Liệt Hỏa hí vang,
cổng thành Tu La rộng lớn bề thế từ từ mở ra, tiếng hô vui mừng của
người dân vang dội như sóng lớn trùng điệp, phụ thân từ trên thành lầu
nhẹ nhàng đáp xuống, tựa như thể đại bàng sải cánh, dân chúng Tu La quỳ
phục dưới chân người, thần sắc ai nấy đều giống nhau.
Ta từ trên
lưng Liệt Hỏa nhảy xuống, người khẽ nở nụ cười dắt tay ta: “Tiểu công
chúa của ta, chúc mừng con chiến thắng trở về!” Mọi người đều chúc tụng, tiếng hô vang trời.
Những nam tử Tu La Thiết Kỵ đi cùng ta dáng
vẻ ai nấy đều hoan hỉ, luôn tai luôn miệng nói về sự tích “anh dũng” của ta ở Thiên hà, ngay đến phụ thân cũng vui mừng ra mặt, so với việc tự
mình đánh thắng còn vui vẻ hơn nhiều: “Tiểu công chúa của ta chính là
vương chủ kế tiếp của tộc Tu La, đương nhiên là vô cùng anh dũng…Mang
rượu tới…”
Thành Tu La trước giờ nổi tiếng về nam tử dũng cảm, nữ tử mạnh mẽ mỹ mạo, mỹ tửu thơm hương, giờ phút này phụ thân vừa hạ lệnh một tiếng, bốn phương tám hướng lập tức có vô số người mang rượu đến,
trong lòng ta gấp rút lo cho Ly Quang, hận không thể lập tức xác thực
hắn liệu có bình an vô sự, nhưng lại bị phụ thân kéo đứng lại trên đài,
có binh sĩ mang hai vò rượu tới, phụ thân đưa ta một vò, người một vò,
mở lớp niêm phong, ngửa đầu liền uống hết nửa vò, thấy ta còn ngây ngốc
không động đậy, nhướng nhướng mi: “Sao Loan nhi không uống? Hôm nay con
đại thắng trở về, chính là đã lập được uy tín trong thành Tu La, cùng
với dân chúng vui vẻ, sao con còn chưa uống?”
Nét mặt ta khổ sở
nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị cay nồng lập tức xông lên ót, cơ hồ phun ra
ngay tại chỗ, mùi vị này so với rượu trái cây ở Thiên giới hay núi Đan
Huyệt hoàn toàn không giống nhau. Phụ thân tha thiết mong mỏi: “Loan nhi uống xong vò rượu này, từ nay về sau liền cùng người dân trong thành
đồng sinh cộng tử!”
Một từ “Đồng sinh cộng tử” nhưng phân lượng
hết sức nặng nề, đồng sinh cộng tử mà Tiên giới nói tới chính là giống
như mẫu thân hồn phi phách tán, đây cũng coi là một lời tuyên thệ rất
độc. Ta hơi hơi nghiêng vò rượu, thầm nghĩ, tất cả công chúa Tiên giới
ai nấy đều phải tài danh, mỹ mạo hiền thục, người người dáng vẻ đa phần
đều mềm mại đáng yêu, duy chỉ có phụ thân nhà ta là bắt con gái đứng
trên đài cao, thô lỗ ôm một vò rượu mà uống, quả thật có chút thê lương
ai oán mà hướng mắt nhìn xuống bên dưới đài, lúc này mới phát hiện thấy
đám đông huyên náo trước mắt đã hoàn toàn ngừng lại, cả tộc Tu La ai nấy đều cầm một bình rượu trong tay, đang trông mong nhìn ta, như thể nếu
ta không uống vò rượu này, bọn họ cũng sẽ không chịu uống.
Ta khẽ cắn môi, nhắm mắt một hơi uống sạch, khó khăn lắm mới thấy được đáy
bình, Điểm tướng đài trước mắt liền giống như bị một cơn bão từ đáy biển quét qua, lắc la lắc lư. Ta vung tay, vò rượu trong tay tức thì liền
“xoảng” một tiếng vỡ nát.
