Vào ngày đại hôn của
công chúa Đan Chu của Điểu tộc, toàn tộc Hỉ thước tham gia, kết thành
một cầu ô thước thông đến Thiên Giới. Bách điểu bay hàng vạn dặm tiễn
gả, trang sức đỏ thắm kéo dài ngàn dặm, dì nắm tay Đan Chu, Hồng Oanh
theo sát phía sau, từng bước từng bước lên cầu hỉ thước, đi về Thiên
Giới.
Tôi và Ly Quang ngồi trên đụn mây phía trên, lặng lẽ cưỡi
mây theo sau. Hôm nay thời tiết không khoáng đãng lắm, nhiều mây che
lấp, thật tiện lợi cho hai chúng tôi cưỡi mây nấp trên tầng mây bay,
nhìn xuống cầu hỉ thước, cảm thấy cực thú vị. Ly Quang xem một lúc, cảm
thán: “Điểu tộc chỉ có duy nhất một công chúa, hôn sự quả nhiên tổ chức
long trọng, Thanh Nhi có hâm mộ không?”
Tuy rằng dung mạo Thái tử điện hạ hơn người, địa vị cũng đáng tôn sùng, nhưng…lại nhớ tới hắn
chưa từng kết hôn mà lại muốn nạp trắc phi, chẳng biết chung tình là gì, cười lạnh nói: “Mấy lễ nghi cưới gả này chẳng qua là làm cho người
ngoài xem. Phong cảnh càng long trọng, sau này chỉ sợ vợ chồng không
hợp, liền thành càng buồn cười cùng đáng tiếc. Nếu lưỡng tình tương
tương tuyệt, cần để ý chi những lễ nghi dung tục này?”
Ly Quang
không biết nghĩ đến cái gì, chỉ liếc ta một cái, thở dài: “Tương lai,
không biết vị nào có phúc…” rồi lại im lặng không nói gì.
Tôi vừa chạm vào đụn mây vừa ăn trái cây, thấy hắn cảm thán như vậy, cười nói:
“Đương nhiên Đan Chu có phúc, nhưng phúc khí không phải cả đời, vẫn
không thể vội kết luận”. Cắn xong tùy ý vứt đi, nhưng gần đây tiên lực
tăng vọt bất ngờ, vẫn chưa thể khống chế thu phát tự nhiên, hạt trái cây kia rơi xuống, không khéo đập mạnh vào đầu một con hỉ thước.
Con hỉ thước này đang chuyên tâm lấy thân bắc cầu, “ôi” một tiếng, liền ngã xuống, chờ nó hốt hoảng vỗ cánh bay lên, cây cầu kia đã như chặt đứt,
đúng lúc dì và Đan Chu vừa bước đến, chỗ cầu ô thước bị đứt, thật sự có
chút không may mắn, khuôn mặt đẹp như phù dung của dì lập tức chìm
xuống. Loài chim hỉ thước này, thích kêu chít chít, chỉ lo mắng kẻ chặt
đứt cầu, mà quên mất chính sự.
Con hỉ thước nhỏ kia ở bên cạnh sợ hãi bay lui, không dám tới gần đồng bạn. Nhưng hôm nay là ngày vui, dì
cũng không thể nổi trận lôi đình…cắn răng nhịn xuống, quát: “Còn không
mau bay lên?”
Tôi ở đụn mây phía trên nhìn xuống, Đan Chu đã muốn dậm chân, sắp khóc ra, vung tay áo lên, xuất ra một dải lụa, tiểu hỉ
thước kia choáng váng đầu, lập tức lảo đảo ngã xuống phía hạ giới.
Tôi che miệng dặn Ly Quang “Ngươi cứ ngồi yên ở đây, không nên lên tiếng”.
Sau đó tôi liền hóa ra chân thân đuổi theo tiểu hỉ thước kia, một tay ôm vào trong ngực, truyền ít tiên khí vào miệng nó, còn thì Đan Chu lớn
tiếng hét chói tai: “Thanh Loan, quả nhiên là ngươi. Mẫu thân, người
không giúp ta trừng trị con tiểu tiện điểu này. Nàng không thể gả cho
Thái tử điện hạ, liền đến phá hư ngày thành thân của nữ nhi.”
Dựa vào đâu mà nói vậy?
Trời xanh trên cao, tuy rằng hai mắt bổn tiên không đẹp lắm, nhưng tinh
tường trong trẻo, thị lực cực tốt, mắt còn chưa mù đến nổi gởi gắm con
tim thiếu nữ cho kẻ phong lưu kia.
Tôi hóa chân thân đi đến, nâng lên tiểu hỉ thước có chút ngượng ngùng, liền cười nói: “Đan Chu chớ tức giận, Thanh Loan chẳng qua là chưa từng xem cảnh tiên giới gả nữ nhi,
hôm nay đến xem náo nhiệt. Không khéo hột trái cây vừa mới ăn xong không cẩn thận làm rơi trúng đầu tiểu hỉ thước này, mới chặt đứt cầu hỉ
thước. Hôm nay là ngày vui, ngươi trăm ngàn lần đừng nên tức giận.”
