Ngày thứ hai, Tu La Vương ở chính đường tuyên bố hủy bỏ hôn lễ của công chúa và Ma Lạc, đổi thành công chúa gả cho Nhạc Kha, quần thần đều ồ lên,
không nghĩ đến Vương từ trước đến nay hết lòng tuân thủ lời hứa vì sao
lại nói một đằng làm một nẻo?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, Nhạc tiểu tử mỉm cười nhẹ nhàng tiến đến bái tạ nhạc phụ tương
lai, Ma Lạc nhảy dựng lên muốn quyết đấu, tình cảnh hỗn loạn rối ren vô
cùng.
Sau này khi Phương Trọng trên đường đi đến Bích Hoàng Điện, nghĩ thấy những ngày gần đây công chúa bị mọi người che mắt, ngày càng
hay nổi giận, không khỏi âm thầm cao hứng.
Nhạc tiểu tử và công chúa thành thân, ít nhất nàng cũng cảm thấy vui mừng cho họ.
Về phần Vương, cho tới bây giờ vẫn là người độ lượng, có lẽ không lâu sau, người sẽ vui vẻ tiếp nhận cuộc hôn nhân này.
Đương nhiên, mong ước bao giờ cũng tốt đẹp.
Nhưng vị Tu La Vương trước nay luôn anh minh thần võ nay phải gánh lấy ác
danh, sau khi trắng trợn lo liệu hôn sự của con gái xong thì vào ngày
thứ hai sau tân hôn đã giận không kiềm được vì phát hiện mình bị mắc
bẫy, đối với tên tiểu tử dối trá, vị tiền Thiên Đế nay đã là con rể của
ông thì không hề có chút hòa khí.
Đáng tiếc tiểu tử này hiện giờ
quá mức gian giảo, không còn là tiểu nhi tóc để chỏm, mặc cho ông trêu
chọc quăng vào trong doanh trại mài luyện. Vợ chồng tân hôn vốn rất ngọt ngào, như hình với bóng cũng là chuyện thường, cho dù ông hành sự tùy
theo hoàn cảnh, nhưng cũng chưa từng để cho tên tiểu tử này nếm trải cực khổ, chỉ trừ cái bàn đã bị ông đập nát mà thôi.
Không lâu sau,
rốt cục ông cũng nghĩ ra một kế, mỗi ngày đều bảo cung thị mời công chúa đến Thất Diệp Đường thảo luận chính sự. Tuy rằng mỗi ngày thấy con gái
ngáp liên tục, ngồi trên vương tọa mà dáng vẻ ngã trái ngã phải, ông ít
nhiều cũng có chút đau lòng, nhưng là… ừ.. có con gái ở bên cạnh vẫn an
tâm hơn.
Tiền Thiên Đế thật vất vả mới vứt bỏ được đế vị rốt cục
chỉ trải qua được vài ngày uyên ương song túc liền bị vị nhạc phụ Tu La
Vương này đại sát phong cảnh, cướp nương tử đi thảo luận chính sự. Nhưng mấy vạn năm đấu đá, so dũng khí, hắn sớm đã lần mò ra được trọn vẹn
kinh nghiệm đấu tranh, vì rạng sáng mỗi ngày không bị người ta quấy rầy
giấc mộng uyên ương nên hắn quyết định thật nhanh khiến cho nương tử
thăng cấp thành mẫu thân.
…Nhạc phụ đại nhân của ta, dù sao ngài cũng không thể kéo phụ nữ có thai đến thảo luận chính sự chứ?
Sao hắn ngờ rằng lần tính kế này đều nằm trong lòng bàn tay Tu La Vương,
vừa biết con gái có thai, liền nhanh chóng không hề thương lượng cũng
chẳng chừa chút thời gian nào đã đến Minh Sắt Điện đón con gái quay trở
về sườn điện của Tư Hoàng Điện an thai, theo hầu bên cạnh có đến mười
mấy ma ma, bất cứ lúc nào cũng chú ý hướng đi của công chúa.
