Mây dần tản đi, bóng tối phủ xuống, không có trăng sao, mọi vật lạnh lẽo.
Tôi trở về đã được hai canh giờ, tìm hết trong lều ngoài lều cũng không thấy bóng dáng của Bạch hổ. Bạch Hổ này cứ như là đã tan biến đi vậy, hoàn toàn biến mất, làm cho bổn tiểu tiên lo lắng vô cùng.
Sốt ruột một hồi cũng không thấy nó quay lại, tôi không nhịn được, cứ lo nó gặp chuyện gì đó, đứng ngồi không yên, sau khi suy nghĩ một lúc đành phải mang theo một cây đèn nhỏ, đi ra ngoài kết giới. Chân tôi còn chưa bước tới kết giới, một lực mạnh kéo tôi về phía sau. Tôi nhìn bàn tay to như kìm sắt đặt trên cánh tay trái của mình, có chút hổn hển mà nói “Ngài kéo ta làm gì? Nếu không ra ngoài tìm, sợ là bạch hổ kia sẽ bị Ma vương nuốt vào bụng, xương cốt cùng không còn.”
Giọng nói của Nhạc Kha cũng có vài phần không tốt lắm “Thanh Loan, nàng nhìn trên đầu thử xem, chỉ mới hai canh giờ mà sắc trời đã tối như vậy, chắc chắn là Ma Vương đang dùng ma lực để che kín núi Nữ Sàng, nàng xông ra ngoài lỗ mãng như vậy, chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay.” Ngọn đèn trên tay chiếu sáng khuôn mặt tối tăm của hắn, làm cho mặt hắn đen như sắt, chỉ có khóe môi động đậy, chắc chắn là mất hết kiên nhẫn rồi.
Mặc dù tôi rất cảm kích hắn đã mấy lần cứu tôi thoát khỏi nguy nan, nhưng cũng không thể ngồi chờ Bạch hổ bỏ mạng, tránh né mấy cái, chỉ cảm thấy móng vuốt trên cổ tay bổn tiên nắm lại chặt vô cùng, đến nỗi khó thở , ngay cả giọng nói cũng cao lên vài phần “Tam điện hạ, nếu ngài còn giữ chặt tiểu tiên như vậy làm liên lụy tới tánh mạng của Bạch hổ, ta sẽ không tha cho ngài đâu!”
Giọng nói của hắn có chút cay đắng “Chẳng qua chỉ là một con hổ trắng bình thường, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng của nàng? Nếu bây giờ nàng muốn ra ngoài, phải bàn bạc với ta, chúng ta mở đường máu, tạm thời tới Đông Hải để lánh nạn đi.”
Trong lòng tôi càng thêm buồn bã, Ma vương này ẩn nấp ở đây đã mấy vạn năm, các thế hệ thổ địa trước đã chết thảm, ngay cả Đan Y cũng từng nói là dì cũng đã cầu xin cho tôi mà Thiên đế vẫn hạ ý chỉ này. Tiên pháp, tu vi của tôi ra sao không phải là dì không biết, nhưng tôi vẫn phải bất đắc dĩ mà tới đây. Nói cho cùng thì chẳng qua là bà cũng để tôi tự sinh tự diệt. Từ trước tới nay tôi vẫn phớt lờ, nhưng chuyện liên quan tới tính mạng, tôi cũng không phải đồ ngốc đến nỗi tự đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Cũng biết bản thân khó thoát khỏi ý trời, nhưng vẫn có chút áy náy với Nhạc Kha, nói cho cùng thì tôi vẫn liên lụy tới hắn. Tôi cười nhẹ, có chút tự giễu “Là ta bị biếm, bây giờ mang trách nhiệm của thổ địa, không còn được tự do như trước. Cho dù hôm nay bị Ma vương đánh cho hồn phi phách tán, cũng là ý trời. Ngài thì khác, nhân lúc Ma Vương còn chưa đánh tới, ngài mau mau chạy đi.”
Mặc dù bên ngoài kết giới tối đen, đưa tay ra không thấy được năm ngón, nhưng vẫn có thể nghe thấy đàn thú kinh hoảng chạy trốn, lại càng thêm thê lương, giống như có một chuyện vô cùng khủng bố, uy hiếp tới tính mạng của chúng sắp xảy ra.
Nhạc Kha thở hổn hển, vô cùng bực tức “Ta là hạng người tham sống sợ chết như vậy sao?”
Trong lòng tôi đã nghĩ rất kỹ, cầm ngọn đèn trong tay, lui về ngồi trên ghế đá, oán hận nói “Thật ra bây giờ không tìm cũng được. Ta đã mất đi đường sống, nếu như bạch hổ kia bị Ma vương nuốt vào bụng thì cũng là số phận, ta cũng không cần phải chờ Ly Quang đến mà cho ngài ấy một câu trả lời thỏa đáng, sợ là lúc đó ngài ấy muốn tìm ta cũng không tìm ra.”