Mặt dì lạnh lẽo, nói: “Thanh Loan, mấy hôm nay ngươi lại đi nơi nào đó rồi? Phá hủy bảo vật
thiên giới tháp trấn thiên, đó là tội chết.”
Chẳng biết tại sao,
trước kia tôi cảm thấy dì nghiêm túc, cẩn thận, công tư phân minh. Nhưng hiện tại, nàng ta nói những lời này, tôi chỉ muốn cười, cợt nhả nói:
“Thái tử điện hạ giam Thanh Loan ở trong tháp, luôn mang theo. Nhưng bốn bức tường ở trong tháp đều là khoảng không, ở đó quá buồn chán, Thanh
Loan liền nghĩ cách ra ngoài, về nhà.”
“Về nhà …….” Nàng thất thanh nói: “Quay về nhà nào?”
Tôi lấy tay vỗ đầu tiểu hỉ thước, thản nhiên nói: “Đương nhiên là nhà phụ thân ở thành Tu La rồi.”
Sắc mặt dì tức khắc xanh méc, giận dữ nói: “Ngươi thật không hiểu chuyện,
Tu La và Thiên Giới kết thành thù oán, không cách giảng hòa. Ngươi cư
lại về thành Tu La, muốn chết không có chỗ chôn sao?”
Lời này mà
đặt ở lúc trước, tôi tất nhiên cảm động, cho rằng dì đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ cho. Nhưng khi ở Thiên giới bị nàng ta đánh, về sau không hy vọng gì đối với nàng, lập tức khẽ cười: “Dì đang nói gì vậy,
Thanh Loan và phụ thân ở thành Tu La, cứ thế mà sống vô cùng vui vẻ. Phụ thân thương yêu ta không kịp, làm sao để Thanh Loan gặp nguy hiểm? Lại
nói, Thanh Loan thân là công chúa tộc Tu La, con gái vua A Tu La, tự
nhiên cùng cha cùng tiến thoái, cùng gian nguy. Tương lai nếu có chuyện
lớn, có thể cùng chịu chết cùng phụ thân, cũng là mong ước của Thanh
Loan.”
Sắc mặt Hồng Oanh ở phía sau dì và Đan Chu tái nhợt nhìn ta, nếu ta đoán không sai, trong mắt nàng rõ ràng chứa đựng lo lắng.
Đan Chu ngẩng đầu nhìn sắc trời, lo lắng thúc giục nói : “Mẫu thân, không
bằng người đánh nàng một chưởng, chúng ta mau chóng đi đi.”
Hồng
Oanh sợ hãi, đang há mồm định nói chuyện, dì đã lạnh lùng nói: “Chu nhi, hôm này là ngày vui của con, chẳng qua xảy ra một số chuyện. Nha đầu
kia xuất hiện lúc này, nếu dây dưa cùng nàng, chính là đúng ý nàng. Mau
mau đi thôi!” Nói xong thúc giục hỉ thước lại lần nữa bắc cầu, tiểu hỉ
thước trong tay ta run rẩy, muốn đi xuống bắc cầu lại không dám đi
xuống, nhìn sắp khóc đến nơi.
Trong lòng tôi thầm bội phục dì
cùng Đan Chu lấy lòng đo lòng người khác, nhưng lại áp đặt cái tội lớn
hủy hôn lễ cho tôi. Nhưng giải thích không hiệu quả, cho dù ta nói cái
gì, nghĩ các nàng cũng không tin, làm sao lại tự phí nước miếng? Cười tự giễu, ta sờ sờ tiểu hỉ thước, an ủi nó: “Ngươi đi xuống lần nữa cũng
không làm các nàng yêu thích, tội gì phải làm khổ mình? Không bằng tự
mình tìm hạnh phúc, chẳng phải tốt hơn sao?”
Tình hình này cũng
quá giống tôi lúc trước phải không? Dù sao cũng không làm đồng loại vui
vẻ, bị trỉ trích cũng là chuyện thường.
Đôi mắt Tiểu hỉ thước ướt sũng dần sáng lại, tuy có sợ hãi, nhưng thân thể cũng thả lỏng không ít.
Chỉ chờ Đan Y cùng dì biến mất ở trong thần lộ, tôi mang theo tiểu hỉ thước thả người bay lên đụn mây. Vẻ mặt Ly Quang lo lắng nhìn xuống dưới,
thấy tôi trở về, mới nở nụ cười.
Đêm, tôi ở Tư Hoàng Điện, ôm
cánh tay phụ thân không chịu ngủ, ông xoa đầu tôi: “Hôm nay Loan nhi lại nghịch ngợm, ra ngoài chạy loạn”.
Tôi ngạc nhiên: “Phụ thân sao lại biết được?”
Tôi ngạc nhiên: “Phụ thân sao lại biết được?”
Ông cười sâu xa: “Con không nên có xích mích với Xích Diễm, con chim ấy tâm ngoan thủ lạt, hành sự hai mặt, lòng dạ thâm sâu, đối phó với con, chỉ
một con chim nhỏ bé, đương nhiên có biện pháp.”
