Long Phượng Tình Trường

Chương 47: Chương 47




Tôi chưa từng nghĩ đến, sẽ có duyên gặp được vị sư muội của mẹ Nhạc Kha vào sáng ngày hôm sau.

Lúc đó tôi bị Thiên hậu triệu kiến, đi theo cung nga tới Sở Cư Điện các của Thiên hậu, sau khi hành lễ tôi đưa mắt nhìn thấy có một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh Thiên hậu, váy dài màu xanh nhạt, sắc mặt trong trẻo mà lạnh lùng, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, bên hông có mộ ngọc bội bằng ngọc thạch sáng bóng óng ánh, nhìn hình dáng xác thật là đóa hoa Ưu Đàm nở rộ, tôi bèn kết luận là nàng, cô gái đó tên Lưu Chỉ.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng ho khan uy nghiêm, Thiên hậu nương nương biểu lộ ra âm thanh uy nghiêm lại cười nói: "Lưu Chỉ tiên tử xin đừng chê cười, nha đầu kia chính là con trai vô dụng của ta thỉnh cầu cưới làm trắc phi, bản cung nghe nói nha đầu kia có phần lỗ mãng, nên hôm nay gọi đến đây dạy chút lễ nghi."

Tôi ngẩn đầu nhìn một cái, nhưng thấy sắc mặt uy nghiêm của Thiên hậu, mặc dung mạo cũng được coi là đoan rang đẹp đẽ, nhưng lộ ra ngoài vẻ thông minh lanh lợi nghiêm khắc quá mức, trái ngược với cô gái mỏng manh mềm mại đáng yêu, thật làm cho tôi cảm thấy rùng mình, vội vàng cúi đầu.

Giọng nói của Lưu Chỉ cũng giống như vẻ ngoài của nàng mang theo chút trong veo mà lại lạnh lùng, nhàn nhạt cười nói: "Thiên hậu nương nương nói như thế? Nha đầu kia có thể được ngài dạy bảo chính là phúc phần của nàng ta, Thiên hậu dạy dỗ thái tử cùng thái tử phi nương nương cũng được xem tận tâm tận lực."

Thiên hậu giống như mắt bị mù, không thấy tôi đang đứng giữa điện, vẫn tiếp tục trò chuyện những tin đồn thú vị với tiên tử Lưu Chỉ nữa canh giờ, tôi đứng ở dưới điện tể hết cả chân, lúc này Thiên hậu không có ở trong thư phòng tất nhiên vẫn đang ở Đại Thụy, nghĩ đến đây, bỗng nhiên thấy bối rối mệt mỏi, ngáp một cái.

Tiên tử đứng hầu bên cạnh lập tức quát lên: "To gan! Trước mặt Thiên hậu dám làm cử chỉ vô lễ!"

Tôi chớp chớp mắt, cảm nhận được hơi nước cuồn cuộn mênh mông ở bên trong, thật sự không sợ hãi, chỉ do cơn buồn ngủ gây ra. Chậm rãi lấy khăn ra, lau đi nước mắt đang đọng ở khóe mắt, nhẹ nhàng đơn giản nói: "Thì ra là vị tỷ tỷ này nhìn thấy tiểu tiên sao? Tiểu tiên này đã đứng dưới điện này nữa canh giờ, tỷ tỷ cũng chưa từng để ý thấy, tiểu tiên cho rằng mắt tỷ tỷ bị mù rồi."

Mắt vị tiên tử kia mở to ra nỗi lên đầy tơ máu đỏ bừng bừng, cả giận nói: "Ngươi nha đầu này thật to gan ——" lại bị cái ngáp nữa của tôi làm ngưng hẳn nữa câu sau.

Sắc mặt Thiên hậu nương nương nhất thời trở nên rất khó coi, lạnh lừng hừ một tiếng, nói: "Nha đầu lỗ mãng thì vẫn là nha đầu lỗ mãng, để cho tiên tử Lưu Chỉ chê cười rồi. Những đứa con của bản cung đều rất tốt, nên cũng chưa bao giờ thấy qua loại hoa cỏ dại này, giống như là một món đồ chới xinh đẹp đáng yêu, nên muốn chiếm lấy. Ai chẳng biết đứa con đó của ta không có tính nhẫn nại, bất quá món đồ này chỉ mới lạ mấy ngày, qua vài ngày, rỗi chắc cũng sẽ chẳng nhớ đến đây?"