Bị
ngăn cách bên ngoài Tư Hoàng Điện, mỗi ngày thời gian thăm hỏi chỉ trong giây lát, trong lòng Phò mã Nhạc Kha hối hận vạn phần, không rõ vì sao
lúc trước mình không lừa tiểu ngốc điểu kia đi trốn chứ?
Hiển nhiên lúc này bỏ trốn đã không kịp nữa rồi!
Mỗi ngày Tu La Vương ra khỏi cửa điện đều nhìn thấy đôi mắt trông chờ của
tên tiểu tử đang liếc vào trong điện, vành mắt thâm đen, rõ ràng lại là
một đêm không ngủ, trong lòng không khỏi đắc ý vạn phần, hiếm khi hòa
khí tiến đến vỗ vỗ bờ vai hắn, hòa nhã nói: “Phò mã sao không chịu nghỉ
ngơi cho tốt?”
Nhạc Kha nghiến răng nghiến lợi thoát ra tiếng gọi từ kẽ răng: “Phụ thân, chào buổi sáng!”
Tu La Vương có vẻ hưởng thụ vô cùng, kéo tay áo sau của Nhạc Kha vừa xách
hắn đi vừa hạ lệnh:”Công chúa có thai, năm nay tuổi của bổn vương cũng
đã xế chiều, tự cảm thấy tinh lực của mình không còn như xưa, từ nay trở đi Phò mã thay thế công chúa cùng bổn vương thảo luận chính sự.”
Nhạc Kha không tự chủ được mà bị kéo đi càng ngày càng xa Tư Hoàng Điện, trong lòng rơi lệ thành sông…
Phương Trọng từ cửa đại điện vội vàng trở về, bước vào trong báo cáo với người phụ nữ mang thai đang ngồi ngay trước bàn với sự đồng cảm vô hạn: “Công chúa, Vương thượng mời phò mã đến Thất Diệp Đường thảo luận chính
sự.”Tuy rằng từ “mời” này có hơi khác xa với sự thật.
Vị phụ nữ
mang thai kia ăn uống rất tốt cũng chưa từng dừng lại, dốc sức nuốt thức ăn trong miệng xuống, cuối cùng thở phào một cái, than thở: “Rốt cục
cũng được thanh tĩnh.” Lại có chút buồn rầu thành tâm lãnh giáo Phương
Trọng:”Phụ thân và phò mã cả ngày tranh đấu, có phải thường ngày quá an
nhàn không? Thiên Đế hiện giờ là Đồng Sa nghe nói tính tình không tốt
lắm, có nên phái người trêu chọc một chút không, có đánh nhau thì hai
người này cũng không rảnh đấu đá với nhau nữa?”
Phương Trọng: “. . . . . .”
Ngay lúc Nhạc Kha bị Tu La Vương vứt cho một đống tấu chương đề nghị, can
ngăn, miệt mài đau khổ làm việc thì Thiên Đế đương nhiệm Đồng Sa bệ hạ
đang ở Cần Đức Điện cũng cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn chồng công văn
vĩnh viễn phê không hết, gần như sắp phát điên.
Tính tình của hắn vốn không được tốt lắm, mấy ngày gần đây lại sứt đầu mẻ trán.
Ai cũng không thể trông cậy vào một kẻ vốn không biết gì trong nhất thời
có thể tinh thông hiểu thấu tất cả. Xử lý chính vụ là công việc cần đến
sự huấn luyện buồn tẻ qua hàng năm hàng tháng. Hiện nay mặc dù Thiên
giới do Đồng Sa bệ hạ nắm quyền, nhưng đám cựu thần tử đều là bậc gia
gia, chú bác của hắn, vô cùng kỳ vọng hắn có thể thành tài. Thiên Đế bệ
hạ không hiểu cũng không sao cả, nhật nguyệt trên trời còn dài lâu, mỗi
ngày cứ học cho tốt, chăm chỉ học sẽ có ngày. . . . . .
Thiên Đế bệ hạ được trao kỳ vọng vô cùng trịnh trọng này, từ nhỏ chính là nhân vật nhìn thấy sách đã đau đầu…
Nhưng vì để hắn sớm yên vị nên đã hạ lệnh, tiền thái tử điện hạ Lăng Xương
không được bước vào thiên đình nửa bước, muốn cầu cứu vị ca ca đã từng
che chở cho hắn từ khi còn nhỏ, rõ ràng là một ý tưởng cực kỳ không hiện thực.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách hắn.