Nhạc Kha ngừng một lúc, giống như muốn nói lại thôi “Thật ra, Bạch hổ…”
Một tiếng ầm vang lên, kết giới bị đánh tan thành từng mảng lớn nhỏ, rơi xuống trước mắt, giống như mưa hoa rơi xuống, bóng tối nuốt chửng bóng dáng hai chúng tôi. Tôi cố mở to hai mắt, trước mặt là bóng tối đen thăm thẳm, làm cho người ta nghi ngờ có phải mắt đã mù nên không còn nhìn thấy nữa.
Trên lưng tôi ấm áp, bị một vòng tay mạnh mẽ ôm vào ngực, hơi thở bên cạnh mang theo mùi thơm của hoa thạch quỳnh, người kia trầm giọng nói “Thanh Nhi, ta chính là con hổ trắng đó.”
Trong lòng tôi chấn động, chưa kịp suy nghĩ lý do, đã cảm thấy chân bị một cái miệng lớn cắn chặt, đau đớn vô cùng, tôi kêu một tiếng thảm thiết, thân thể đã bay lên, nhưng chân vẫn còn trong cái miệng kia, trong khoảng thời gian ngắn thật khó đẩy ra.
Tôi nghe thấy giọng nói của Nhạc Kha lo lắng hơn bao giờ hết “Thanh Nhi, nàng làm sao vậy? Đau ở đâu?” Một tay hắn ôm tôi, một tay rờ rờ người tôi. Đau đớn lẫn với xấu hổ ùa tới, tôi cắn môi, lại cảm thấy cái miệng lớn dưới chân đang chắn mạnh hơn, trong giây lát tôi giống như còn nghe được xương mình bị gãy rời, khóc nức nở “Chân, đùi phải, có cái gì đó cắn đùi phải của ta….”
Bàn tay của hắn đang sờ sờ bỗng dừng lại, hình như hắn khom lưng xuống, chỉ nghe thấy âm thanh một vật nặng rơi xuống đất, bọn tôi cách mặt đất khoảng ba thước, chân của tôi cúi cùng cũng rút về được.
Bóng đêm đen như mực, hắn giữ chặt eo tôi, kéo một cụm mây xuống, vẫn là một màn đen dằng dặc. Trên đùi tôi chảy máu xối xả, trên người dần dần lạnh đi, lại cảm thấy người nọ vươn tay sờ trên vết thương của tôi, tôi vốn đang đau đớn, lúc này càng khó nhịn hơn, kêu la thảm thiết, rồi lại cảm thấy vết thương kia như đường dùng chỉ may lại, hình như không còn chảy máu nữa, cũng không còn cảm thấy lạnh người, vô lực như trước nữa.
Hắn đang khom người băng bó vết thương cho tôi, trên đỉnh đầu lại như có gió xẹt qua, giống như một con chim to sắp bổ xuống đầu, tôi cố nén đau, phóng ra lông vũ, chỉ nghe một tiếng kêu to, hình như là một con chim, nhưng lại không phải chim, thú nhưng lại không phải thú, lông vũ mang theo vết máu nhàn nhạt bay trở về tay tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn có thể chống cự, vì Nhạc Kha đang cúi người băng bó vết thương cho tôi, cụm mây này có chút xóc nảy, xiêng vẹo bay lên trời. Còn chưa kịp vui xong, lại nghe thấy tiếng vỗ cánh của cả trăm con chim xẹt qua trên đầu, giống như mấy trăm con chim ấy đánh tới, Nhạc Kha cảnh giác đứng thẳng lên, một tay ôm chặt tôi vào lòng, lại nghe thấy tiếng kêu thảm liên tục, khàn khàn khó nghe, đầu của tôi bị tay của hắn ghì chặt vào ngực.
Ở một thế giới tối đen như vậy, cuối cùng tôi cũng không phải là một con chim loan cô độc nữa.
Người đang ôm chặt tôi có nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù tôi biết rằng hắn che chở tôi cũng như che chở cho Bích Dao, nhưng tôi vẫn không muốn nghĩ nhiều, không kìm lòng được mà tham lam sự ấm áp này, cảm giác có người thay mình ngăn mưa cản gió, che chở mình khỏi gian nguy hiểm trở.
Tôi đưa hai tay ôm chặt eo của hắn.
