Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 484: Chương 484: Trước đây em chưa từng yêu đương?”




Được Tống Vy chỉ đường, Đường Hạo Tuấn lái xe tới trước một trang viên tư nhân kiểu cũ.

Trang viên này rộng khoảng vài trăm mét vuông, tuy bề ngoài cổ kính nhưng hoa viên và các địa điểm vui chơi lại vô cùng đầy đủ, thậm chí còn cho người ta cảm giác của một nhà quý tộc sa sút.

Đường Hạo Tuấn mở cửa xuống xe, cùng Tống Vy bế hai đứa trẻ xuống.

Vừa xuống đất, hai đứa trẻ lập tức nắm tay nhau, hưng phấn chạy tới cửa trang viên

Tống Vy nhìn dáng vẻ vui mừng của hai đứa trẻ, không khỏi lắc đầu cười: “Chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.”

Nhưng hai đứa trẻ hoàn toàn không đáp lại cô, kiễng chân ấn chuông cửa.

Đường Hạo Tuấn sửa sang lại cổ tay áo, đứng bên cạnh Tống Vy, cùng cô nhìn hai đứa trẻ cách đó không xa: “Thầy Mercedes ở đây sao?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Đang nói thì cô chợt nhìn thấy một người giúp việc mặc đồ hầu gái thời trung cổ chạy từ trang viên ra, mở cánh cổng lớn chạm khắc.

Cửa vừa hé mở một chút, hai đứa trẻ đã chui thẳng vào, chạy về phía trang viên.

Người giúp việc thấy vậy, chẳng những không ngăn chúng mà còn nhìn bóng dáng hai đứa trẻ với vẻ mặt hiền từ, tới khi hai đứa trẻ chạy thẳng vào trong trang viên mới nhiệt tình chào hỏi Tống Vy: “Cô Tống, cô tới rồi.”

Tống Vy mỉm cười đáp lại: “Thầy có ở trong không?”

“Có, ông chủ đang tiếp khách.” Người giúp việc trả lời, sau đó nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, có vẻ đang tò mò về thân phận của anh.

Tống Vy mỉm cười, khoác tay Đường Hạo Tuấn: “Đây là bạn trai tôi, họ Đường.”

“Chào anh Đường.” Người giúp việc vội vàng chào hỏi Đường Hạo Tuấn.

“Xin chào.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, đáp lại một câu.

Người giúp việc lại một lần nữa nhìn về phía Tống Vy: “Tuyệt thật đấy! Lát nữa nhìn thấy anh Đường, nhất định ông chủ sẽ vô cùng vui vẻ.”

“Vì sao?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Người giúp việc mỉm cười trả lời: “Vì rất lâu trước đây, ông chủ đã cảm thấy trang phục chủ đề tình yêu của cô Tống thiết kế không có tình cảm, khá là lạnh lẽo, cứng nhắc, nên muốn bảo cô Tống hãy yêu đi, trải nghiệm một chút xem tình yêu là gì, có lẽ sẽ giúp trang phục phong cách tình yêu của cô Tống thiết kế có tình cảm hơn.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Vy: “Nói vậy là, trước đây em chưa từng yêu đương?”

Tống Vy có chút ngượng ngùng “ừ” một tiếng.

Nực cười nhỉ? Một người hai sáu, hai bảy tuổi mà mới yêu đương lần đầu tiên.

Tống Vy thừa nhận, trước đây mình chưa từng yêu đương. Đường Hạo Tuấn khẽ cong môi, tâm trạng có chút vui mừng.

Có điều, ngay sau đó, anh như nghĩ tới điều gì, đôi môi mỏng hạ xuống, mím lại.

Thật kỳ lạ! Nếu trước đây cô chưa từng yêu đương, vậy Hải Dương và Dĩnh Nhi từ đâu tới?

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Tống Vy, như thể muốn khám phá ra điều gì từ khuôn mặt cô.

Nhưng trên mặt Tống Vy chỉ có sự mờ mịt và nghi hoặc, không còn gì khác.

“Hạo Tuấn, anh nhìn em như vậy làm gì, trên mặt em có gì sao?” Tống Vy xoa mặt mình.

Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, hé đôi môi mỏng khẽ trả lời: “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.