Ở núi Đan Huyệt mọi người thường ca tụng một người, đó chính là vị thái tử này của Thiên Đình, từ nhỏ đã xuất chúng, diện mạo khuynh thành, bị một đám tiên hữu nói rằng đẹp hơn nữ nhân, hắn quyết chí muốn kết hôn với một thiên phi xinh đẹp như mình. Mấy vạn năm qua, tìm khắp tứ hải bát hoang cũng không tìm ra một người nào xinh đẹp hơn hắn.
Một năm kia, lúc Thái tử điện hạ được bốn vạn sáu nghìn năm tuổi, công chúa Phượng Hoàng của điểu tộc – Đan Y mới sinh ra, bách điểu tới chúc mừng, trong khoảng thời gian ngắn, núi Đan Huyệt vô cùng nhộn nhịp, một đám thần tiên đứng ở Nam Thiên Môn ngó xuống coi náo nhiệt, Thái Tử điện hạ bèn nói ra một câu kinh người “Nghe đồn vị Phượng Hoàng công chúa này của điểu tộc vô cùng xinh đẹp, hay là bổn vương lấy vị công chúa Phượng Hoàng này làm Thái tử phi nhỉ?”
Mấy vạn năm qua, Thiên Đế vì thấy vị nương nương tương lai kia dường như không có chút tin tức, Tiểu thiên tôn cũng không có hy vọng gì, gần như tuyệt vọng, nghe được những lời này gần như muốn vỗ vai hắn mà rơi lệ vì vui mừng.
Công chúa Phượng Hoàng – Đan Y còn chưa được đầy tháng, sính lễ của Thiên gia đã đưa tới cửa, một nhân duyên mỹ mãn đã được quyết định như thế.
Lúc xưa, tôi nghe mấy tiểu thiên nga âm thầm bàn tán sau lưng, tiết mục đó cũng đã nghe trên dưới ngàn lần, hôm nay đứng với Nhạc Kha ở trên mây nửa khắc, lại không biết nói chuyện gì, đành phải cúi đầu nhìn phía dưới, nhìn kỹ vị thái tử điện hạ được đám tiên nga ở núi Đan Huyệt thầm mến suốt ngàn năm qua.
Chỉ thấy một tay hắn cầm thanh bảo kiếm đen tuyền, tiên pháp tu luyện suốt sáu vạn năm qua, chỉ nhấc tay mấy cái đã làm cho Ma vương luống cuống tay chân. Có điều Ma vương kia cũng có tu vi mười vạn năm, tôi nghe nói vị biểu tỷ phu này chẳng qua chỉ mới sáu vạn tuổi, tuy có Đồng Sa điện hạ giúp đỡ nhưng cũng chỉ làm vướng víu tay chân thêm.
Tôi đứng ở trên đụn mây, đang lo lắng cho thái tử điện hạ, lại nghe thấy một giọng nói vô cùng bất mãn từ phía sau “Thanh Nhi thấy thái tử điện hạ tuấn tú quá hả?”
Tôi quên mất trên chân có vết thương, giẫm chân thở dài “Túp lều nhỏ kia của ta chỉ mới xây được hai trăm năm, không thể nào cầm cự nổi. Bọn hắn đánh nhau như vậy, đánh sập lều của ta mất thôi!” Chưa kịp nói xong đã cảm thấy đau đớn vô cùng, vội vàng nhìn xuống thì thấy lớp vải trắng băng bó bên ngoài đã nhuốm đỏ.
Nhạc Kha ngồi xổm xuống băng bó lại cho tôi. Xui xẻo vừa qua, bọn tôi cúi đầu xuống xem lại bị làm cho sợ hãi, chỉ thấy trên người Đồng Sa điện hạ đầy vết thương, làm cho áo trắng bị nhuộm đỏ, thái tử điện hạ cũng không khá hơn là bao, thiên binh thiên tướng vừa xông lên đã bị Ma vương đánh cho bị thương, chỉ đành lùi lại mà ngó. Cũng có mấy người ngã ở bên nhà tranh của tôi, có một thiên tướng mặc áo màu bạc vậy mà lại đập bể nóc nhà của tôi, tôi đứng sát lại nhìn, thấy hắn đang rơi ngay vào cái sạp mà bình thường tôi hay nằm nghỉ một cách chính xác, thật làm người ta ngưỡng mộ nha!
