Trong ấn tượng của anh, nhuộm vải đều là những người thợ già.
Cô thì còn quá trẻ thế này, có thể đảm nhận được không?
Anh không thể đổ cả đồng tiền mua vải để cô luyện tay được.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của anh, Tống Vy gập màn hình máy tính lại, nói: “Đường tổng, anh yên tâm đi, tôi đã dám yêu cầu phòng nhuộm thì chắc chắn tôi phải biết làm. Tôi không cần phải mang chuyện này ra đùa.”
Nghe vậy Đường Hạo Tuấn nhìn cô trong chốc lát, thản nhiên cười nói: “Nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ bảo Trình Hiệp sắp xếp.” “Cảm ơn Đường tổng.” Tống Vy vui vẻ, liên tục cúi đầu cảm ơn.
Đường Hạo Tuần hơi gật đầu: “Cô đừng vội vui quá, mặc dù tôi đồng ý chuẩn bị phòng nhuộm vải cho cô, nhưng nếu vải hỏng, cô phải bồi thường.”
“Tôi hiểu ạ.” Sắc mặt Tống Vy không hề thay đổi.
Nhuộm hư vải, bồi thường là đúng.
Nhưng cô tin tưởng vào năng lực của bản thân, sẽ không để xảy ra tình huống nhuộm hư.
“Cô hiểu là tốt, vậy…” Chưa nói xong, điện thoại trong túi Đường Hạo Tuần bỗng đổ chuông.
Anh hơi nhíu mày, không nói tiếp, cầm điện thoại lên xem.
Vừa nhìn sắc mặt anh đã sa sầm đi.
Tống Vy thấy vậy tự biết mình không nên ở lại nữa, nên cô bèn tỏ ý chào để về.
Đường Hạo Tuần khoát khoát tay, tỏ ý để chấp nhận để cô đi về. Sau khi Tống Vy đi, anh nhận điện thoại.
Không đợi anh mở lời, đầu kia điện thoại đã truyền tới một tràng dài: “Hạo Tuần à, lời đề nghị tối qua của bác cháu suy nghĩ thế nào rồi? Mảnh đất kia phong thủy quý hiếm đấy, bỏ lỡ thì không còn có lại được đâu.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuần hơi lạnh lùng nói: “Bác cả, cháu đã nói rồi, cháu không đồng ý dời mộ của ông nội. Cháu cũng không tin phong thủy gì hết, bác từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
“Thằng bé này, đầu óc sao mà rỗng tuếch. Cháu không tin phong thủy, bác tin. Thầy phong thủy nói, chỉ cần dời mộ ông cháu tới mảnh đất kia, nhà họ Đường chúng ta sẽ càng ăn nên làm ra.” Đường Mãnh không vui nói.
Đường Hạo Tuần nheo mắt đầy nguy hiểm: “Bác đừng nghĩ cháu không biết, bác muốn chiếm mảnh đất mộ phần ông nội về cho mình.”
Nghe lời này, Đường Mãnh cả kinh, bình vỡ thì cũng đã vỡ rồi, ông ta cũng không muốn diễn trò nữa, cười lạnh lùng: “Thằng nhãi, thế mà lại biết được. Vậy thì ta cũng nói luôn, mảnh đất kia ta đã nhắm rồi.”
Nói xong, Đường Mãnh trực tiếp tắt máy.
Nhìn màn hình điện thoại quay trở lại giao diện chính, không khí xung quanh Đường Hạo Tuần lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lúc này, Trình Hiệp đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu, dường như có chuyện quan trọng cần báo cáo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Đường Hạo Tuần, anh ta hỏi chuyện khác: “Sếp, anh sao vậy?”
“Chuẩn bị xe, tôi phải về nhà tổ một chuyến.” Đường Hạo Tuần cầm điện thoại lên giao việc.
Trình Hiệp nghe vậy lập tức đi sắp xếp.
Rất nhanh Đường Hạo Tuần đã trên đường về nhà tổ.
Anh nhìn cảnh sắc ngoài cửa kính xe, ánh mắt u tối.
Đại Phòng đột nhiên nhắc tới chuyện mộ phần của ông nội, chắc chắn là có sự khuyến khích của Đường Hạo Minh.
Nhưng không rõ Đại Phòng cần mảnh đất đó làm gì?
Anh đang mải nghĩ thì xe dừng lại, Trình Hiệp quay đầu nói với Đường Hạo Tuần: “Sếp, tới nơi rồi.”