Bên dưới đài tiếng hoan hô như sấm dậy, mơ hồ như thể hành động ta ném vò rượu cũng thu được sự yêu mến của dân chúng khiến ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, ngẩng đầu một hơi uống cạn, chỉ nghe thấy tiếng “xoảng xoảng xoảng”, tất cả đều ném đi vò rượu trong
tay…Tựa như mọi người đang đứng trên một đống đổ nát…
Phụ thân
mỉm cười khẽ chỉ vào hai nam tử bên dưới đài: “Qua hôm nay, Loan nhi
liền có thể tự mình tuyển chọn phò mã tâm đầu ý hợp, vừa vặn giúp con
cai quản thành Tu La.” Ta nghiêng đầu nhìn, một trắng một đen, đen là
Hùng Lực, trắng là Nhạc Kha, cũng không biết thằng nhãi này đã biến về
hình dáng ban đầu khi nào.
Ta lảo đa lảo đảo tiến lên phía trước, níu lấy vạt áo phụ thân: “Phò mã gì chứ? Con chỉ muốn hỏi một câu, phụ
thân đã gặp Ly Quang?”
Phụ thân mắt hổ khẽ híp lại, đỡ lấy ta,
không vui không buồn nói: “Tộc Giao nhân được Phương Trọng sắp xếp cho ở tạm phía bắc thành, đợi lễ mừng qua rồi, Loan nhi lại đi.”
Ta vẫn níu vạt áo phụ thân không buông: “Phụ thân có biết liệu đôi mắt Ly Quang vẫn bình an?”
Việc từng nhận được cặp Tuyền khách châu khiến người kinh sợ, đau lòng căm
phẫn, oán giận bi thảm, khiến ta dường như có thể cảm giác được nỗi
thống khổ khi Ly Quang phải hứng chịu những giày vò tàn ngược ấy.
Phụ thân vươn tay ôm ta vào trong ngực, hướng bên dưới đài cao giọng tuyên
bố: “Kể từ hôm nay, Thanh Loan công chúa của tộc Tu La ta chính thức
thành niên, thuận lợi thông qua khảo nghiệm kế thừa vương tộc, chỉ đợi
tuyển chọn phò mã thành thân, sau này kế thừa vương vị, hi vọng quần
thần thấy công chúa như thấy chính Bổn vương…”
Đầu óc ta nặng nề
choáng váng, có lẽ do nghe thấy lời này của phụ thân thì quá đỗi kinh
ngạc. Bên dưới đài, dân chúng thành Tu La không ngừng hoan hô, lọt vào
tai ta khiến ta không khỏi ngạc nhiên: Ta nói sao lúc đó khi ta đề nghị
cưỡi ngựa lên Thiên hà, phụ thân không những chưa từng phản đối mà còn
lập tức khoác lên người ta Cửu Thiên Huyền Phượng chiến giáp, như thể
sớm đã vì ta mà chuẩn bị kỹ càng. Nhận thấy trận chiến này sớm muộn gì
cũng phải đánh, chẳng qua là vì để khảo nghiệm Tu La Vương kế nhiệm của
thành Tu La, tư cách của bổn tiên – vị tân nhiệm công chúa này.
Phụ thân trước giờ đối với ta không hề lừa gạt cũng chẳng hề giấu diếm, hôm nay không ngờ cũng giấu ta mà hành sự…Ta từ trong ngực người vùng ra,
người giữ chặt tay ta, có vài phần thương tiếc, dè dặt cười nói: “Loan
nhi đừng buồn! Trong thành Tu La xưa nay vẫn hành sự như vậy, các đời Tu La Vương đều có trọng trách này, chỉ có chiến công cùng tửu lượng mới
có thể phục chúng. Phụ thân chỉ có một nữ nhi là con, bên cạnh có Hùng
Lực và Nhạc tiểu tử bảo hộ, U Minh Thiết Kỵ lại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể xuất binh, phụ thân đương nhiên tin tưởng con có thể
khải hoàn trở về…”
Một hảo hán cao to chín thước khí độ ngang
tàng ở trước mặt ta lại cúi người nhỏ giọng, quả thực khiến ta vừa giận
vừa buồn cười, níu chặt vạt áo của người ra sức vò vò, mắt thấy trên đó
đã có nếp nhăn không tề chỉnh mới buông tha, thấp giọng trách: “Phụ thân nói gì vậy? Trong thành Tu La có phụ thân trấn giữ là đủ rồi!” Tứ chi
mệt mỏi vô lực, dụi đầu vào trong ngực phụ thân, thấp giọng dọa dẫm:
“Phụ thân còn không cho Loan nhi gặp Ly Quang, đừng trách Loan nhi ở
trên đài say bí tỉ…”
Cánh tay phụ thân ôm lấy ta nhất thời cứng đờ, lúc này mới bất đắc dĩ trả lời: “Thật là hết cách với con.”
