Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 308: Chương 308: Tôi sẽ phối hợp với em.”




Tống Vy gật đầu “ừ” một tiếng, mặt ủ mày chau tránh sang một bên: “Vào đi.”

Đường Hạo Tuấn nhấc chân bước vào trong nhà, đi theo cô vào phòng khách.

Thấy bó hoa hồng đặt trên bàn trà trong phòng khách, khóe môi anh cong lên sau đấy ngồi xuống, hỏi: “Em muốn xử lý chuyện trên mạng thế nào?”

Tống Vy rót ly nước cho anh: “Tôi chưa nghĩ.”

“Nếu vậy để anh giải quyết.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước.

Tống Vy trừng to mắt: “Anh làm?”

Đây là chuyện của cô.

Anh ra tay làm gì?

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Đường Hạo Tuấn uống ngụm nước rồi đặt ly nước xuống: “Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tôi. Tống Huy Khanh bôi nhọ em, đồng thời kéo cả tôi vào, mục đích là lợi dụng tôi bôi nhọ em. Hơn nữa, tôi cũng chẳng thể cứ để ông ta lợi dụng mình như thế.”

“Cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.

Lúc Tống Huy Khanh tung tin đồn nhảm cô và Đường Hạo Tuấn thì cũng chỉ muốn cô thỏa hiệp thôi.

Nhưng không xem xét đến Đường Hạo Tuấn có đồng ý bị ông ta kéo ra đặt điều hay không. Hiện tại, sự thật chứng minh Đường Hạo Tuấn không đồng ý, cũng không hề vui vẻ!

“Về phần tại sao Tống Huy Khanh muốn bôi nhọ em thì có lẽ tôi đoán được, hẳn là liên quan đến mẹ con Tống Huyền.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.

Tống Vy “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, ông ta muốn tôi rút đơn kiện Tô Thu, rồi lại giúp Tống Huyền làm chứng giả. Nhưng ông ta biết tôi không đồng ý nên mới nghĩ ra chiêu này, lợi dụng mạng Internet bôi nhọ danh dự của tôi, ép tôi nghe theo. Chỉ cần tôi đồng ý, ông ta sẽ đè dư luận trên mạng xuống.”

Nói đến đây, cô lắc lắc ly nước của mình, trên mặt nở nụ cười tự giễu: “Đáng buồn thật nhỉ, loại người này lại chính là ba ruột của tôi.”

Đường Hạo Tuấn mấp máy môi mỏng: “Loại như Tống Huy Khanh không xứng làm ba của em, em không cần quan tâm đến ông ta.”

“Tất nhiên là không rồi, sau này tôi sẽ mặc kệ ông ta. Hành động hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn chẳng còn tình cảm nào với ông ta nữa rồi.” Tống Vy nặng nề buông ly nước xuống, vẻ mặt vô cảm nói.

Đường Hạo Tuấn có thể nhìn ra được, lời cô nói là thật chứ không phải chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, vậy nên hài lòng gật đầu một cái.

“Tổng giám đốc Đường!” Tống Vy nhéo lòng bàn tay, nhìn anh: “Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết việc này rồi, chính là ăn miếng trả miếng nhưng tôi cần anh phối hợp.”

“Em nói đi.” Đường Hạo Tuấn bắt chéo hai chân.

Tống Vy nheo đôi mắt đào hoa lại, nói rõ biện pháp của mình.

Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, hất cằm: “Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp với em.”

“Được, cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy cảm kích cười một tiếng.

Đường Hạo Tuấn giơ tay: “Không có gì, tôi không chỉ giúp em mà còn vì chính danh dự của mình mà thôi.”

Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.