Nhạc Kha đứng nhìn, chau mày lại, nói “Thanh Nhi, nàng đứng đây đợi một chút, ta tới giúp thái tử điện hạ một tay.”
Tôi xắn áo, xoa tay “Dù thế nào thì chúng ta cũng được coi là bằng hữu, huynh đệ thân thiết, hay là huynh đệ chúng ta hôm nay cùng nhau ra trận?”
Hắn cau mày trách móc “Nữ nhân chốn khuê phòng, ai cho ăn nói như thế?” Lại nghiêm mặt nói thêm “Nàng với ta không phải huynh đệ!”
Tôi thấy hắn làm mặt lạ, có chút bất mãn, ý muốn làm thân đã bị hắn tạt nước lạnh, trên mặt nóng lên, cãi chày cãi cối “Ngài với ta không phải huynh đệ nhưng lại thân hơn huynh đệ, nói huynh đệ cũng đâu có gì sai!” Không chịu nổi việc hắn nói ra lời xa cách, đành đi trước một bước, đánh về phía Ma vương kia.
Ma vương này không biết đã hút hết bao nhiêu ma khí của yêu ma ở núi Nữ Sàng, lúc này ý chí chiến đấu ngút trời, ma khí càng nồng nặc, chưa kịp đến gần đã làm tôi choáng váng đầu óc. Lúc này hắn vô cùng hung hãn, Đồng Sa điện hạ đã bị thương nên phải nghỉ ngơi, lúc này chỉ còn dựa vào sự chống cự của Thái tử điện hạ, dù hai người bọn tôi có viện trợ cũng chỉ có thể cầm cự trong chốc lát mà thôi.
Sau một lúc, Ma vương kia nhổ ra một ngụm máu, lại cười cợt “Hôm nay lão phu thu hoạch được phong phú quá, ba con rồng cộng thêm một con chim ngốc, tất cả đều là tiên thai, rất bổ ích cho việc tu luyện sau này.” Nói xong phun ra xương cốt của mấy yêu tinh trong miệng.
Từ hôm qua tới nay, cứ nghĩ hắn đã yếu sức, lúc này không biết hắn niệm chú tà thuật gì, lại bắt tới một thú tinh, hắn bổ nhào tới cắn vài cái rồi nuốt vào bụng, tiếng kêu đau đớn của con thú đó cũng biến mất.
Đang đánh nhau dở dang, hắn không phun xương cốt ra ngoài được, làm dạ dày không khỏe, giống như là không tiêu hóa được. Lúc tôi đang vô cùng sợ hãi lại nghe được một giọng nói thân thiết từ trên đầu “Nha đầu, sao ngươi lại gặp con ác thú này vậy hả?”
Trong lòng tôi mừng rỡ, cao giọng nói “Dượng, ác thú này thiếu chút nữa đã ăn mất con rồi, ngài nghĩ xem có nên đấu với hắn một trận không chứ?”
Ma vương kia ngửa đầu nhìn, phì một tiếng cười, sắc mặt vặn vẹo, cũng không biết là đang châm biếm hay đang chế giễu “Ngươi vậy mà gọi hắn là dượng? Ha ha ha ha…” Hắn ngửa đầu cười to, giống như là nghe được một chuyện cười buồn cười dễ sợ.
Tôi ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đang đứng trên cụm mây mặt mũi thô kệt, nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng, lại có một cỗ chí khí vô cùng oai hùng, làm người ta nghĩ tới cây cột chống trời, dáng người của hắn lại khôi ngô, vòm ngực rộng, nếu nữ nhân của hắn dựa vào để làm nũng, chắc là thoải mái vô cùng.
Tôi vẫy tay “Dượng mau xuống đây.”
Dượng vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời tôi, bay xuống, đứng kế bên tôi, nhìn Ma vương kia một lát “Lâu không gặp, vậy mà ngươi còn chưa hồn phi phách tán?”