Một đội quân áo giáp nặng nề, mười người một tổ, bên người còn có Hùng Lực
và Nhạc Kha bảo vệ, Phương Trọng theo hầu, đoàn người từ Điểm tướng đài
xuất phát, sau một canh giờ mới đến được phía bắc thành Tu La.
Giao nhân trước giờ thích mặc Giao tiêu sa màu trắng, trong đám nam nữ Tu La trước giờ luôn thuần một màu đen tuyền thì trở nên cực kỳ bắt mắt. Nhớ
tới trận chiến Đông Hải diệt Giao, khiến mấy người Giao nhân này sợ hãi
như chó nhà có tang, trông thấy đội quân giáp kỵ đi tới, trên mặt không
tránh khỏi hiện lên nét hoảng sợ, hoàn toàn khác với vẻ thong dong thân
thiện của nam nữ trong thành Tu La.
Nếu không phải Phương Trọng
tiến lên cất tiếng gọi, mấy người Giao nhân ở đó liền muốn nhấc chân bỏ
chạy. Trong đó có một Giao nương vô cùng mỹ mạo sau khi cẩn thận quan
sát, vội vội vàng vàng tiến lên hành đại lễ với Phương Trọng: “Phương
Trọng nữ quan đến không biết có việc gì phân phó? Ta được Tu La Vương
thu lưu, vạn phần cảm kích…”
Phương Trọng đại thể cũng giống như
ta, chưa từng bị người trịnh trọng cảm tạ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ
lúng túng, đưa tay kéo ta từ trên Liệt Hỏa xuống: “Công chúa nhà ta mới
từ chiến trường khải hoàn trở về, nghe nói Giao nhân Thái tử…bị thương,
vội vàng đến thăm.”
Ánh mắt Giao nương ấy lướt nhanh trên mặt ta, hàm chứa ý tứ lấy lòng không mấy rõ: “Tham kiến Công chúa điện hạ!”
Lòng ta như lửa đốt, mặc dù đầu óc chuếnh choáng, cảm giác say vẫn còn chưa
tan nhưng nào có nhàn rỗi mà nghe nàng dong dài, xua tay vội nói: “Cảm
phiền Giao nương dẫn ta đi gặp Ly Quang.”
Nhạc Kha bước lên, len
lén chạm vào lòng bàn tay ta, Giao nương đó ánh mắt sáng ngời, liên tục
gật đầu: “Nô tỳ dẫn công chúa đi.”
Dọc theo khu dân cư quanh co
phức tạp của phía bắc thành, Giao nương mỹ mạo hết rẽ lại quẹo, dẫn đoàn người chúng ta đến một trạch viện có chút u tĩnh, cách một bức tường
cao, có thể nhìn thấy một cái cây bên trong viện hoa lá nở rộ, rực rỡ
như mây ngũ sắc.
Giao nương nâng tay khẽ gõ: “Bái Trạch, Bái Trạch, Tu La công chúa đến thăm Điện hạ, thỉnh thông báo.”
Không lâu sau, cửa lớn ken két một tiếng mở ra, một Giao nhân thiếu cánh tay
trái mặt không chút biểu cảm hơi hơi khom người, đi trước dẫn đường,
hướng bên trong viện mà đi.
Xuyên qua bức tường nơi cổng vào,
dưới tàng cây nở đầy hoa bên trong viện, một nam tử thanh nhã đang đứng
quay lưng về phía ta, Giao tiêu sa bạch sắc phất phơ theo gió, lòng bàn
tay ta bỗng dưng đổ mồ hôi, rất sợ khi hắn quay người lại, đôi mắt chính là hai hốc mắt đầy máu, giống như ta đã vô số lần nhìn thấy mỗi khi
nhắm mắt lại, khiến Bổn tiên run sợ đau đớn.