Trong chớp mắt tay tôi ôm chặt thân hắn, tôi cứ nghĩ hắn đương nhiên sẽ không ngờ được hành động này của tôi, chắc cũng chắc khác gì những cô gái từng ôm ấp dựa vào người hắn. Chỉ có tôi là hiểu rõ, hoàn toàn không giống.
Gió bên tai lại càng gào thét, tôi lẳng lặng dựa vào ngực hắn, đang lúc là lắng vạn phần thì nghe thấy tiếng sét đánh trong màn đêm, tiếng sét to đến muốn điếc tai, ánh sáng chớ nhóa giống như hàng trăm còn rắn trắng quay cuồng trong không trung, nhờ vào ánh sáng này, tôi cúi đầu nhìn, thì ra bọn tôi đã bay lơ lửng trên núi Nữ Sàng. Vô số con thú nhỏ đang chạy trốn phía dưới, cũng có vài yêu tinh đang nhớn nhác, tất cả thật hoảng loạn. Vô số rắn, côn trùng, chuột, kiến, đua nhau chạy, nhìn xa như biển đang nhấp nhô.
Hễ là chỗ mà bọn chúng chạy qua, toàn bộ động vật đều bị nuốt chửng. Cho dù là chim hay sói, đều bị chúng nó càn quét, lúc thấy được chỉ còn lại xương trắng.
Tôi hoảng sợ, chỉ vào phía dưới mà lắp bắp “Đây…. Đây… những thứ này ở đâu ra?”
Rắn, côn trùng, chuột, kiến dù có lợi hại tới đâu cũng không thể có răng vuốt sắc nhọn đến vậy. Tuy hình dáng vẫn nhỏ bé như trước, nhưng rõ ràng là đã biến thành mãnh thú, hung hãn vô cùng, làm người ta sợ hãi.
Tôi cà lăm một lúc, mới phát hiện Nhạc Kha vẫn không trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn hắn lại càng thêm sợ. Chỉ thấy một đám chim bay trên đầu, hình dáng kì quái, có chút giống con gà, nhưng lại có ba cái đầu, sáu con mắt, sáu cái chân, ba cái cánh, hình dáng có chút giống với con quyên hưu trong truyền thuyết. Lúc trước tôi coi trong điển tịch vẫn chưa nghe thấy loài chim nào can đảm như vậy, ngang nhiên tấn công tiên nhân.
Nhạc Kha ngẩng đầu, thanh phong trong tay bảo vệ quanh hai người chúng tôi, những quái điểu kia bị tiên khí hộ thể của hắn làm bị thương, kêu la gào thét mà rớt xuống đất, lập tức bị những rắn, côn trùng, chuột, kiến kia nhấn chìm, để lại một đống xương trắng.
Phía trên lại vang lên một tiếng cười “Núi Nữ Sàng có nhiều sản vật, hai vị lại co đầu rụt cổ trong một cái nhà tranh nho nhỏ thì có gì vui?”
Cụm mây bị chặn lại, chỉ thấy Ma vương đang giẫm trên lưng hai con quái điểu, tay áo tung bay, miệng cười giễu.
Sét đánh ầm ầm, mưa đổ xuống, trước mắt tôi thấy mơ hồ, chỉ cảm thấy bàn tay đang để bên hông lại càng siết chặt, tôi muốn nhắc hắn nhưng lại sợ làm hắn bị phân tâm mà thất bại, đành phải duy trì tình trạng đó.
Nhạc Kha giống như vô ý cúi đầu xuống, môi kề sát bên tai tôi, nhỏ giọng nói “Thanh Nhi…” Lại một tia sét đánh tới, ngăn lời nói của hắn ra thành mảnh nhỏ, tôi chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ “Không phải…. thích….”
Tôi vốn biết bản tính hắn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, dung mạo của tôi bình thường vô cùng, sao lọt vào mắt hắn? Vội vàng vỗ vỗ cánh tay hắn mà an ủi “Ngài yên tâm, tôi sẽ không vì vậy mà bám mãi không buông đâu, ngài đừng lo lắng!”
Hắn luôn biết tôi có chút ngờ nghệch, lại nói mà không giữ lời, lúc này có thể vì lời hứa kia của tôi làm hắn bất mãn, khuôn mặt đen hết một bên, ánh chớp lóe lên, tôi nhìn thấy hắn vài phần tức giận, thật giống với sấm sét ở phía kia!!!
Tôi co rúm người lại, xích ra bên ngoài, hắn giống như là đang giận dỗi, đột nhiên lại kéo tôi vào ngực mình, tội nghiệp tôi, tu hành đã mấy ngàn năm, lúc mới thành hình người thì rất vừa lòng với cái mũi của mình, bây giờ lại bị va mạnh vào ngực hắn, không biết có bị xẹp xuống chút nào không?