“Nhiếp Phần, ngươi không phải là tu luyện ở dưới Tu La nên ngốc rồi chứ, sao lại chạy tới đây làm gì?”
Ma vương có chút sợ vị dượng này của tôi, tuy vẻ mặt ác độc, cười tới điên cuồng, nhưng cũng lùi về sau mấy bước, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Tôi nhìn dượng từ trên xuống dưới, có chút khen ngợi “Dượng, dượng chính là Tu La Vương nổi tiếng kia hả?”
Dượng nhìn tôi một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp, lại có chút thương xót tôi, tôi gật gật đầu, đột nhiên dượng mở to mắt, chỉ vào vết thương đang chảy máu trên người tôi “Những vết thương này trên người ngươi là sao thế này?”
Vừa rồi dượng đứng ở trên mây, cao hơn tôi, vậy mà chỉ nhìn thấy cái đỉnh đầu đã nhận ra tôi, trong lòng tôi cảm kích, yêu ai yêu cả đường đi, tuy dì không cho dượng lên núi Đan Huyệt, dượng lại đối xử tốt với tôi, yêu thương một con chim loan được gửi nuôi như tôi. Tôi chỉ vào Ma vương trước mặt, buồn bực nói “Là con ác thú này cắn con thành như vậy.”
Trong mắt dượng nổi lên sát khí, tay nắm quyền bước tới, ma vương vậy mà lại sợ hãi lùi về phía sau, gân cổ kêu “Nhiếp Phần, ngươi đã hứa với nàng về sau sẽ không đánh ta… ngươi đã hứa.”
Hôm nay tôi mới biết, mặc dù dì vô cùng đoan chính, nhưng lại có thể thành thân với Tu La vương, cũng thật là làm người ta sợ hãi, điều đáng sợ hơn nữa là vậy mà co thể ra tiểu Phượng Hoàng như Đan Y. Tiểu công chúa Đan Y tuy không có cha, nhưng chưa được đầy tháng đã làm bốn phương dậy sóng, làm cho con rồng tuấn tú nhất ở thiên giới để ý, kết thành thông gia, cũng thật là đáng mừng.
Mặc dù dượng không thể thường xuyên gặp bọn họ, nhưng trong trăm năm cũng sẽ lén đi tới núi Đan Huyệt nhìn một chút, vẫn không nguôi lòng. Không biết lúc xưa dượng với dì thế nào, câu chuyện trăm năm trước làm người ta không ngừng phỏng đoán.
Lúc này dượng vô cùng tức giận, giống như người bị thương là tiểu công chúa Đan Y của dượng, trên mặt toàn hắc khí, tiến lên từng bước “Nếu như nàng nhìn thấy ngươi làm Thanh Nhi bị thương, chắc chắn cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Ma vương xám mặt, ánh mắt nhìn dượng một lúc, bước chân loạng choạng lùi về sau, giống như nhận ra điều gì đó, chỉ vào tôi mà hoảng sợ nói “Nó…”
“Nó…” như thế nào, tôi chẳng hiểu gì, bóng dáng dượng đã như ánh chớp bổ nhào tới, làm nửa câu nói của hắn lại nuốt vào trong họng.
Trên núi Nữ Sàng hôm nay tiên khí vọt lên vô cùng thịnh, nhưng lúc dượng ra tay, bốn phía đầy mây đen, ở trong màn sương chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đó chính là tiếng con thú vùng giãy chết, chỉ trong giây lát đã không còn nghe gì nữa.
Mây mù bốn phía đã tan, dượng chậm rãi bước tới, phía sau người có một cái đầu quái thú, đầu rắn thân rồng, vô cùng to lớn, mạng đã tới HOàng Tuyền.
Thái tử điện hạ đăm chiêu nhìn dượng, lại quay đầu nói “Thổ địa của núi Nữ Sàng đâu?”