Ta nắm chặt tay Nhạc Kha, cơ hồ run rẩy nhẹ giọng nói: “Ly Quang… Ly Quang…” Thanh âm nhu
hòa mềm mại, thực không giống với giọng nói trước giờ của Bổn tiên, rất
sợ sẽ quấy rầy đến bóng người dưới tàng cây trong đình viện.
Thân ảnh bạch y đó từ từ quay lại, ta cắn chặt môi dưới của mình, gương mặt
này sao lại…Trên mặt lồi lõm gồ ghề, còn thoa một lớp bột thuốc màu
trắng, cực kỳ thê thảm khiến người không nỡ nhìn. Thế nhưng trên gương
mặt gần như không mấy hoàn chỉnh đó, vẫn là đôi đồng tử màu xanh lam như đầm nước tinh khiết trong vắt, thâm sâu vô cùng, rơi vào liền khiến
người đắm chìm trong ánh nhìn ôn nhu ấm áp ấy.
Bổn tiên mừng rỡ
hét lên một tiếng, cũng chẳng để ý đến lễ nghĩa, đột ngột vùng khỏi tay
Nhạc Kha, chạy đến ôm chặt cánh tay Ly Quang, quan sát hắn từ đầu đến
chân, thấy hắn ngoại trừ vết thương trên mặt thì những nơi khác cũng
không hề bị thương tích, đặc biệt là đôi mắt, nào có nửa phần kinh sợ
oán giận? Không khỏi mừng rỡ đến rơi lệ: “Ly Quang…Mắt của ngươi…Mắt của ngươi…”
Nhạc Kha cũng nhanh chóng chạy lên hai bước, vui mừng
dạt dào trên dưới đánh giá Ly Quang: “Cũng không biết tên hỗn trướng
Lăng Xương đó lấy nhãn cầu của ai, thế nhưng dám mạo nhận là ngươi…”
Người bị chúng ta nhiệt tình vây lấy như vậy biểu tình hiện lên vẻ kinh ngạc
bất an, toàn thân cứng đờ, muốn giằng khỏi cánh tay ta đang đặt trên
ngực hắn: “Vị cô nương này, xin hãy tự trọng.”
“Phì!”
Bổn
tiên với Ly Quang quen biết nhau mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên nghe
thấy lời lẽ xa cách như vậy từ miệng hắn, hoàn toàn giống mấy tên thư
sinh cổ hủ nơi phàm gian, bị một nữ tử xa lạ quấn lấy, chỉ thiếu điều
hét toáng lên xin cứu mạng.
Nhạc Kha cũng cười đến độ ngã lăn ra, đập vai Ly Quang một cái: “Được rồi được rồi, mấy vết thương trên mặt
ngươi, qua ít ngày nữa tìm một đại phu y thuật cao tay trong thành Tu La thì hoàn toàn có thể trị lành mấy vết sẹo này, không cần phải cáu gắt
trước mặt hai người chúng ta, cũng không phải mới biết nhau ngày một
ngày hai.”
Cửu biệt trùng phùng, kiếp hậu dư sinh1, trong lòng
Bổn tiên vui sướng không nói nên lời, lại bị dáng vẻ này của hắn chọc
cười, liền dán hết nửa người về phía trước, ôm chặt cánh tay hắn lắc lắc hai cái: “Đây có lẽ là đổi tính rồi. Trước đây chúng ta ngao du khắp
nơi, ngươi với ta ngủ chung một giường cũng là chuyện bình thường, hôm
nay sao lại cứ ngượng ngùng như vây? Chẳng qua là một lớp da trên mặt,
trong thành Tu La có rất nhiều y tiên y thuật cao minh, đảm bảo sẽ trả
lại ngươi gương mặt như xưa.”
1: Lâu ngày gặp lại, sau đại nạn vẫn có thể sống sót
Nơi khuỷu tay chợt lỏng, Ly Quang đã gắng sức tránh khỏi sự cái níu tay,
nghiêm nét mặt, trịnh trọng nói: “Cô nương xin hãy tự trọng!”
Đầu Bổn tiên như bị một cái chày nặng nề giáng xuống, lập tức ong ong.