổ.

Đường Hạo Tuần hạ cửa sổ xuống, cảnh sát giao thông cúi người hỏi: “Hai người có bị sao không?”

“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt trả lời.

Cảnh sát giao thông gật đầu: “Vậy mời xuống xe làm ghi chép.”

Đường Hạo Tuấn không dị nghi gì, mở cửa xuống xe.

Tống Vy cũng không ngồi trên xe, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe.

Sau khi xuống xe, cô nhìn thấy đầu xe của bọn họ đã chui vào trong chậu hoa, đụng bay hàng rào, đèn xe cũng vỡ nát, cực kỳ thê thảm!

Tống Vy nhịn không được hít hà.

Đụng xe nghiêm trọng như thế, nhưng cô và Đường Hạo Tuần lại không hề có chút vấn đề gì.

Không thể không nói, đúng là rất may!

Đường Hạo Tuấn làm ghi chép xong, đi đến bên cạnh Tống Vy: “Xử lý xong rồi, đi thôi.”

“Vậy chiếc xe này thì sao?” Tống Vy chỉ chiếc Maybach.

Đường Hạo Tuần liếc nhìn: “Không chạy được nữa, tôi sẽ gọi xe tải đến kéo đến bãi đậu xe phế liệu.”

“Bãi đậu xe phề liệu?” Tống Vy kinh ngạc chớp mắt: “Tổng giám đốc Đường, ý anh là anh bỏ chiếc xe này hả?”

KG “Vậy tiếc lắm, xe đắt như thế.” Tống Vy buông ngón tay nói.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô đang xót ruột, không khỏi hiện lên chút ý cười.

Tống Vy nhìn thấy, giống như nhìn thầy thứ gì lạ lắm, trợn to mắt: “Tổng giám đóc Đường, anh cười kia!”

Nghe vậy, Đường Hạo Tuần lập tức thu vẻ mặt lại, quay về vẻ mặt lạnh nhạt như xưa: “Không có, em nhìn lầm rồi.”

“Tôi không nhìn lầm, rõ ràng lúc nãy anh cười.” Tống Vy kiên trì nói.

Đường Hạo Tuần không để ý đến cô, xoay người đi ra ven đường bắt xe.

Thấy vậy, Tống Vy nhanh chóng đuổi theo.

Nửa tiếng sau, đến chung cư.

Tống Vy nhắn chuông cửa, cửa nhanh chóng mở ra.

Giang Hạ ôm chặt lấy cô: “Vy, cuối cùng cậu cũng về rồi.”

“Không cần, cô có bạn rồi.” Đường Hạo Tuần nhíu mày nhìn thoáng qua Giang Hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.

Tống Vy biết anh không thích ở cùng người xa lạ, gật đầu: “Vậy được rồi, đi đường cẩn thận.”

“Ù?”” Đường Hạo Tuấn dịu mặt trả lời, xoay người đi.

Giang Hạ nhìn bóng lưng của anh cảm khái: “Trời đất ơi, giống quá, Vy, sao lúc trước cậu không nói với tớ là anh ta giống Hải Dương đến như thế chứ!”

Tống Vy nhún vai: “Tớ nghĩ cậu sẽ không gặp anh ấy, đương nhiên không cần thiết đi nói với cậu rồi.”

“Cũng đúng.” Giang Hạ sờ cằm, sau đó nghĩ đến gì đó, vội vàng hỏi: “Vy, đừng nói anh ta là ba của Hải Dương và Dĩnh Nhi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.