Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 242: Chương 242: Tốt bụng ư?




Nói đến đây, cô ta buông tay Tống Vy ra, ôm lấy mặt bắt đầu khóc.

Tống Vy nhìn Lâm Giai Nhi đang khóc một cách thương tâm, chỉ cảm thấy khó hiểu.

Nạn nhân bị cô ta làm sợ hãi và đau đớn mà còn chưa khóc, mà cô ta lại đang khóc, người nào không biết, chắc còn tưởng mình ăn hiếp cô ta nữa.

Tống Vy xoa xoa hai má, dời mắt ra chỗ khác, nhìn sang Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh: “Sếp Đường, lời của cô Lâm rốt cuộc là có ý gì, mắt của cô ấy bị làm sao?”

“Giác mạc của Giai Nhi bị hỏng vì tai nạn xe hơi năm đó.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Lâm Giai Nhi vẫn đang khóc, rồi khẽ đáp.

“Thì ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu.

Thảo nào trước đây cô đã cảm thấy mắt của Lâm Giai Nhi không tập trung đúng lắm, cô còn tưởng là Lâm Giai Nhi đang không có tinh thần thôi chứ.

Vậy là nói, giác mạc dự phòng mà Mạnh Ngọc đến bệnh viện số ba để hẹn lần trước là dành cho Lâm Giai Nhi

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Đường Hạo Tuấn kéo bàn tay đang ôm lấy mặt của Lâm Giai Nhi xuống.

Lâm Giai Nhi ngừng tiếng khóc, ngước mắt đôi mắt đỏ lên: “Cô Tống, bởi vì tôi sắp bị mù, tôi không muốn nhìn thấy những người không nâng niu đôi mắt của mình, cho nên mới mất khống chế cảm xúc mà hành động như vừa rồi, vô cùng xin lỗi, cô có thể tha thứ cho tôi không?”

Cô ta sụt sịt mà nhìn Tống Vy, lại cộng thêm nước mắt trên mặt, nhìn rất đáng thương,

Nhìn Lâm Giai Nhi như vậy, Tống Vy cũng không tiện so đo chuyện này nữa, miễn cưỡng giật giật khóe miệng đáp: “Ừm, tôi tha thứ cho cô.”

“Tốt quá, cô Tống, cô thật tốt bụng.” Lâm Giai Nhi nín khóc mỉm cười.

Tốt bụng ư?

Tống Vy vén vén tóc: “Cảm ơn cô Lâm đã khen. Được rồi, cô Lâm, Sếp Đường, thật sự đã muộn, tôi đi trước đây.”

Lần này, Đường Hạo Tuấn không ngăn cô lại nữa, chỉ nhìn cô khập khiễng đi xa, rồi mới quay đầu lại.

Lâm Giai Nhi cũng quay đầu lại: “Hạo Tuấn, chân của cô Tống hình như cũng bị thương rồi?”

Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi biết, đi thôi.”

Nói xong, anh lại dìu Lâm Giai Nhi vào khoa mắt.

Tống Vy trở lại phòng bệnh của Kiều Phàm, khi bước vào, một mùi canh gà thơm nồng nặc bốc ra khiến người ta chảy nước miếng.

“Hạ, tay nghề của cậu lại tiến bộ rồi.” Tống Vy đóng cửa phòng bệnh, cười cười khen ngợi.

Giang Hạ đang ngồi bên giường bệnh đút canh cho Kiều Phàm, nghe vậy, đang chuẩn bị nói gì đó thì bị Kiều Phàm ngắt lời: “Vy, sao lâu như vậy em mới về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.