Tôi làm vẻ mặt câu xin nhìn hắn, hắn cũng không nhìn tôi cái nào, điều khiển những mũi tên băng giá đánh tới Ma vương “Ma vương, ngươi chẳng qua là một ác thú mười vạn năm, năm đó đấu với Tu La Vương bị bại trận, cùng đường nên ẩn nấp ở đây, nếu ngươi từ bỏ Ma giới, ngươi sợ Tiên giới không nhận ngươi sao?”
Ý nghĩ thầm trong lòng của tôi lập tức biến mất.
Dù là tiên nhân cao ngạo hay là thần thú ác ma đều không thích bị nói tới thất bại của bản thân trong quá khứ, sao Nhạc Kha lại không sợ chết như vậy, chẳng phải là chọc giận ác thú này, sợ hắn không nuốt bọn tôi vào bụng sao?
Quả nhiên, Ma vương nghe vậy, khuôn mặt phơi phới gió xuân đanh lại, gằn từng chữ “Thì ra con rồng nhỏ nhà ngươi cũng biết việc này. Xem ra, nếu hôm nay bổn tôn không giết ngươi thật có chút làm khó mình rồi.”
Nhạc Kha thì thầm bên tai tôi “Thanh Nhi, ta đánh nhau với MA vương, nàng lập tức dẫm mây mà rời khỏi nơi đây, đừng nhìn lại phía sau. Nhớ kĩ, nhớ kĩ nhé!”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, lại không nhìn thấy manh mối nào trên mặt hắn, cảm thấy nghi hoặc : hắn tốn công nhắc lại chuyện xưa của Ma vương, chẳng lẽ là muốn chọc giận đối phương, liều mạng để tôi thoát thân?
Trước nay tôi đều bị người khác lạnh nhạt, lần này giống như chuyện một lão ăn xin mấy chục năm được người ta cho một đống vàng đống bạc, sợ hãi nhiều hơn vui mừng, lại cảm thấy khó thể tin.
Thân phận của Nhạc Kha là Long Tam thái tử của Đông Hải, ở giây phút sét đánh mưa rền này, hắn lại thận trọng giẫm mây, phong thái ung dung vô cùng. Trong lòng tôi ngổn ngang tư vị, có chút đa nghi không bỏ được, nhưng ở trong thời khắc này, chẳng thể tìm một chỗ mà ngồi nói cho rõ được. Chỉ trong chớp mắt, Ma vương giống như Mãnh hổ vồ mồi, đỏ mắt mà đánh tới, rìu trong tay mang theo ma khí, giống như chỉ hận không thể bổ Nhạc Kha ra làm hai.
Cánh tay sắt ôm bên hông tôi buông lỏng, bóng dáng của Nhạc Kha đã biến mất, bên tai nghe thấy lời dặn dò của hắn “Thanh NHi, đi mau đi!”. Trước mắt chớp nhoáng, hắn giống như rồng gặp nước, giữa mưa giông đánh về phía Ma vương. Đụn mây dưới chân tôi như có linh khí, bay về phía đông.
Tôi đột nhiên nghĩ, cụm mây này là mây lành do Nhạc Kha mang tới, đương nhiên sẽ nghe theo lời hắn. Mặc dù vết thương trên đùi tôi không chảy máu nữa, nhưng vẫn rất đau. May mà áo choàng trên người là áo choàng Ly Quang tặng, là giao tơ quý giá, gặp mưa vẫn không ướt nên vết thương không bị căng ra. Nhưng nếu muốn tôi đạp mây bay tới Đông Hải tị nạn là chuyện không thể nào.
Cụm mây càng bay càng xa, tôi quay đầu lại nhìn, trên đỉnh núi Nữ Sàng có hai người đang quyết đấu. Nhạc Kha cùng lắm chỉ mới bốn vạn bốn ngàn tuổi, ở giữa một đám thần tiên cũng được coi là một hậu sinh tuổi trẻ tuấn tú. Nếu như hắn bỏ mạng ở đây, sợ là tiên nga khắp tứ hải bát hoang này sẽ đem tôi nuốt vào bụng mất.
Tuy chim loan không phải là loài quý hiếm gì, nhưng trước giờ tôi vẫn yêu cái mạng của mình, khinh thường chuyện đào hoa này nọ. Huống hồ… trong lòng tôi chua xót nghĩ, ở trên đời được gần vạn năm, Nhạc Kha lại là người duy nhất cứu tôi trong nước sôi lửa bỏng, phần tình nghĩa này quý giá vô cùng, cũng bằng với tính mạng của Thanh Loan này.
Trong lòng quyết định, tôi bất chấp vết thương trên đùi, hóa thành chân thân mà bay về núi Nữ Sàng.