Tôi không tình nguyện bước lên hai bước, khom lưng nói “Thổ địa núi Nữ Sàng xin tham kiến điện hạ!” trong lòng có chút khinh thường vẻ giả vờ của hắn, nếu tương lai Đan Y thành thân với hắn, gặp cũng hành lễ, đi cũng hành lễ, làm sao chịu nổi đây?
Lại nghe điện hạ Đồng Sa đứng bên cạnh nói “Đại ca, huynh cần gì làm khó con chim ngốc này làm gì?” Tôi nhận thấy rất rõ ý che chở trong lời nói của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn cười cảm kích, lại thấy hắn đứng nhìn mái nhà tranh tan nát của tôi tới xuất thần, chậc chậc thở dài “Nơi này sao mà ở được, hay là đem con chim ngốc này về ngự hoa viên ở Thiên Đình để làm người làm vườn, rảnh rỗi thì hóa nàng ra chân thân, cũng có chút thú vị.”
Ý cười trên mặt tôi cứng ngắc, trừng mắt nhìn hắn một cách hung hăng, nhàn nhạt nói “Nghe Ly Quang nói, hai muội muội nhà ngài ấy tương lai phải gả cho một người vừa quân tử vừa nhân hậu, hai vị công chúa Giao nhân kia cũng thích những đồ chơi trên đất liền… việc này cũng chẳng phiền gì tới tiểu tiên…”
Ý cười đắc ý của Đồng Sa điện hạ dần nhạt đi, mở to hai con mắt mà hỏi “Ngươi nói thật chứ?”
Tôi nhìn Nhạc Kha cười cười “Tam điện hạ, lần sau ta tới Đông Hải, chắc phải ở nhờ thành San Hô, không nên ở Thủy Tinh cung, Bích Dao cả ngày quấn lấy ta, ta ăn cũng không tiêu nổi. Vẫn là công chúa Giao nhân lớn tuổi hơn, tính tình hiền hòa, có thể thân thiết với ta.”
Nhạc Kha trừng mắt nhìn tôi “Thành San Hô có gì tốt đâu?”
Đồng Sa nhìn thấy vẻ mặt tôi đắc ý, sờ sờ dải lụa bên hông “Đại ca, con chim này nhìn vừa ngốc vừa ngờ nghệch, đưa lên Cửu Trùng Thiên sợ là sẽ chọc giận mấy muội muội, vậy thì không tốt. Nghe nói trước giờ nàng ta thích gây chuyện khắp nơi, hay là bảo nàng ta dẫn đệ tới Đông Hải dưỡng thương đi…”
Thái tử điện hạ trợn mắt nhìn hắn, có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép, thờ ơ gật đầu, dẫn theo thiên binh thiên tướng mà cưỡi mây đi.
Lúc này dượng thấy những người không liên quan đều đã đi hết, chỉ vào vết thương trên người tôi, nói “Có sao không hả?”
Tôi xót ruột nhìn xuống nóc nhà tranh, bay xuống coi một chút, những thiên binh thiên tướng kia đã theo thái tử điện hạ đi khỏi. Nhà tranh này của tôi tan nát giống như mới bị gió thu phá, tàn tạ như vậy mà không sửa chữa thì làm sao ở đây?
Có điều núi Nữ Sàng này to như vậy, lũ rắn, côn trùng, chuột, kiến kia không biết trốn ở đâu, lỡ may nửa đêm nay chui ra gặm tôi không còn xương cốt, chẳng phải là tôi chết quá oan khuất sao?
Rau dưa Thỏ tinh trồng trong sân mọc um tùm, có điều những yêu ma này ở núi Nữ Sàng chỉ thích ăn mặn, không có hứng thú với đám rau dưa nên không gây hại tới. Tôi nhổ một củ cải đưa cho Nhạc Kha, hắn không hiểu ý tôi, tôi bực bội vì hắn chậm hiểu, thầm nghĩ Long tộc trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng đứa con này của Đông Hải Long Vương sao mà ngốc tới cùng cực thế này, đành phải miễn cưỡng nói “Nước…”
Hắn mở mồm, một cột nước lớn dội tới trên đầu tôi làm cả người tôi ướt đẫm, cây củ cải trong tay tôi thì ngược lại, được rửa vô cùng sạch. Trong lòng tôi căm tức, muốn nổi điên thì lại nhớ tới chứng bệnh của hắn, tôi là một con chim đã ngàn năm tuổi, cần gì phải so đo với một con rồng đầu óc hỏng hóc?
