Ta cứng đờ trong vòng tay Nhạc Kha, trong lòng hoảng loạn.
Nghe đám tiên tử tiên thị trông coi Cần Đức Điền đồn đãi, ngai vàng của
Thiên Đế được khảm châu ngọc, hào quang vạn trượng, mây tía bao quanh,
người có pháp lực thấp kém không dám nhìn thẳng.
Nhưng Nhạc Kha
tên rồng ngốc này chính là phu quân mà bổn tiên mất vạn năm mới tuyển
được, nếu hắn thực sự ngồi lên ngai vàng kia, lẽ nào bổn tiên phải quỳ
bái? Khi đó chẳng phải phu không ra phu, thê chẳng ra thê đó sao? Phàm
là Thiên Đế, hậu cung thiên phi vô số kể, Côn Lôn Trắc Phi cũng đã chịu
khổ cực một thời gian dài, nếu bảo bổn tiên tận mắt nhìn tên nhãi Nhạc
Kha trái ôm phải ấp, sợ rằng không chừng sẽ tức giận đến đập nát Cần Đức Điện.
Trong lòng bổn tiên hết sức buồn bực nhưng chỉ có thể chịu đựng, duỗi cánh tay muốn đẩy hắn ra thì bị một đôi tay giữ chặt lấy, từ bên ngoài chăn truyền đến tiếng cười: “Hùng Lực đại huynh mới sáng đã
xông vào đây chính là vì việc này?”
“Chuyện này còn không tính là một chuyện vui? Nhạc tiểu tử, hiện giờ ngươi một thân một mình, thân
không vướng bận, muốn cưới công chúa của ta…ha ha…”
Cánh tay cứng rắn như thép đang ôm chặt bổn tiên bất giác trở nên cứng đờ: “…Vương tử của Thiên tộc cũng không phải chỉ có mình tại hạ…” Trong lời nói hàm
chứa rất nhiều chua xót.
Hậu cung Thiên Đế mặc dù Thiên Phi đông
đảo nhưng nếu đếm số trưởng thành thành danh thì ngoại trừ Lăng Xương và Nhạc Kha thì chỉ còn Đồng Sa con của Thiên Hậu. Mà Nhạc Kha đã trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng thân thể hiện giờ là của con trai thứ ba
của Đông Hải Long Vương, không được coi trọng cũng không có gì là lạ.
Chỉ nghe trên bàn rượu vang lên tiếng rót nước, có lẽ Hùng Lực tự rót cho
mình một chén, uống xong hắn đặt ly rượu xuống bàn, cười sang sảng nói:
“Việc này không vội, Tam vương tử Thiên tộc kia từ nhỏ được Lăng Xương
che chở, mọi việc đều không quan tâm đến, mẫu thân lại bị đày xuống âm
tỳ địa ngục, muốn hắn đảm đương trọng trách này thì Thiên Đế cũng phải
đắn đo vài phần.”
Tiếng bước chân đi xa, thật lâu sau, ta ở trong chăn dường như đã quên hô hấp, trước mặt chợt sáng bừng, gương mặt tươi cười của Nhạc Kha ở ngay trước mắt, mắt phượng lóng lánh sáng rực chợt
lóe lên rồi biến mất, hơi thở nóng ấm đảo qua làn da ta: “Tiểu ngốc
điểu, buồn rồi à?”
Ta theo bản năng đưa hai tay ra ôm chặt lấy cổ hắn, tựa như lần đầu tiên nhận ra giữa chúng ta có một bờ vực thật sâu
mà ta lại không có đủ lực để lấp đầy vực thẳm đó — Hắn không còn là Long Tam thái tử không có gì vướng bận theo ta ngao du tứ hải, ta cũng không còn là một con chim Loan mồ côi trên núi Đan Huyệt kia.
Lo lắng của phụ thân không phải là không có lý, vậy thì ta có thể quên đi nam
tử trước mắt hay không, ôm chặt hắn tựa như ôm chặt những hồi ức ấm áp
đã qua, những khát khao mong đợi trong tương lai.
—- Luyến tiếc buông tay!
