Long Phượng Tình Trường

Chương 54: Chương 54




Bà Nhã Trĩ thấy tôi cười sung sướng thì có vẻ khó chịu, đặc biệt kể lại “Vương của ta không biết, thái tử thiên giới thật là quá đáng, vài ngày trước tự tiện định đoạt việc hôn nhân của công chúa với Thủ lĩnh Điểu tộc Xích Diễm, muốn công chúa làm Trắc phi của hắn, chỉ chờ Đan Y gả vào Cửu Trùng Thiên thì sẽ cưới công chúa.”

Tu La vương nhíu hàng chân mày rậm, đưa tay vỗ mạnh vào bàn ngọc “Xích Diễm và Thiên giới thật quá xem thường ta rồi, công chúa của bổn vương sao có thể làm nhỏ?” Rồi ông như chợt nhớ ra, cẩn thận nhìn tôi, dịu dàng hỏi “Loan nhi… có phải Loan nhi có tình với Thái tử thiên giới kia không?”

Tôi thấy phụ thân nâng niu minh như vậy, trong lòng rất sung sướng, cười lắc đầu, lúc đang muốn giải thích thì Bà Nhã Trĩ đã cười nắc nẻ “Vương bớt giận! Nếu không phải là Thái tử thiên tộc bức hôn thì hôm nay Vương cũng không thể thấy mặt công chúa đâu.”

Hai mắt Tu La vương chợt sáng ngời, nói “Mau nói!”

Bà Nhã Trĩ ho một tiếng rồi chậm rãi nói “Ngày đó Thái tử thiên giới xuất chinh, thuộc hạ đi tìm công chúa khắp nơi cũng không thấy. Đợi suốt hai ngày thì nghe được người hầu bên cạnh thái tử - Lưu Niên nói rằng do công chúa cự tuyệt nên thái tử giận dữ, nhốt công chúa vào Trấn tiên tháp rồi mang đi Đông Hải trong cuộc chinh chiến đi tiêu diệt Giao tộc. Nghe nói thủ lĩnh Giao tộc có bảo vật, chính là khối đá Tử mạch, thái tử không thể phá nó, rồi cũng vì chuyện công chúa phá hủy Trấn tiên tháp mà trốn đi, Thái tử đành không đánh nữa mà bỏ về.”

Phụ thân cười to ra tiếng, nắm chặt bàn tay tôi mà chà tới chà lui “Loan nhi phá hủy Trấn tiên tháp để về nhà sao?”

Tôi gật đầu, lại nghe thấy Giao tộc chiến thắng nên cũng thấy yên tâm. Mặc dù tôi không thích Giao nhân vương, nhưng không thể bỏ qua an nguy của Ly Quang được. Tôi ôm lấy ông, cười nói “Đúng như phụ thân nói đó.”

Bà Nhã Trĩ khen “Thuộc hạ vốn nghĩ công chúa chỉ mới hơn vạn năm tu vi, chắc chắn không thể phá được Trấn tiên tháp. Nhưng lúc sau có rất nhiều người trên Thiên giới khâm phục tu vi thâm hậu của công chúa, đúng là tài năng bẩm sinh.”

Trong lòng tôi vẫn nghi ngờ, lúc ở trong tháp, sức mạnh phá vỡ tháp không phải là của tôi, nhưng lúc này Bà Nhã Trĩ lại không cho tôi cơ hội giải thích nên tôi đành cười cho qua chuyện.

Trong mắt phụ thân chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, bảo Bà Nhã Trĩ lui về nghỉ ngơi. Ông quay đầu dò mạch của tôi, trong lòng tôi sợ hãi nhưng vẫn để ông làm.

Một lúc sau, phụ thân nói “Loan nhi, tiên lực trong cơ thể con đã lên tới mười vạn năm, chắc chắn không phải là tu vi của con, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong cơ thể con.”

Tôi lắc đầu, nhớ lại tình hình lúc đó, lúc ở núi Nữ Sàng, bị Nhạc Kha nhốt trong kết giới, lúc kết giới vỡ thì tôi cảm thấy trong cơ thể có một luồng lực lạ đang di chuyển, vô cùng mạnh mẽ. Lúc ở trong tháp tôi cũng cảm thấy không khỏe, lại bị tiếng hát của Giao nhân vương mê hoặc, mọi thứ kích động tột cùng, không ngờ sau đó lại đạt tới tu vi của mười vạn năm.

Tôi vô cùng hoang mang, kể lại tình hình lúc đó, phụ thân im lặng nửa khắc rồi lại hỏi “Đây có phải là do dì của con…” gần như ngay cả bản thân ông cũng không tin là dì đối xử tốt với tôi tới thế nên bật cười. Trong giây lát ông lại như nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên, nhìn tôi hoảng sợ nói “Chẳng lẽ là do Hoàng Nhi…lúc sắp chia tay thì…” sắc mặt ông xanh mét, dường như lại bắt đầu đau đớn, ngã ngửa xuống phía sau.