Tôi suy nghĩ, vui vẻ nói: “Hay là phụ thân gần đây ở nhà buồn chán, nên cũng lén trốn ra
ngoài?” Biết rõ ông là lo lắng tôi đi ra ngoài, không ai bảo vệ, nên mới lặng lẽ theo sau.
Phụ thân nhéo nhéo cái mũi của tôi: “Tinh tinh cổ quái”
Nửa đêm, tôi trốn phụ thân lén trồi lên mặt biển cùng Ly Quang, trên Cửu
Trọng Thiên, hoa Đóa Đóa màu vàng sáng rực, diễm lệ hơn cả ban ngày,
đúng là đại điển hôn lễ giữa thái tử Lăng Xương và Đan Chu, thật sự là
một cảnh đẹp đẽ, phồn hoa.
Cùng Nhạc Kha chia tay khá lâu, cũng
không biết hắn đã cứu được trắc phi nương nương chưa. Phụ thân Tu La mặc dù anh minh thần võ, nhưng lại quan minh chính đại, chưa bao giờ phái
mật thám ở Thiên Giới, tôi từng dùng mọi cách dò hỏi về tin tức ở Thiên
Giới, ông lại trừng mắt hỏi ngược tôi: “Vì sao phải phái mật thám ở
Thiên Giới? Chỗ ở của lão Thiên đế buồn tẻ vô cùng.”
Tôi thật dở khóc dở cười.
Phụ thân trời sanh tánh rộng rãi, chỉ để ý chuyện rượu thịt, không mê nữ
sắc, đúng là một người cha tốt. Nhưng nếu muốn hắn làm những chuyện bẩn
thỉu, chỉ e không thể.
Tôi ngồi ở bờ biển cạn, nhìn sao trên trời cao, trông mong có thể biết chút tin tức của hắn.
Không ngờ, đến ngày thứ hai, phía trên Thiên Giới truyền đến một tin sét đánh.
Nói là hôm lễ làm được một nửa thì thái tử Lăng Xương hối hôn, Thiên đế tức giận, thủ lĩnh điểu tộc Xích Diễm mang theo công chúa trở về núi Đan
Huyệt. Thiên đế nửa đêm phiền muộn sầu lo, tại ngự hoa viên tình cờ gặp
trắc phi nương nương của Côn Luân và trưởng tử Viễn Am, hiện nay đã là
long tam thái tử Nhạc Kha, cha con vợ chồng đều quen biết. Ngay hôm sau, nương nương liền bị giam trong ngục.
Phụ thân mặc dù chưa từng
phái mật thám, nhưng hắn khắp nơi cùng không ít tộc trưởng quan hệ mật
thiết, tin tức này vừa đến, ông liền gọi tôi đến Tư Hoàng điện, hứng thú kể ra 1 lượt.
Lòng tôi lại thất kinh.
Nhạc Kha hữu duyên
trở về thiên giới, cứu ra trắc phi, đương nhiên là vạn lần vui mừng.
Nhưng hôm nay thân phận của hắn không phải là Long Tam Thái Tử của Đông
Hải mà là trưởng tử của Thiên Đế.…Kết quả này đối với chúng tôi, củng
không biết là vui hay buồn.
Phụ thân lại nói: “Nghe nói vụ này
ảnh hưởng rất lớn, không ít thủ vệ Thiên giới cùng nương nương hiện nay
giao hảo, năm đó Thiên đế lão nhân giao xuống dưới phải tìm con rồng con kia, những thủ thành đó không tìm ngược lại đi giết, làm cho con rồng
con kia gần như cùng đường.” Ông vô cùng cảm khái, nói: “Lại nói tiếp,
mẫu thân con cùng con rồng con đó cũng có chút duyên phận, năm đó vô
tình cứu hắn. Đứa bé kia tâm tính thiện lương, cũng ở trong thành Tu La
mấy vạn năm. Chỉ là vi phụ thật không rõ, năm mẹ con mất, con rồng con
đó liều minh bảo vệ, xuất ra tam hồn, trong đó nhất hồn bị phụ thân trấn ở đáy Đông Hải, sao nay Long tam thái tử lại thành Thiên Đế trưởng tử?
Năm kia lúc đi ngang qua Đông Hải, phụ thân từng xem xét một chút, rõ
ràng nhất hồn còn bị trấn trong kia."
Tôi nói ra nguyên nhân
chính, cũng nói rõ Đông Hải Long tam thái tử chính là không có thai hồn. Phụ thân trầm tư suy nghĩ, lại nói: “Chuyện này cũng thật hiếm thấy.
Đứa bé kia thật ra cùng mẹ con thân thiết, tương lai nếu có cơ duyên,
phụ thân định dạy hắn hợp nhất tam hồn.”
Nếu phụ thân không để ý
hận thù giữa hai tộc mà ra tay, thì thật là tốt đẹp. Nhưng trong lòng
Thiên đế, hận tộc Tu La thấu xương. Tướng sĩ hai tộc kết oán thành thù,
vốn dĩ là địch, không dễ dàng biến chiến tranh thành tơ lụa.
Tôi bùi ngùi cảm thán một tiếng, buồn vui lẫn lộn.