Giống như cảm nhận được sự hoảng loạn bất an của ta, hắn cũng đưa tay ra ôm
chặt ta, hơi thở ấm áp bên tai, lời lẽ ngọt ngào thâm tình, cảm xúc bùi ngùi: “Hiếm khi được tiểu ngốc điểu ôm ấp yêu thương một lần, cơ hội
khó gặp, cũng không phải là tiểu sinh lỗ mãng!” Nửa câu sau đích thực là đang trêu đùa, ta không kịp trả lời thì vành tai đã bị hắn ngậm vào
miệng, đột ngột nóng như lửa khiến cho suy nghĩ của ta đều tiêu tan, mặc cho hắn tùy tiện.
Mãi đến khi ánh nắng chiếu vào cửa tiểu viện,
hai má bổn tiên đã nóng an, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng hắn.
Nhưng tay phải bị tên nhãi Nhạc Kha nắm chặt, Giao nương tiến đến mở
cửa, hết nhìn rồi lại nhìn chúng ta, hắn lại hoàn toàn không phát hiện,
bị ta dùng lực đẩy mới tránh ra.
Trong viện nhiều loại cây cỏ,
một người nằm ngủ trên chiếc ghế tựa đặt dưới tàng cây, vô số lá đỏ nhẹ
nhàng rơi trên áo, yên tĩnh an bình. Nếu mặt hắn không bị thương thì
khung cảnh này tựa như thơ như họa.
Ta và Nhạc Kha cất nhẹ bước
chân, lẳng lặng đứng lại trước ghế nằm, người trên ghế khẽ chau mày,
trán lấm tấm mồ hôi lạnh, dường như bị ác mộng quấy rối giấc ngủ, hai
mắt nhắm chặt, bỗng nhiên mở miệng lớn tiếng gọi: “Thanh nhi mau chạy
đi… Thanh nhi mau chạy đi…”
Đây rõ ràng là tình cảnh ác chiến
tiêu diệt Giao nhân ở Đông Hải, mặc dù trên mặt hắn có vết thương nhưng
không giấu được nét lo lắng bận lòng.
Ta thấy hắn rơi vào ác
mộng, dáng vẻ đau khổ bèn đưa tay vỗ hai má của hắn: “Ly Quang, tỉnh
tỉnh.” Da thịt dưới tay lồi lõm, có thể thấy lúc trước hắn bị thương rất nghiêm trọng, thật sự khiến người khác kinh hãi.
Người nằm trên
ghế từ từ mở đôi mắt màu lam, lập tức hiện lên nét vui mừng, ta nắm chặt tay hắn, cũng mừng rỡ không thôi: “Ly Quang, ngươi nhớ ra chuyện trước
đây rồi à?”
Nhạc Kha cũng tiến về phía trước, có vài phần kích động khó hiểu: “Ly Quang…”
Ngọn lửa trong đôi mắt màu xanh lập tức vụt tắt, nét mặt nhanh chóng cứng
ngắc xa cách, hắn rút tay ra khỏi tay bổn tiên, khách sáo đứng dậy, lễ
độ nói: “Làm phiền công chúa điện hạ!”
Trái tim bổn tiên lại nguội lạnh nằm yên trong lồng ngực.
Giao nương kia vội vàng tiến đến đỡ hắn, xưa nay ta vốn tưởng rằng Ly Quang
là người tính tình khá lạnh nhạt, ngoại trừ có chút thân mật với muội
muội của hắn và bổn tiên ra thì luôn kiêng kỵ nữ tử, nhưng hôm nay hắn
cho phép Giao nương này thân mật giúp đỡ lại keo kiệt không chịu ngồi
gần bổn tiên, trong lòng ta thế nhưng lại cảm thấy mất mát không thôi.
Khoảng thời gian thân thiết bầu bạn trước đây không thể quay trở lại.
Có lẽ Nhạc Kha trông thấy sắc mặt khó coi của ta nên lặng lẽ kéo kéo tay
ta dưới ống tay áo, cúi đầu thấp giọng trấn an ta: “Hắn có thể sống được xem như là may mắn lắm rồi, chứng mất trí nho nhỏ kia cũng không trở
ngại gì.”
Bóng đen u ám trong lòng ta bỗng tan biến, lại cố gắng
tươi cười nói: “Ly Quang đừng khách sáo! Nghe nói trong cung có người
đến khám chẩn cho ngươi, hôm nay đã đến chưa?”
Người được Giao
nương giúp đỡ thoáng chăm chú nhìn ta trong phút chốc rồi mới cười nhạt: “Giao tộc ta được Tu La vương che chở, Ly Quang đã rất cảm kích trong
lòng, thật không dám làm phiền nữa. Sáng hôm nay y tiên có đến nhưng bị
tại hạ đuổi về rồi.”