Trong lòng tôi nữa khắc cũng chưa từng quên lời Chu Tước Thần Quân đã nói, năm đó phụ thân Tu La đánh với Thiên tộc, cha của Thiên hậu nương nương hiện nay đã chết trên chiến trường. Nhìn vẻ mặt của Thiên hậu nương nương, nếu tôi có chịu hạ mình lấy lòng, sợ là sẽ vẫn bị ghi hận, huống chi tôi cũng có tâm leo lên, lập tức nhàn nhạt liếc mắt nhìn vị tiên tử đứng bên cạnh một cái, lau vài giọt nước mắt chảy ra ở khóe mắt vì ngáp, thở dài: "Tiên tử tỷ tỷ đừng trách, mấy ngày gần đây tiểu tiên hay gặp ác mộng. Có một ngày khi tỉnh lại mọi người ở trong điện đều gọi tiểu tiên là trắc phi nương nương, chắc là do tiểu tiên bị choáng ván, thấy ác mộng còn chưa tỉnh, chỉ cần trở về ngủ, khi tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ qua thôi." Nói xong tôi liền xoay người đi ra khỏi điện.

Hôm nay Thiên hậu triệu tôi đến đây cũng chẳng muốn nói một câu đàng hoàng với tôi, không biết là do nhỏ nhen hay vẫn ghi hận thù cũ năm xưa. Bà ta vừa nhỏ nhen, làm như không nhìn thấy, dĩ nhiên tôi cũng cần phải phối hợp tốt với bà ta một chút mới phù hợp với tình hình. Mới bước hai bước hướng ra ngoài điện, đã nghe thấy Thiên hậu giận giữ mắng mỏ một tiếng: "Tiện tì to gan, nếu như hôm nay người không nói chuyện rõ ràng, đừng trách bản cung không nể tình, lột da ghiền xương, cắt đứt tiên gân của ngươi ném vào luân hồi, mặc cho ngươi tự sinh tự diệt."

Hôm nay Thiên hậu nương nương chính là nữ chiến thần, nghe nói tính tình không được tốt, có thể thấy đó là sự thật. Tôi đã rơi vào trong tay bà ta, sống hay chết tất nhiên không phải do tôi quyết định, cần gì phải tạm thời bảo toàn mạng làm cho bà ta vui sướng trong lòng?

Tôi xoay người lại, thi lễ lại lần nữa, lạnh nhạt nói: "Nếu Thiên hậu cho gọi tiểu tiên đến, tất nhiên là có ngọc chỉ muốn ban cho, hoặc là có chuyện muốn hỏi ý kiến, tiểu tiên mọt vừa không phải là cái tì thiếp gì, hai là tiểu tiên cũng không phạm phải sai lầm gì, trên trời có đức hiếu sinh, sau Thiên hậu nương nương vừa mở miệng đã muốn cắt gân của tiểu tiên, cũng không biết ngày trước tiểu tiên đã có oán thù lớn gì với Thiên hậu nương nương?" Trong lòng tôi chắc chắn bà ta sẽ không nhắc đến mối thù giết cha bà cùng cha Tu La.

Tiên tử Lưu Chỉ cau mày nói: "Nha đầu kia sao không biết tốt xấu như vậy? Ngay cả Thiên hậu nương nương cũng dám chống đối? Thân phận thái tử điện hạ tôn quý, trong vạn tiên nhân mới tìm được một, có thể nhìn trúng nha đầu nhà ngươi chính là phúc phận tu luyện vạn năm của ngươi, thế mà lại không biết trân trọng?"

Tôi khom người thi lễ, nói: "Đa tạ tiên tử Lưu Chỉ dạy bảo. Chỉ là tiểu tiên nghe nói thế gian có một người nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng, bị bệnh sắp chết, rất muốn ăn muôn dưa muối do chính tay mẹ mình làm lúc còn trẻ, nhưng có một người giàu tâm địa lương thiện, liền lấy món chân giò thủy tinh tặng cho người nghèo này, chỉ muốn khi hắn rời đi nhân thế, tất nhiên có thể ăn được chút mỹ vị chắc sẽ vui vẻ không thôi, nhưng lại không biết người nghèo này một miếng chân giờ thủy tinh cũng không ăn, vị hắn không muốn, cho dù có ăn cũng không nếm ra mùi vị mỹ vị trong đó."