Nhạc KHa từng nói, việc này chính là nỗi đau trong tim của phụ thân, không thể động tới. Trong lòng tôi đau khổ, bèn nâng cánh tay của ông, trong mắt nhòe hơi nước, an ủi ông “Phụ thân, việc này chắc là do mẫu thân rồi, không thể có người nào vô duyên vô cớ lại tặng tiên lực thế này. Bây giờ Loan nhi đã trở về, phụ thân cũng hay vì con mà giữ gìn sức khỏe.”

Phụ thân ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi rồi thở dài “Là phụ thân không đúng. Việc này ngoài mẫu thân của con ra thì không còn ai khác. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là nàng đã âm thầm truyền tiên lực cho con, lại sợ bị dì con phát hiện nên phong ấn lại, bắt con phải tu luyện từ đầu, đợi tới đúng thời cơ thì phong ấn này sẽ giải…”

Tôi biết trong lòng phụ thân đau khổ nên ôm tôi lại, để tôi không thấy được vẻ mặt khổ sở của ông. Ông là một người tình thâm nghĩa trọng như vậy, yêu chỉ một người, mấy vạn năm qua chìm trong nỗi nhớ đau đớn không nguôi, nghĩ tới đó trong lòng tôi đau xót, thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ cố gắng để phụ thân được vui.

Giờ ngọ ngày hôm sau, phụ thân dắt tôi đi bàn chuyện chính sự, lúc đang dùng cơm thì có cung nữ vào báo là thái tử Giao tộc mang theo rất nhiều lễ vật tới xin gặp.

Phụ thân tôi sửng sốt, Phương Trọng đứng hầu bên cạnh nói “Từ trước tới nay chúng ta chẳng có ân oán gì với Giao tộc, cũng chẳng lui tới gì, chuyện này…”

Tôi nuốt nước canh, vui vẻ đứng lên nói “Phụ thân, Ly Quang là bạn tốt của con, chắc là huynh ấy nghe nói con về nhà nên tới thăm.”

Phụ thân cầm lấy khăn rồi kéo tôi lại, cẩn thận lau nước canh dính trên khóe môi tôi rồi lại ấn tôi vào chỗ ngồi “Đứa nhỏ này, ngoan ngoãn ngồi yên đây, để Phương Trọng nói xong đã.”

Phương Trọng nhìn sắc mặt của tôi rồi lại lắp bắp nói “Nghe nói lần này Thái tử Ly Quang tới đây là muốn… là muốn ký kết minh ước với tộc Tu La chúng ta…”

Tôi đang đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể lập tức chạy ra gặp Ly Quang, kể cho hắn nghe những niềm vui sướng mấy ngày nay. Từ trước tới giờ hắn vẫn rất dịu dàng hiền hậu, chắc chắn cũng sẽ mừng cho tôi. Nhưng lúc này ngồi ở đây, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.

Phương Trọng quỳ xuống “XIn công chúa trách tội thuộc hạ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi “Sao ta phải trách tội ngươi?”

Phương Trọng dập đầu “Là thuộc hạ làm công chúa không vui, là lỗi của thuộc hạ.”

Phụ thân ngồi im, trên mặt lộ ra chút tán thưởng, ý cười vẫn không bớt. Trong lòng tôi chợt hiểu rõ, cúi người kéo nàng dậy “Phương Trọng tỷ tỷ nói quá lời rồi. Thứ nhất, ý đồ của Ly Quang không liên quan gì tới tỷ, thứ hai, lời tỷ nói là sự thật, bẩm báo sự thật thì không có gì sai. Nếu như Thanh Loan trách phạt tỷ thì đúng là không biết phải trái.”

Phương Trọng lén lút nhìn ánh mắt của phụ thân, thấy ông ấy cũng không giận dữ mới đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó đứng lên chờ sai bảo.

Sau khi tôi hồi cung, phụ thân đã truyền lệnh xuống cho hạ nhân, không ai được nghịch ý tôi, nếu không ông sẽ không bỏ qua. Ông yêu thương tôi như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất ngọt ngào hạnh phúc, nhưng lại làm những người trong cung này nơm nớp lo sợ, mỗi lần thưa bẩm đều phải cẩn thận nhìn sắc mặt tôi. Từ lúc tôi còn nhỏ đã quen phải nhìn sắc mặt người khác, cho nên cũng hiểu được nỗi khó xử trong lòng của họ, tôi không muốn làm khó những người đó.

Phụ thân cầm lấy tay tôi, cười nói “Mặc kệ hắn có ý đồ gì, phụ thân và con đi xem thì sẽ biết thôi, phải không?”