Bổn tiên rất đau lòng, Ly Quang hắn quên mất quá khứ cũng không sao, thế nhưng ngay cả vết thương hiện giờ trên mặt
cũng không muốn chữa trị, hay là hắn nhất quyết đoạn tuyệt với quá khứ
trước đây? Đương lúc thất thần, bàn tay đang nắm lấy tay Nhạc Kha không
khỏi dùng chút lực, chỉ cảm thấy móng tay có chút ươn ướt, khi ấy ta mới bừng tỉnh nên vội vàng thả lỏng tay ra nhưng lại bị tay hắn siết chặt
lại. Cũng may quần áo ta mặc trong yến tiệc tối qua là bộ lễ phục có tay áo rộng nên người khác không thấy được sự việc diễn ra dưới tay áo ta.
Giao nương giúp đỡ Ly Quang hai mắt ngấn lệ cầu xin: “Công chúa điện hạ nhân từ khoan dung, xin người mời y tiên đến chẩn bệnh cho Thái tử điện hạ
lần nữa…” Giọt nước mắt đọng lại trên lông mi nhẹ rơi xuống, ta nhanh
tay lẹ mắt vươn tay ra, giọt lệ lạnh lẽo kia khẽ rơi vào giữa lòng bàn
tay ta, trong nháy mắt hóa thành hạt châu, rạng ngời rực rỡ, ta nắm chặt giọt lệ của Giao nhân, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó mà phân rõ.
Bên ngoài viện vang đến tiếng đập cửa, Bái Trạch-người hầu của Ly Quang đi
ra mở cửa, tiếng bước chân càng đến gần, hơn mười người lưng mang theo
hòm thuốc đến, chỉ liếc nhìn qua cách ăn mặc cũng biết đều là y tiên
trong cung.
Y tiên dẫn đầu người thắt dây thao tím, bộ dáng oai
hùng, xem ra y thuật chắc cũng giỏi, trước đây đã từng chẩn trị cho ta,
lúc nhìn thấy ta thì lập tức cung kính cúi chào: “Tham kiến công chúa
điện hạ, tham kiến thái tử Giao tộc!”
Lòng ta thầm khen một
tiếng: y tiên này không vì hiện giờ Ly Quang gặp khó khăn mà coi thường, tiên phẩm chân chính hiếm có! Bổn tiên còn chưa kịp mở miệng, Ly Quang
đã ngạc nhiên nói: “Các vị, sáng nay tại hạ đã nói rõ, bệnh cũ đã khỏi,
sao lại dẫn thêm vài vị y tiên?”
Y tiên thắt dây thao khẩn khoản
nói: “Vương thượng có khẩu dụ, thái tử Giao tộc chính là bạn tri kỷ của
công chúa điện hạ, điện hạ từ chối chữa trị, trong lòng công chúa điện
hạ tất nhiên cũng không dễ chịu. Nếu thái tử Ly Quang từ chối chữa trị
một lần thì thêm gấp đôi y tiên, từ chối mười lần thì thêm gấp mười y
tiên, dù sao cũng phải chữa trị tốt cho thái tử Giao tộc.”
Bổn
tiên mừng rỡ, biện pháp của phụ thân đích thật tuyệt diệu! Cho dù Ly
Quang quên hết chuyện trước kia nhưng tính tình lương thiện luôn suy
nghĩ cho người khác lại không hề thay đổi, tròn mắt nhìn nét mặt Ly
Quang biến đổi mấy lần, cuối cùng thở dài nói: “Tu La vương và công chúa điện hạ thịnh tình khẩn thiết như vậy, nếu Ly Quang cứ khước từ thì có
chút không biết tốt xấu.”
Nhạc Kha ở bên cạnh cười đến sung sướng: “Tu La Vương tính toán như thần!”
Một đám y tiên nhào đến, Giao nương đỡ Ly Quang, đoàn người vừa vây quanh
Ly Quang vừa đi, bị ngăn cách trong đám người hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt màu lam lướt qua gương mặt ta, rõ ràng chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ. Một ánh nhìn khiến người bần thần, tựa như sóng cả nơi biển sâu thăm
thẳm, mặc dù ta có thể nhìn thấy sóng lớn trên mặt biển nhưng chưa kịp
tìm tòi những gì chất chứa dưới đáy biển kia thì hắn đã bị đám y tiên
vây quanh kéo đi.
