Ba giờ sáng, Tổng Vy tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh ta nằm nghiêng người nên không thể nhìn rõ dáng vẻ.
Nhưng chỉ nghĩ tới chuyện một đêm anh muốn cô tới năm lần, mặt Tống Vy lại đỏ bừng, thể lực người đàn ông này sao lại tốt tới vậy chứ?
Tống Vy cố nén cảm giác đau trên người, cắn răng đi ra khỏi phòng tổng thống, đột nhiên có người ngăn cô lại.
“Thế nào rồi, mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Là em gái cùng cha khác mẹ với cô – Tống Huyền.
“Ừ” Tống Vy gật đầu.
“Cô chắc chắn ông ta không thấy mặt cô chứ?” Tống Huyền không yên tâm, hỏi. Dẫu sao người đàn ông này cũng là ban giám khảo chính của cuộc thi thời trang lần này, Lưu Hùng, một ông chú sắp ngũ tuần. Ông ta tỏ ý rõ ràng, nếu Tống Huyền ở với ông ta một đêm, quán quân cuộc thi lần này không ai khác chính là cô. Đúng lúc Tống Vy đang thiếu tiền, cô ta liền bảo Tống Vy đi thay mình.
“Có mang tiền tới không?” Tống Vy không trả lời, chỉ nghĩ tới đứa em trai đang đợi tiền để làm phẫu thuật trong bệnh viện.
Tống Huyền bĩu môi, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng 3 tỷ đưa cho Tống Vy, thảo mai thảo một nói thêm.
“Hi vọng em trai yêu quý của cô ổn” Nhận được tấm thẻ Tống Vy nhìn qua một lần, không muốn nói thêm gì, quay lưng rời đi. Tất cả đều là vì chữa bệnh cho em trai.
Tiễn Tống Vy xong, Tống Huyền mò mẫn trong đêm tối đi vào phòng, cô ta cởi đồ rồi trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh người đàn ông kia.
Đợi tới lúc trời sắp sáng, Tống Huyền mới giả vờ đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, ưỡn ẹo nói: “Anh hư thật đấy, làm người ta xấu hổ muốn chết”
Trong cơn mơ màng, người đàn ông đột nhiên tỉnh dậy. Sau khi say rượu đầu óc hơi mê mẩn nhưng anh vẫn nhớ mang mang hình dáng người phụ nữ tối qua.
“Tôi sẽ có trách nhiệm với cô? Giọng nói trầm ấm vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe rất êm tai. Giọng nói này. Tống Huyền ngồi bật dậy, lập tức bật đèn đầu giường lên. Người đàn ông trước mặt, vừa trẻ trung vừa có vẻ ngoài đẹp trai vô cùng. Tóm lại là không phải tên Lưu Hùng mặt đầy nếp nhăn kia.
Trong phút kinh ngạc, Tống Huyền đã nhận ra gương mặt của người kia. Không ngờ lại là Đường Hạo Tuấn! Người đàn ông quyền lực nhất thành phố Giang, một nhân vật vô cùng hiển hách.
“Cô cứu tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn” Lúc Tống Huyền thất thần, Đường Hạo Tuấn đã trở dậy. Sau khi thay đồ từ phòng thay đồ, anh bước ra ngoài trong bộ dạng chỉnh tề, đưa cho Tống Huyền một tấm danh thiếp mạ vàng: “Phía trên có số điện thoại và địa chỉ của tôi”
Đôi mắt đen, môi hơi nhạt, đường nét vô cùng hoàn hảo, áo vest được anh ta vắt trên cánh tay, biểu cảm nhàn nhạt. Bàn tay đang nắm lấy chăn của Tống Huyền lại càng nắm chặt hơn, ngây ngẩn nhận lấy tấm danh thiếp. Không để cô ta nói gì, Đường Hạo Tuấn đã nhấc chân rời đi.
Nhìn tấm danh thiếp trong tay, Tổng Huyền vô cùng kích động, không ngờ vận may của Tống Vy lại tốt đến vậy, kiểu gì lại ngủ phải Đường Hạo Tuấn.
Nhưng số cô ta lại càng đỏ hơn, vì Đường Hạo Tuấn đã nhận nhầm người rồi! Đừng nói chỉ là quán quân của một cuộc thi, sau này cả thành phố Giang đều là của cô ta.
Trong lúc đó, Tống Vy đang bồn chồn đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, đỏ mắt chờ đợi. Mày cô cau lại lộ rõ vẻ lo lắng. Cô cắn. môi, ghì tay đầy lo âu, vừa nhìn lên đèn báo đang phẫu thuật, vừa khẩn cầu trong lòng: thượng đế kính yêu, xin hãy giúp cho em trai con tai qua nạn khỏi.
Bốn giờ sau, đèn ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ vẫn mặc bộ đồ phẫu thuật từ trong đi ra. Tống Vy lo lắng đi tới: “Bác sĩ, Tiểu Vân sao rồi ạ?”
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là ổn”
Nghe bác sĩ nói vậy, Tống Vy xúc động, mắt cô đỏ hoe, vậy là cô không phí công vô ích, chỉ cần cứu được em trai, bảo cô làm gì cô cũng chịu.