“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa, người đó tới tìm nhà thiết kế Tống.”
Mọi người trong phòng làm việc đồng loạt nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy nhíu mày đứng dậy, chợt nhìn thấy Tô Thu đang đứng ngay cửa.
Bà ta đang đứng chống nạnh ở đó, vẻ mặt vô cùng giận dữ, rõ ràng là tới gây chuyện. Tống Vy cũng không muốn quấy rầy mọi người làm việc, nên nhắc chân đi qua đó, đồng thời đóng cửa phòng làm việc, chặn ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người, rồi mới lạnh lùng hỏi: “Dì có chuyện gì không?”
Tô Thu nghiền răng nghiến lợi giơ tay lên, định tát vào mặt cô.
Tống Vy híp đôi mắt phượng, rồi nghiêng đầu, né cái tát của Tô Thu, đồng thời túm tay bà ta, lạnh lùng hỏi: “Dì định đánh tôi?”
Tô Thu lườm Tống Vy: “Tôi chính là muốn đánh hạng người phụ nữ đê tiện như cô đó, cô dám dụ dỗ con rễ tôi, tôi phải cho cô biết mặt.”
“Tôi dụ dỗ con rễ dì hồi nào?” Tống Vy hắt tay bà ta ra.
Tô Thu lảo đảo hai bước mới đứng vững, rồi lấy một xắp ảnh trong túi ra ném vào người Tống Vy.
Tống Vy bắt được máy tắm ảnh, không ngờ lại là ảnh hôm qua Đường Hạo Tuấn cùng ba mẹ con cô đi công viên trò chơi.
“Giờ cô còn lời gì để nói nữa không?” Tô Thu nhìn cô mỉa mai.
Tống Vy mỉm cười, ung dung nói: “Chỉ dựa vào mấy tắm ảnh này, mà dì nói tôi dụ dỗ tổng giám đốc Đường, thật nực cười, hơn nữa tôi và anh ấy cũng có con rồi, cần gì phải dụ dỗ nữa, chẳng phải anh ấy. nên đi cùng ba mẹ con tôi à?”
“Mẹ kiếp, tôi nghe Huyền nói rồi, hai đứa con hoang của cô hoàn toàn không phải con Hạo Tuần, lần trước cậu ấy nói là con cậu ấy, chẳng qua là để giải vây giúp cô, còn cô muốn dựa vào cái cây này để leo lên, cướp vị trí của Huyền.” Tô Thu chỉ vào mũi cô mắng.
Mặc dù Tống Vy tức giận khi hai con mình bị mắng là con hoang, nhưng việc Tô Thu không hề hay biết càng khiến cô ngạc nhiên hơn: “Hóa ra Tống Huyền không nói cho dì biết.”
Tống Huyền biết bọn trẻ là con Đường Hạo Tuần, cũng nói cho Tống Huy Khanh biết, nhưng lại không nói với Tô Thu, thậm chí còn lừa bà ta.
Xem ra Tống Huyền rất bài xích người mẹ Tô Thu này.
Tống Vy nhìn Tô Thu bằng ánh mắt đồng tình: “Tôi bỗng cảm thấy dì rất đáng thương.”
“Cô có ý gì?” Tô Thu hỏi bằng giọng điệu sắc bén.
“Không có gì.” Tống Vy nhún vai, rồi nhặt ảnh dưới sàn lên vỗ vào lòng bàn tay: “Tống Huyền đã đưa mấy tấm ảnh này cho dì đúng không?”
Mắt Tô Thu lóe lên.
Tống Vy biết cô đã đoán đúng, nên lạnh lùng chế giễu: “Ngay cả việc theo dõi chụp trộm cũng sử dụng, thật thấp hèn.”
“Huyền nhà tôi cao quý hơn cô nhiều.” Tô Thu nhìn cô khinh bỉ: “Hơn nữa chụp trộm thì sao? Con bé là vợ chưa cưới của Hạo Tuần, thấy thằng bé đi cùng Tuesday, nên chụp lại làm bằng chứng có gì sai?”
“Tuesday?” Tống Vy nhướng mày.
Tô Thu đi một vòng quanh người cô: “Sao nào, chẳng lẽ cô không phải Tuesday? Rõ ràng cô biết Hạo Tuần có hôn ước với Huyền nhà chúng tôi, nhưng luôn dây dưa với nó, chẳng phải đây là diễn xuất điển hình của Tuesday à?”
Tống Vy như nghe thấy chuyện rất buồn cười, bắt đầu khoanh tay lại cười nói: “Thời đại này thật sự người gì cũng có, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tuesday thật nói người khác là Tuesday, có phải dì ngồi vị trí này quá lâu rồi, nên quên mắt mình đã leo lên bằng cách nào đúng không?”