Đường Hạo Tuần thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, anh xuống xe, điềm tĩnh đi vào nhà tổ.
Đợi tới lúc anh giải quyết xong Đường Mãnh rồi tới thắp hương cho ông cụ Đường cũng đã chín giờ tối.
Trình Hiệp lái xe đưa anh về biệt thự thường ngày vẫn ở. Vừa đi vào, anh đã ngửi thấy mùi nước hoa quen quen, anh lập tức cau mày.
“Hạo Tuấn.” Thấy Đường Hạo Tuấn quay về, Tống Huyền rất vui, vội vàng đi tới: “Hả, anh uống rượu à?
Đường Hạo Tuấn né sang một bên, tranh cô ta, trầm giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay không phải ngày giỗ của ông nội sao, em lo anh buồn nên em sang đây với anh.” Tống Huyền vừa giải thích vừa ra dáng một nữ chủ nhà, cầm lấy cặp giấy tờ trong tay anh.
Đường Hạo Tuấn vẫn tránh đi, đồng thời lạnh giọng hét lên: “Dì Vương.”
Dì Vương đang bận rộn trong bếp nhanh chóng đi ra: “Cậu chủ, cậu về rồi à?”
“Ai để cô ta đi vào?” Đường Hạo Tuần chỉ vào Tống Huyền, giọng điệu không vui: “Không phải tôi nói đã dặn lúc tôi không ở nhà thì không cho bắt cứ ai vào nhà sao?”
Dì Vương liếc nhìn Tống Huyền: “Thưa cậu, tôi cứ nghĩ cô Tống là vợ chưa cưới của cậu, hai người sớm muộn gì cũng kết hôn, nên tôi…”
“Trừ tiền thưởng tháng này.” Đường Hạo Tuấn không muốn nghe nhiều, nói luôn hình phạt.
Di Vương cười khổ: “Vâng.”
“Hạo Tuần, anh thế này là có ý gì?” Tống Huyền bắt mãn nhìn anh.
Vi dì Vương để cô ta vào nhà mà anh phạt bà ấy, vậy rõ là không chào đón cô ta.
Đường Hạo Tuần không định trả lời vấn đề này, mệt mỏi day mày, nói lời tiễn khách: “Cô có thể đi rồi.”
“Không được, em không đi.” Tống Huyền đi tới trước mặt Đường Hạo Tuần: “Em tới đây ngoài để thăm anh ra, còn là ý của ba em, ba em muốn hỏi anh chúng ta đính hôn nhiều năm như vậy rồi, lúc nào kết hôn?”
Hừm?
Đường Hạo Tuấn hơi cau mày, nhìn cô ta vài giây rồi thản nhiên nói: “Tạm thời tôi không có ý định kết hôn.”
“Tại sao?” Mặt Tống Huyền vốn hơi ửng đỏ, phút chốc đã trắng bệch.
Cô ta không hiểu, đính hôn thuận lợi như vậy, tại sao kết hôn lại khó khăn thế này.
Rõ ràng chỉ còn bước cuối cùng là cô ta có thể trở thành mợ Đường, nhưng anh chưa từng mở lời.
Nghĩ tới đó, Tống Huyền không cam lòng, siết chặt tay: “Hạo Tuần, em đã đợi anh năm năm rồi, anh còn muốn em đợi tới bao giờ?”
“Nếu không muốn đợi thì có thể không đợi.” Đường Hạo Tuần nới lỏng cà vạt, vòng qua cô ta đi lên lầu.
Tống Huyền cắn môi nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Anh có ý gì? Khiến cô ta chủ động mở miệng hủy hôn ước ư?
Không thể nào, có chết cô ta cũng không hủy hôn.
Tống Huyền không nhìn nữa, buồn bã đi ra khỏi biệt thự.
Trên lầu, Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng của mình, lại ngửi thấy mùi nước hoa phát ớn kia.
“Này, anh không sao chứ?” Tống Vy đi tới, dùng chân đá nhẹ vào người đàn ông trên sàn.
Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.
Tống Vy ngồi xổm xuống, muốn xem xét tình hình của anh ta, kết quả bị mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Cô khó chịu cau mày, sau đó vươn tay lật người đàn ông lại, một gương mặt quen thuộc cứ như vậy xuất hiện trước tầm mắt cô.
Tống Vy trợn tròn mắt không thể ngờ, sao lại là anh?
Không kịp nghĩ nhiều, Tống Vy lay lay người anh: “Đường tổng? Đường tổng?