Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 277: Chương 277: Vẫn chưa đến giờ trận chung kết mà




“Không cần đâu, tổng giám đốc Đường.” Cô xua tay: “Anh dẫn bọn trẻ đi tham gia buổi họp phụ huynh đã là vất vả cho anh rồi, sao tôi có thể tiếp tục làm phiền anh được. Tôi sẽ xin phân hội trưởng một căn phòng nghỉ, để bọn trẻ vào đó nghỉ ngơi. Vậy nên, tổng giám đốc Đường, anh không cần lo lắng đâu. Anh cứ đi thăm cô Lâm đi.”

Nói xong, Tống Vy xuống xe, cô quay người lại vẫy tay với Đường Hạo Tuấn, giúp anh đóng cửa xe lại.

Cuối cùng, Đường Hạo Tuấn vẫn lái xe rời đi.

Tống Vy và hai đứa trẻ hai bên nhìn chiếc xe của Đường Hạo Tuấn đi xa dần, đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, cô mới dẫn hai đứa trẻ đi vào tòa nhà của hiệp hội.

“Mẹ ơi, người mà chú Đường đi gặp chính là cái cô mà lần trước ở bệnh viện, ba nuôi không cho bọn con gặp đúng không ạ?” Tống Hải Dương vừa đi vừa ngẩng đầu lên hỏi.

Tống Vy không phủ nhận, cô gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”

“Rốt cuộc chú Đường và cô đấy có quan hệ gì với nhau vậy ạ?” Tống Hải Dương chớp mắt.

Tống Dĩnh Nhi giơ bàn tay nhỏ xíu lên: “Dĩnh Nhi cũng muốn biết.”

Tống Vy dở khóc dở cười, cầm lấy tay của hai đứa nhỏ: “Trẻ con làm gì mà hỏi nhiều như vậy làm gì, đây không phải là chuyện mà các con nên biết đâu.”

“Hừ, lần nào mẹ cũng nói như vậy.” Tống Dĩnh Nhi bĩu môi.

“Đúng thế đấy!” Tống Hải Dương cũng gật đầu tán thành.

Tống Vy buông tay hai đứa bé ra, cù vào nách chúng: “Được lắm, hai đứa dám đùa với mẹ cơ đấy.”

Hai đứa bé vừa tránh vừa phá lên cười.

Ba mẹ con cứ vui đùa với nhau như vậy cho tận đến khi tới văn phòng của phân hội trưởng.

Phân hội trưởng vốn đã vừa ý với Tống Vy, sau khi biết được mong muốn của cô liền vô cùng hào phóng kêu người mở cho cô một căn phòng nghỉ.

Tống Vy cảm ơn phân hội trưởng rối rít, rồi dẫn hai đứa trẻ đến phòng nghỉ.

Cô ăn cơm rồi chơi cùng bọn trẻ một lúc ở phòng nghỉ. Thấy đã gần đến thời gian diễn ra cuộc thi, Tống Vy dặn dò hai đứa trẻ không được chạy lung tung, sau đấy mới yên tâm rời khỏi phòng nghỉ, đi về phía hội trường.

Nhưng trên đường đi, cô bị một nhóm người đi đến gọi lại: “Nhóc con Tống Vy!”

“Ông Mạc!” Tống Vy dừng bước, nhìn ông Mạc cùng mấy người khác đang đứng đối diện.

Ông Mạc quay đầu lại nói gì đó với mấy người đi bên cạnh, họ gật đầu, nhìn Tống Vy một cái rồi rời đi.

Ông Mạc cầm cây ba toong, đi đến trước mặt Tống Vy.

Tống Vy không hiểu, nghiêng đầu hỏi lại: “Ông Mạc, sao ông lại ở đây? Cả những người vừa nãy là…”

“Cô đi theo tôi.” Ông Mạc không trả lời mà ra hiệu cho cô đi theo mình.

Tống Vy nhìn sắc mặt vô cùng nghiêm túc của ông Mạc, mặc dù cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cũng thức thời không hỏi gì nữa, đi theo ông ta đi vào một căn phòng giống như phòng làm việc.

Sau khi đóng cửa lại, ông Mạc quay đầu lại, lúc này ông mới nói: “Những người vừa rồi là người của Tổng hiệp hội thiết kế cử đến.”

“Tổng hiệp hội?” Khuôn mặt Tống Vy hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vẫn chưa đến giờ trận chung kết mà, sao bọn họ lại tới đây sớm như vậy?”

“Là do tôi liên lạc với Tổng hiệp hội, để Tổng hội trưởng cử bọn họ tới đây.” Ông Mạc ngồi xuống nói.

Tống Vy cũng ngồi xuống đối diện ông ta.

Ông Mạc để cây ba toong sang một bên, tự rót trà cho mình: “Tối hôm qua, sau khi cô cho tôi biết việc Tống Huyền sao chép, tôi đã quay về liên hệ với Tổng hiệp hội, nói chuyện cô ta sao chép ra. Bên phía Tổng hiệp hội rất tức giận với chuyện này, vậy nên mới quyết định tổ chức trận chung kết sớm hơn, để nhanh chóng giải quyết cô ta.”

“Tổ chức sớm hơn?” Hai mắt Tống Vy sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.