Tuy
rằng từ nhỏ nhị ca sống dưới sự kỳ vọng của vạn chúng, mà bản thân y
cũng chăm học khổ tu, xử lý chính vụ luôn luôn biết tiến thoái có thừa.
Nhưng y hoàn toàn chưa từng kế thừa tính phong lưu đa tình của phụ đế,
thậm chí còn kém nhạy bén về lĩnh vực này.
Mãi đến sau khi dùng
ảo thuật thử tiểu ngốc điểu, có một ngày y buồn rầu cầu hắn trợ giúp:
“Tam đệ, hình như… hình như ta thích ngốc điểu rồi …”
Khi đó trong lòng hắn suy nghĩ: Nhị ca, thì ra huynh cũng có ngày hôm nay!
Tiểu ngốc điểu kia trước giờ bị hắn giày vò trêu chọc. Mặc dù trên mặt nàng
luôn biểu hiện sự hèn mọn kính cẩn nghe theo, nhưng trong đôi mắt tròn
xoe luôn đảo tròn lại không có một tia sợ hãi, tuy rằng đó là đôi mắt
đen láy, khác xa đôi mắt màu lam trong ký ức, nhưng không biết vì sao,
mỗi lần kích thích ngốc điểu kia mất đi lý trí, trong thần sắc đều là vẻ bất khuất kiên cường, chung quy có thể khiến hắn nhớ đến tiểu công chúa Giao Nhân kiêu căng nơi đáy biển– Hồng Ngạc của hắn.
Nhưng dù
sao ý nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng vụt lên trong lòng, lúc nhị ca cho
rằng hắn đã dần dần quên mất Hồng Ngạc, hắn lại thản nhiên nói: “Chẳng
qua chỉ là một con chim loan, hiện giờ vừa đúng lúc thủ lĩnh điểu tộc
Xích Diễm đến, mà thân phận của ngốc điểu này cũng rất nhạy cảm, chi
bằng ca ca đi cầu xin phụ đế, chỉ nói cưới nàng càng dễ dàng áp chế Tu
La Vương, phụ đế tất nhiên sẽ đồng ý. Chuyện mà phụ đế đã đồng ý thì thủ lĩnh Phượng tộc kia cũng không dám không chịu.”Từ đầu đến cuối, hắn
chưa từng nhắc nhở vị nhị ca đầu óc đã có chút mê muội này rằng trên hết phải hỏi ý kiến của con ngốc điểu kia trước.
Ngốc điểu ngày
thường thoạt nhìn lúc nào cũng ngủ không tỉnh, luôn kéo chổi ra phía sau hoa viên rồi chuồn đi chơi, kì thực nhàn nhã xem cá đấu chim, hắn đánh
cuộc nàng cũng không phải dạng tính tình nhẫn nhục chịu đựng.
Thật ra không cần đánh cuộc, qua vô số lần đánh nhau với nàng thì đáp án đã bày ra rất rõ ràng.
Quả nhiên khơi dậy phản kháng kịch liệt của nàng, nhất quyết kháng cự hôn nhân như đinh đóng cột.
Cũng chưa từng nể mặt thái tử Thiên tộc, rốt cục trơ mắt nhìn ý trung nhân vỗ cánh bay cao, tung tích khó tìm.
Khi đó hắn cũng không thể đoán được mọi chuyện sau này, kinh ngạc nhất là
lúc tiểu ngốc điểu lao ra khỏi Trấn Tiên Tháp cất giọng ca vàng: thì ra, tiếng ca của ngốc điểu này tuyệt không hề thua kém Hồng Ngạc.
Trải qua năm tháng khó khăn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội gặp được Hồng Ngạc của hắn.
Khi đó, Giao Vương đã bị diệt, Thiên tộc động binh đối với Giao tộc đã không phải lần đầu tiên, nhưng là lần cuối cùng.