Tôi bị ông kéo tới sảnh, trong lòng tự xem thường bản thân, chẳng qua chỉ được người khác yêu chiều một chút mà đã có tính nhỏ mọn rồi. Nhưng được người khác yêu chiều như thế, tôi không muốn đánh mất sự ấm áp đó.

Ở trước sảnh, nhóm Giao nhân xếp thành hai hàng. Một hàng toàn những Giao nhân nương xinh đẹp kiều mỵ, mặc tơ lụa, một hàng khác là người hầu, trên tay có bưng theo quà tặng. Tôi đứng bên hông lén lút nhìn, thấy người dẫn đầu chính là Ly Quang, một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, mặc tơ Giao tiêu màu trắng, tóc dài buông trên vai, mặt mày ủ rũ chẳng chút niềm vui.

Thấy Ly Quang có vẻ lo lắng như vậy, trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt, không nhìn thấy phụ thân đang ngoắc bảo tôi tới ngồi kế bên ông, tôi phụng phịu “Phụ thân không thể khi dễ LY Quang. Nếu là bàn chuyện chính sự thì Loan Nhi không tiện can thiệp. Nhưng nếu là việc riêng, hay là nghe ý của con?”

Đôi mắt phụ thân sáng lấp lánh, bông đùa “Loan nhi không sợ là chính tiểu tử kia khi dễ phụ thân sao? Con gái đúng là luôn bênh người ngoài mà!”

Tôi dậm chân, buồn bực nói “Phụ thân của con oai hùng như vậy, trí tuệ như vậy, sao có thể bị một tiểu tử nho nhỏ khi dễ được.” Tất nhiên là ông rất hài lòng với những người này, trên mặt ông hiện rõ sự vui vẻ, lúc này tôi mới lui vào sau rèm.

Chỉ một chút sau đã nghe thấy tiếng Phương Trọng tuyên thái tử Giao nhân vào gặp, chỉ nghe tiếng cửa mở ra, tiếng bước chân nhộn nhịp rồi lại có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “Ly Quang của Giao tộc xin bái kiến Tu La Vương!”

Màn che này bằng lụa mỏng, tôi đứng bên trong chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ ở bên ngoài, thấy phụ thân khoát tay nói “Thái tử Ly Quang không cần đa lễ, mới ngồi.”

Ngăn tấm màn phủ, tôi thấy Ly Quang cảm tạ nhưng không ngồi, khom lưng nói “Lần này Ly Quang đến đây, có dẫn theo… dẫn theo những cô nương Giao tộc chúng tôi và sản vật trong thành San Hô làm lễ vật, xin Tu La vương vui lòng nhận cho.”

Lời này của hắn vừa nói ra, tôi giật mình nghĩ, mới vừa rồi nhìn thấy những Giao Nhân nương kia, thì ra là mang đến dâng cho phụ thân. Một Ly Quang lọc lõi như vậy thật làm tôi cảm thấy xa lạ, tôi ngơ ngác đứng sau rèm nghe bọn họ nói chuyện.

Phụ thân cũng không nói nhận, chỉ khách khí “Thái tử Ly Quang đi đường xa tới đây, sao có thể để Thái tử điện hạ tặng đồ được.”

Ly Quang đứng đó, khoát tay ra hiệu, một đội Giao nương kia lả lướt bước vào, nhỏ nhẹ vấn an phụ thân.

Từ lúc trước ở bên ngoài, tôi vẫn không hiểu được nhiều chuyện, có một hôm núp trong phủ của một Vương gia kia. Vươn gia kia chọn một số cô nương cỡ cỡ nhau, bảo là muốn dâng cho Thiên tử để làm người hầu hạ. Tôi đi theo họ vào cung mới biết, thì ra trong đó rất nhiều phụ nữ, có hoàng hậu, quý phi, chiêu nghi thục viện, rồi cung nữ, rồi cung nữ quét nhà giặt đồ. Hoàng cung kia đầy người, hoàng đế đi ra ngoài cũng có vài người đi theo bầu bạn, đâu cần mất thì giờ với mấy cô nương này. Nghĩ lại thì thấy Vương gia này cũng thật là hồ đồ, sao không cho những cô gái này thành thân đi, lại làm chuyện ngu xuẩn này.

Vì thế buổi tối tôi lại lẻn vào, muốn cứu những cô gái này ra thì thấy trong tẩm điện của hoàng đế có mấy người, mặc áo choàng mỏng, đang vui vẻ với hoàng đế kia.

Bởi vậy mới biết được, thì ra câu “hầu hạ” đó có rất nhiều ý nghĩa.

Hôm nay những Giao nương này mặc áo lụa mỏng, có vẻ giống những cô gái kia. Tôi nhớ tới Ly Quang, một người cao thượng dịu dàng như thế mà lại làm những chuyện này, trong lòng tôi như nuốt phải một con ruồi, nhộn nhạo muốn ói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.