Trong viện, cây cổ thụ đầy hoa, sắc hồng đã nhạt.
Ta và Nhạc Kha dạo bước trở về thành Tu La, phố chợ ven đường vô cùng
huyên náo, vang vọng tiếng rao hàng không ngừng, khi họ thấy hai người
bọn ta thì hòa nhã tiếp đón. Cũng có người hành lễ cúi chào, cũng có
người đem hàng hóa trong nhà mình ra tặng nhưng đều bị ta mỉm cười từ
chối. Trong thành Tu La, phụ thân trước nay vẫn quen thoải mái tùy ý,
thân quyến Tu La nhìn thấy phụ thân cũng không câu nệ gì, Tu La vương
tộc cũng không cao cao tại thượng, nghiêm nghị không thể xâm phạm giống
Thiên tộc.
Mắt nhìn thấy cửa cung, Nhạc Kha đột nhiên kéo ta, thấp giọng gọi: “Thanh nhi…”
Ta cúi đầu trả lời, trong lòng kỳ thật có chút rối loạn, không biết hắn có cân nhắc đến lời nói của Hùng Lực sáng nay hay không. Quay đầu liếc
nhìn đã thấy hắn mỉm cười đến quỷ dị: “Lúc Thanh nhi ở Thiên giới làm
tiên nga vẩy nước quét nhà, trong lòng có từng căm hận bất bình?”
Ta cũng không biết câu hỏi này của hắn từ đâu mà ra, nhưng suy nghĩ thử,
vẫn thành thành thật thật trả lời hắn: “Thật sự muốn đem tên Lăng Xương
luôn thư thái kia đánh cho một trận!” Có điều khi đó pháp lực của ta
thấp kém, ý định này chẳng qua chỉ là một giấc mộng ngẫu nhiên hiện lên
mà thôi, ban ngày lúc tỉnh táo đương nhiên sẽ không thực hiện giấc mộng
vô căn cứ này.
Hắn cúi xuống nói bên tai ta: “U Minh địa phủ trông thế nào, Thanh nhi có từng thấy qua?”
Ta kinh hãi: “Chàng…Chàng thế nhưng lại muốn xuống U Minh địa phủ…” Đương
nhiên, hiện giờ hắn vẫn là đại vương tử của Thiên tộc, đi đến U Minh địa phủ là điều hoàn toàn có thể. Ta mừng rỡ lắc lắc cánh tay của hắn, có
chút lấy lòng gọi: “Nhạc…”
Hắn liếc nhìn ta một cái: “Nhạc cái gì?”
Nhạc ca ca?
Bổn tiên chỉ cảm thấy lông chim trên người đều dựng đứng cả lên, hết thảy
đều run rẩy, nhẫn nhịn, nửa kéo nửa tựa cánh tay, kéo dài giọng gọi:
“Tam lang…Thanh nhi muốn đi U Minh địa phủ…” Bổn tiên nhịn không được
run rẩy một hồi, chà mạnh hai tay mình như muốn chà đi đám da gà đang
nổi lên.
Nhạc Kha cố nén cười, hai mắt sáng rực: “Qua hai ngày
nữa chờ vết thương của Ly Quang chuyển biến tốt, bổn điện hạ sẽ đi U
Minh địa phủ. Nhưng mà bên cạnh bổn điện hạ còn thiếu một người hầu.”
Bổn tiên liên tục gật đầu, cố gắng hết sức tâng bốc bản thân: “Tam điện hạ
có điều không biết, tuy cấp bậc của tiểu tiên hơi thấp, nhưng năng lực
hiện tại khá cao, lại biết cách quan sát sắc mặt, đánh tiểu quỷ không
thành vấn đề, dư sức làm người hầu bên cạnh người!”
Hắn cười to,
nhìn cung thị trong hoàng cung Tu La đang ra tiếp đón cách đấy không xa, mắt phượng như sóng nước xao động: “Việc này cơ mật, chờ bổn điện hạ
suy nghĩ lại đã, nhưng mà nếu Tu La vương biết…”
Ta mặt mày ủ
ê,tương đối khó xử, nháy mắt tùy tùng trong cung đã đến gần, hắn cũng
không chờ ta trả lời thì đã xoay người đi mất.