“Cô…” Mặt Tô Thu bắt đầu nhăn nhó, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Vy như bị trúng độc.
Đời này bà ghét nhất là bị người khác mình là Tuesday.
Thế mà con tiện nhân này cứ cố ý giẫm lên chân đau của bà.
Nghĩ đến đây, lý trí của Tô Thu lại bị lửa giận thay thế, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tống Vy, định cào mặt cô.
Tống Vy lại tránh tiếp.
Nhưng Tô Thu không hề từ bỏ, vẫn nhào tới, rất quyết tâm không đánh chết Tống Vy sẽ không ngừng tay.
Mặc dù ở nước ngoài Tống Vy đã học được mấy chiêu phòng thân, nhưng Tô Thu như người điên, đánh đắm loạn xạ.
Nên chiêu phòng thân của cô chẳng có tác dụng gì, cùng lắm chỉ có thể bảo đảm không bị Tô Thu cào trúng, chứ không thể nào túm được bà ta.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót vang lên.
Rồi người tới dừng phía sau Tống Vy.
Tống Vy vừa kìm hãm Tô Thu, vừa quay đầu nhìn, khi thấy người tới là Tống Huyền thì ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác.
Tống Huyền cũng chú ý đến ánh mắt của Tống Vy, sau khi nở nụ cười ác ý với cô thì bỗng vươn tay định đẩy cô.
Mắt Tống Vy thu nhỏ lại, bỗng ngồi thụt xuống, để Tô Thu tiến về phía trước.
Cũng vì cô né tránh, nên tay Tống Huyền đẩy lên người Tô Thu.
Tô Thu bị đầy thì lùi về sau mấy bước, rồi ngã xuống ngay, đầu đập vào sàn nhà vang lên một tiếng bộp, bắt tỉnh tại chỗ.
Biến cố này làm Tống Huyền sửng sốt một lát, đến khi cô ta phản ứng lại thì nở nụ cười nham hiểm với Tống Vy ngay: “Tống Vy, cô xong đời rồi.”
Dứt lời, dưới ánh nhìn của Tống Vy, Tống Huyền nhanh chóng mở cửa phòng làm việc ra, rồi chạy tới ngồi cạnh Tô Thu, ôm bà ta vào lòng, đau lòng hét lên: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng dọa con, mẹ!”
“Sao vậy chủ nhiệm Tống?” Người trong phòng làm việc nghe thấy tiếng hét thì chạy ra ngoài xem xét tình hình.
Tống Huyền mặt đầy nước mắt chỉ Tống Vy, căm hận nói: “Cô ta đẩy mẹ tôi ngã xuống sàn, giờ mẹ tôi ngất xỉu rồi.”
“Cái gì? Thật quá đáng!” Mọi người nghe vậy thì đồng loạt chỉ trích Tống Vy.
Tống Vy đã hiểu rõ mục đích của Tống Huyền, mắt cô lóe lên, sau khi lùi về sau một bước thì giả vờ hoảng loạn lắc đầu: “Tôi không đẩy bà ta.”
“Cô nói dối, chính cô đã đầy bà ấy, nếu cô không đẩy, chẳng lẽ mẹ tôi tự ngã?” Tống Huyền lớn tiếng phản bác.
Tống Vy siết chặt nắm đắm: “Sao cô không nói là do cô đẩy?”
Tống Huyền chưa kịp nói gì, mấy người khác đã lòng đầy căm phẫn nói: “Nhà thiết kế Tống, chẳng lẽ chủ nhiệm Tống lại ra tay với mẹ mình?”
Dứt lời, hai nhà thiết kế nam bước ra khỏi đám đông, bế Tô Thu vào thang máy, còn mấy người khác thì lần lượt quay về phòng làm việc.
Người đi cuối cùng còn nói với Tô Huyền, nếu báo cảnh sát cần nhân chứng, thì bọn họ có thể làm chứng.
Đây chính là lời Tống Huyền muốn nghe, cô ta vừa cảm ơn vừa đóng cửa phòng làm việc lại.
“Cô cố ý hãm hại tôi.” Tống Vy nhìn chằm chằm Tống Huyền.
Tống Huyền lau nước mắt cá sấu đáp: “Đúng vậy, tôi đang hãm hại cô đấy, hôm qua tôi nhận được tin nhắn thần bí, nói Hạo Tuần cùng mẹ con cô đi công viên trò chơi, nên tôi cố ý phái người tới đó chụp ảnh, rồi nói cho Tô Thu biết, cô muốn cướp vị trí vợ chưa cưới của tôi.”
“Rồi sao?” Tống Vy cụp mắt hỏi.