Thiên hậu nương nương lạnh lừng khẽ hừ: "Ý của nha đầu lỗ mãng ngươi chẳng lẽ cho là Lăng Xương con ta không xứng với ngươi?"

Trong lòng tôi hưng phấn, chỉ là sứ bẻ cong ý người khác của hai mẹ con này thật là mạng mẽ, rốt cuộc hôm nay có ai nhở đến hỏi tôi một câu là có chịu hay không đây, thật đúng là không dễ dàng gì. Ngay sau đó thở dài một hơi, rồi nói: "Tiểu tiên nghe nói ở Tiên giới có Thượng tiên muốn thu nhận thần thú, tất nhiên cũng phải hỏi một câu xem thần thú có chịu hay không. Với thượng tiên mà nói, những con thần thú này bất quá cũng chỉ là vật cưng thôi, còn có thể được tôn trọng như thế. Buồn cười là tiểu tiên chỉ mới ngủ một giấc, khi tỉnh lại không hiểu sao lại mang cái danh trắc phi của thái tử, chẳng lẽ tiểu tiên ngay cả. . . . .thần thú cũng không bằng? Thật ra chỉ như những thứ cái ghế hay cây cột bày trí trong điện hay sao?"

Hôm nay tôi hạ thấp chính mình đi cũng không sao cả, ngày sau lời nói này truyền đi khắp nơi, đường đường là trắc phi của thái tử mà ngay cả thần thú cũng không bằng, việc này thật sẽ làm mất mặt Thiên giới nha.

Bất quá Thiên hậu chỉ nhíu mày suy tư trong khoảng thời gian uống một chung trà, vậy mà khi mở miệng lại mang theo vài phần căm thù hờ hững: "Một khi đã như vậy, tiện đây bản cung thay con trai mình hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng gả cho thái tử làm trắc phi hay không?"

Tôi lắc đầu, cao giọng kiên quyết cự tuyệt nói: "Hồi bẩm Thiên hậu nương nương, tiểu tiên không muốn gả cho thái tử làm trắc phi."

"Vì sao?" Lần này tiên tử Lưu Chỉ và Thiên hậu nương nương đều lên tiếng hỏi cùng một lúc.

Tôi hơi có chút mắc cười, ngẩn người mê mẫn nói: "Nếu như tiểu tiên muốn gả cho một ai đó, phu quân tương lai nhất định phải yêu ta cưng chiều ta, tin tưởng ta bảo vệ một mình ta, không thể nào có liên quan đến một cô gái nào khác, nếu không được như vậy, thà không lấy chồng cũng được!"

Bất ngờ trong đầu xuất hiện cha Tu La, nghe Bà Nhac Trĩ nói, những nữ tử ở thành Tu La chưa chồng đều muốn gả cho cha làm vợ, nhưng đã một vạn năm trôi qua, cha lại chưa từng có một ngày quên đi mẹ, đến nỗi bây giờ vẫn chưa từng muốn thành thân lần nữa.

Tuy mẹ mất sớm, nhưng trong lòng tôi thật hâm mộ mẹ, mẹ có thể được cha dốc lòng đặc biệt đôi xử như thế, cũng không biết phải tích đức tu bao nhiêu năm mới được thiện duyên như thế?

Biểu cảm trên mặt của Thiên hậu nương nương trở nên phức tạp, đưa cặp mặt nhìn lại tôi, trong mắt vẫn không thiếu sự cảnh giắc đề phòng cùng với oán giận, trong lòng tôi trong sáng vô tư, thoải mái mặc cho bà ta đánh giá. Cuối cùng, bà ta hỏi: "Ngươi nói lời này là không đồng ý mối hôn sự này sao?"

Tôi gật gật đầu, thầm nghĩ: đồng ý mới là lạ. Cũng không biết thái tử điện hạ đang tính toán cái gì. Mặc kệ có đồng ý hay không, vạn nhất qua vài ngày chiến xảy ra chiến sự, còn không phải trở thành quân cờ bị mang ra tiền tuyến, hà tất phải làm chuyện ngốc này?

Sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, cũng không phải là tức giận buồn bực, trong miệng lại lẩm bẩm một câu: ". . . . .ngược lại ta không ngờ tính tình của ngươi lại thẳng thắng như vậy. . . . . . ." Tôi nghe xong một nữa ở trong tai, phỏng đoán một hồi lâu.

Lúc nữa đếm tôi cùng với Nhạc Kha đứng ở bên bụi hoa ưu đàm, nói về chuyện chứng kiến đêm qua.

Hóa ra đếm qua hắn ở trong điện uống chút rượu, thấy đau đầu rồi tự nhiên đi đến nơi này, nhặt cành hoa ưu đàm nằm bên cạnh cây đại thụ um tùm lên, đang ở lúc nữa tỉnh nữa say, nghe được giọng nói u oán trầm thấp của con gái vang lên: ". . . . . Sư tỷ, hiện giờ tỷ bị hạ cấm chú chi thuật tại bên dưới lớp đất này, có vừa ý không?"

Bất thình lình hắn bị kinh ngạc mà tỉnh rượu, mượn lá cây lẩn trốn, phía trước cây hoa ưu đàm um tùm có một cô gái đang đứng tay áo nhẹ bay, trong veo kiêu ngạo mà lạnh lùng, lại hàm chứ ý cười hơi hơi thoáng hiện lên ý cười.

Bất quá nhất thời, hoa ưu đàm kia dần dần mở ra, đầu của trắc phi nương nương bên trong nhụy hoa từ từ nhô ra, cô gái này lại nhỏ giọng tự nói: "Sư tỷ, muội là Lưu Chỉ, tỷ còn nhớ muội không?"

Đương nhiên trắc phi nương nương không nhớ rõ, vẫn là bộ dáng ngây thơ kia.

Lưu Chỉ nhẹ cười: "Sư tỷ, tỷ và muội đều là hoa ưu đàm, đều là đồng muôn tu luyện, khi gặp thái tử điện hạ, cũng là cùng lúc, thế nhưng vì sao thái tử điện hạ lại cứ chỉ thích tỷ? —— muội nói cho Thiên Phi nương nương chân thân của tỷ, bà ta lén lút lấy ra chân thân của tỷ, hạ cấm chú, rồi chôn tại đây trong hậu hoa viên này, thái tử điện hạ hẳn là có thể đến đây liếc mắt nhìn tỷ một cái?"

Nhạc kha nghe được nơi này đã là mồ hôi lạnh ướt lưng, về sau tôi có một lời bình về chuyện này, có một câu hắn chưa từng phản bác.

Lúc đó tôi nghe được lời này, thở dài: "Thời điểm Thiên để trẻ tuổi cũng có chút quá phong lưu. Trêu chọc một đám nợ phong lưu, ngảy cả mình cũng lo không xong, thật là làm hại cho những giai nhân bên cạnh."

Trong mắt hắn tất cả là sự lo lắng khổ sở, tôi cũng không có cách nào tưởng tượng được, hết sức cố gắng nói một câu không đầu không đuôi: "Tính phong lưu từ trước của chàng quả thật là di truyền từ Thiên đế, về sau nên sửa lại đi, để tránh cho tương lại thiếp phải cầm đao kiếm ra tay với mấy cô gái kia, làm cho thiếp cũng trở nên không chịu nỗi."

Một cái đánh móc ra sau, hắn quay đầu nhìn tôi, khóe mắt mang theo ý cười, tiện tay đưa lên nhéo cái mũi của tôi: "Không phải nàng nói nếu như ta có dính dán đến cô gái nào, thì cái ước định kia bị hủy bỏ sao?"

Tôi nhìn thấy hắn như đã hồi phục lại thần sắc bình thường vài phần, cười ngọt ngào nói: "Tiểu tiên thay đổi thất thường không được sao? Tiểu tiên liền thích thay đổi thất thường, điện hạ không chịu được sao?"

Hắn không quấn quýt bên đóa ưu đàm chân thân của mẹ hắn nữa, khi đó bị hạ cấm chú, cuối đầu xuống hôn lên mặt tôi một cái, nhẹ nhàng nói: "Vui vẻ chịu đựng!"

Thoáng chốc Mãn Thiên Tinh Quang như rớt xuống trước mặt tôi, cực kỳ chói mắt, tôi nóng lòng muốn cùng chàng rời khỏi nơi này. tìm một chỗ có sông có núi, xây nhà sống đến già, năm tháng yên bình vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.