Tuy nói U Minh Kỵ Binh bị Tu La Vương tiêu diệt, nhưng chuyện tìm kiếm tàn
binh Giao tộc vẫn chưa hề dừng lại. Hắn cùng với nhị ca dẫn theo chúng
thiên binh thiên tướng truy kích tới thành San Hô, phố xá tĩnh lặng,
không còn là thành thị náo nhiệt mà nhiều năm trước kia cô gái ấy đã
từng dẫn hắn đi qua.
Lòng hắn không yên đi về phía hoàng cung,
vừa cầu nguyện đừng gặp Hồng Ngạc, vừa trông ngóng có thể nhìn lại khuôn mặt của nàng lần sau cùng. Dáng vẻ lo lắng tâm trạng gấp gáp, vận mệnh
đưa đẩy, đến nụ cười còn sót lại của hắn cũng vỡ tan.
Tuy rằng
hoàng cung Giao tộc sớm đã vắng vẻ, nhưng trên đài tế thần của Giao tộc
có một cô gái tóc bạc mắt lam yên lặng ngồi đấy. Cô gái kia đau buồn vô
cùng, khi thấy rất nhiều thiên binh thiên tướng tiến đến, cũng chưa từng kinh sợ chạy trốn, nàng chỉ thản nhiên cúi đầu, cùng Đồng Sa đang từng
bước đi đến đưa mắt nhìn nhau, thản nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng như
thể hoàn cảnh trước mắt không phải là tình cảnh nước mất nhà tan, dịu
dàng nói: “Thì ra là chàng. . . . . .”
Thì ra là chàng, dẫn binh giết phụ vương của ta, diệt tộc của ta, nay lại muốn huyết tẩy thành Giao tộc của ta?
Đồng Sa đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên trong lúc đó mất hết sức lực, bất động
không hề tiến lên nửa bước. Hắn rất muốn biện bạch một câu: không phải
ta.
Không phải ta dẫn người tới! Là nhị ca của ta mang binh đến, là phụ đế của ta ban ý chỉ…
Nhưng môi hắn vừa động hai cái, lại không có âm thanh phát ra, không thể nói ra một chữ.
Hồng Ngạc cúi đầu hít một tiếng: “Ta chờ chàng rất lâu rồi… Lâu đến mức ta
cứ nghĩ chàng sẽ không quay lại…”Giống như một nữ tử e ấp cúi đầu oán
giận tình lang quên ước hẹn, mang theo chút hờn dỗi và oán trách, mỗi
một lời đủ để khiến cho tình lang trì độn kia xấu hổ đến độ hận không
thể nghĩ hết biện pháp để bồi thường cho những uất ức mà nàng phải chịu.
Thật sự là tình lang ư?!
Chính là, lúc chàng đến lại cầm trong tay kiếm sắc, còn dẫn theo một đám hung đồ lăm lăm kiếm bén trong tay. . . . . .
Nàng nhẹ nhàng vẫy tay với hắn: “Chàng lên đây đi… Ta vẫn muốn dẫn chàng đến đài tế thần…”
Đài tế thần của Giao tộc sẽ phù hộ cho đôi nam nữ có tình trọn đời không
chia lìa, có thể cùng đi đến đài tế thần đều là những cặp vợ chồng sắp
thành hôn.
Dường như không hề suy nghĩ, hắn đã nhảy lên, thả người trên đài tế thần.
Đôi môi anh đào của cô gái vẫn đỏ tươi như trước, mùi hương trên người vẫn
như cũ, nhẹ đến gần, hơi thở như lan: “Ta cứ nghĩ chàng sẽ không
đến…”Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt lấy bàn tay cầm kiếm của hắn, kéo
về phía trước đâm một nhát… Hắn nghe được tiếng da thịt bị cắt, âm thanh vốn rất nhỏ, nhưng vào tai lại giống như tiếng sấm.
Hắn mờ mịt
cúi đầu, như thể vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Váy dài làm từ
giao tiêu sa màu trắng nhanh chóng bị máu tươi nhiễm đỏ, cô gái ghé vào
bên tai hắn nói câu sau cùng: “Phụ vương của ta, vẫn không biết vì sao
điển tịch bị mất trộm… Ta thật sự hối hận…