Lại nghĩ tới chuyện con rồng chậm hiểu này tốt xấu gì cũng đã mấy lần cứu mạng tôi, tôi làm vậy thật có chút không phải đạo. Rắc một tiếng, cắn cây củ cải kia một cái.
Dượng cười khanh khách, bước tới nói “Tiểu nha đầu, hay là tới thành Tu La chơi với dượng?”
Nhớ năm kia lúc tôi mới gặp dượng, lúc đó mới hóa thành hình người, còn là một đứa trẻ tóc để chỏm. Tiên nga trong điện của tôi trước giờ vẫn chẳng thèm quan tâm tôi, dì lại quá nhiều việc nên lơ là với tôi, cũng không thèm quản tôi. Có một ngày, tôi bị Đại tổng quản Thương Lộ của Phượng tê cung và mấy con diệc nhỏ đánh cho ngã bên dòng suối, trong lòng vô cùng phẫn hận, không để ý mà đi khá xa, đến chỗ dốc núi Phượng Dực ở đối diện. Nơi đó có rừng cây rậm rạp xanh tốt quanh năm, tôi vui vẻ thốt lên một tiếng, giống như đang đi thám hiểm, đi loanh quanh trong rừng. Vô tình ngẩng đầu lên, thấy một nam tử khôi ngô cao lớn đứng ở trên nhánh cây ngô đồng, mặc dù làn da không trắng như mấy tiên đồng trên núi này, nhưng đôi mắt sáng long lanh, tôi đứng nhìn qua nhìn lại, thấy ông ta chỉ thẫn thờ ngó về phía Phượng Tê Cung, lúc đó phép thuật của tôi không được thành thạo, niệm chú mấy lần cũng không gọi được mây, đành phải kiễn chân hét to “Này…”
Nam tử trên cây cúi đầu, sắc mặt thay đổi, tôi bị vẻ mặt hung sát của hắn dọa cho sợ, rụt cổ hỏi “Từ trước tới nay ta ở núi Đan Huyệt vẫn chưa từng thấy ông, ông là ai? Sao lại đứng ở cành cây?”
Ông ta giương mắt nhìn tôi, đánh giá tôi một hồi, giọng nói lại có chút không tương xứng với thân hình của ông, vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ làm tôi giật mình “Ngươi tên là gì? Một đứa bé sao lại một mình ở đây?”
Tôi vốn tức giận đầy bụng, những con diệc đó đều lớn hơn tôi hai nghìn tuổi, tôi đánh nhau với bọn nó tất nhiên là thua, toàn thân đau đớn, tính méc với dì, nhưng đại tổng quản Thương Lộ cũng nói với dì rằng tôi bướng bỉnh, tôi chỉ có kết quả đau đớn mà thôi. Nhưng lúc này lại gặp một người ngồi xổm trước mặt mình, tôi đắc ý cảm thấy người khôi ngô như vậy nhưng cũng không coi lôi là một đứa nhỏ bướng bỉnh không biết nhận sai, trong lòng vui vẻ, sớm quên đi tức giận bị mấy con chim diệc kia đánh hội đồng. Cúi xuống nhìn mình một chút, đáng tiếc là tấm áo xanh nho nhỏ của tôi đã bị mấy con diệc kia kéo rách, tức giận khó nguôi, vừa nãy lại ngã mấy cái, quần áo trên người vô cùng bẩn, không còn chỗ nào sạch sẽ. Tôi ảo não, lại có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói “Ta là Thanh Loan, Thanh Loan.” NHìn người đàn ông kia vẻ mặt hiền lành, ánh mặt dịu dàng nhìn tôi, tuy tôi có chút run run, lại sợ ông ta ghét mình, vội vàng giải thích “Ta không đánh bọn họn… là bọn họ đánh ta!”