Ta ở trong nước rùng
mình một cái, mặc dù tức giận ngùn ngụt nhưng lại hướng về trước mà chạy trốn, chỉ nghe được Bích Dao yếu ớt thở dài: “Tam ca, trong lòng Ly
Quang chỉ có Loan điểu, chuyện này ở Đông Hải cơ hồ không có con cá nào
lại không biết.”
Nhạc Kha ngập ngừng một hồi, nói: “Hôm nay có
một Loan Điểu tự xưng là Thanh nhi đến phủ của Tam thúc.” Thấy Bích Dao
bất ngờ ngồi thẳng người dậy, hắn ngờ vực nói: “Vì sao ta nhìn thấy Loan điểu này rất quen mắt, tự dưng cảm thấy đối với ta rất gần gũi thân
thiết.”
Bích Dao mặt mày trắng bệch, lắc đầu phủ định: “Tam ca,
ca nhất định là dạo gần đây ở Thiên giới lại nhìn thấy tiên tử nào đó
hợp ý, mới thấy…mới thấy Loan điểu này có chút quen thuộc.”
Trong đầu ta “Boong” một tiếng, ngã ngay tại chỗ, cảm giác thất vọng tăng lên gấp bội. Thì ra hắn không chỉ quên chuyện trước đây mà ngay đến sự tồn
tại của ta cũng xóa sạch, nhưng so với quá khứ còn bi thảm hơn. Chí ít
hắn còn nhận ra ta.
Nhưng Bích Dao lại sống chết phủ nhận sự tồn
tại của ta, chuyện này có chút kỳ lạ. Không điều tra rõ ràng, cho dù ta
với Nhạc Kha từ nay về sau gặp nhau như người xa lạ, nhưng cũng khiến
khúc mắc trong lòng ta khó mà tháo gỡ, buồn bực không vui.
Nhạc
Kha nhíu mày suy tư hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tiểu muội, ta chung quy
cảm thấy….cảm thấy Loan điểu đó với ta có chút liên quan.”
Bích
Dao bình tĩnh nhìn hắn một hồi, giống như không còn cách nào khác: “Được rồi. Tam ca, nếu như huynh thực sự phải biết, muội sẽ nói cho huynh
biết. Muội trước đây có nói với huynh về ý trung nhân trong lòng Ly
Quang, chính là Loan điểu này. Chẳng qua Thanh Loan và Ly Quang vui vẻ
bên nhau, nhưng Tam ca cũng một mực thầm lặng nảy sinh tình cảm với
nàng, có điều chỉ rơi vào kết cuộc buồn bã chán chường.”
Nhạc Kha do dự hết nửa ngày mới gật gật đầu: “Ta biết rồi, không cần tiểu muội phải bận tâm nữa.”
Bích Dao dường như cực kỳ lo lắng, liên tục dặn dò: “Tam ca huynh có điều
không biết. Hiện giờ Loan Điểu này trở thành công chúa của tộc Tu La,
cùng với Thiên giới không hề qua lại, chiến sự không chừng sẽ nổ ra.
Giao tộc lại chiếm đóng nhân giới, Ly Quang ca ca…Muội mặc dù lo cho
huynh ấy, nhưng cũng biết huynh ấy và Loan điểu này mới xứng đôi. Vì vậy ca ca nếu có gặp lại Loan điểu này, nhất định phải cách xa nàng ta một
chút, vạn nhất cũng không thể nói chuyện nhiều.”
Ta trợn to đôi
mắt cá vàng, cật lực trừng mắt nhìn nàng. A đầu chết tiệt này dám mở to
mắt nói dối. Bản thân lo sợ bị Giao tộc vạ lây liên lụy bản thân cũng
thôi đi, lại còn bịa điều đặt chuyện lừa gạt Nhạc Kha.
Từ lúc ở
Thiên đình chia tay với hắn, ta luôn lo lắng hắn xảy ra chuyện bất trắc, chẳng những không cứu được mẫu thân mà ngược lại còn mất mạng. Hiện giờ nghe nói Trắc Phi nương nương đã được cứu thoát, đây đúng là chuyện
tốt, nhưng chứng hay quên của hắn chẳng những tái phát mà còn trở nê
trầm trọng. Cũng không biết trong đó có nội tình gì đây.
Nhạc
Kha với Bích Dao sau khi nói lời tạm biệt thì ra khỏi hoa viên. Ta ở đây chẳng có gì vui, lại muốn thử thăm dò xem Nhạc Kha liệu có tin lời Bích Dao hay không, liền một đường bám theo phía sau, thấy hắn bước qua một
con đường nhỏ quanh co, ra tới cổng thùy hoa2, băng qua hành lang, hướng phía sân trong mà đi, vội vội vàng vàng hiện về chân thân, ai ui một
tiếng, ngã xuống ven đường.
2cửa thuỳ hoa; cửa núm tua (một kiểu
cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ
lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
Trước mắt xuất hiện một đôi tay
đem ta ôm vào trong ngực, nhưng rồi lại bất ngờ đẩy ra, gương mặt tuấn
tú của người đó nhất thời đỏ ửng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn bàn tay mình,
gương mặt lộ vẻ nghi ngờ không thể lý giải nổi, lẩm bẩm nói: “Sao lại có thể như vậy?”
Ta đã lâu không gặp Nhạc Kha, thế nhưng hắn lại
hoàn toàn quên ta, vốn dĩ nên là một chuyện khiến ta cảm thấy bi phẫn
chua xót, thương cho thân mình, nhưng giờ phút này gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, dáng vẻ tay chân luống cuống có vài phần thú vị, khiến ta
mỉm cười vui vẻ: “Tam điện hạ cảm thấy bản thân làm ra hành động này quá đỗi thành thạo, thắc mắc không hiểu nổi sao?”
Hắn gật gật đầu.
Ta bày ra nét mặt có vài phần oán giận: “Tiểu tiên mặc dù là hôn thê của
Ly Quang Điện hạ, nhưng trước đây Tam điện hạ với tiểu tiên…với tiểu
tiên đã có hành vi vợ chồng…” Nếu như Bích Dao muốn đổi trắng thay đen,
ta sao lại không thuận theo lời nói của nàng mà chỉnh sửa một chút?
Nếu Nhạc Kha đã mất đi ký ức, hoàn toàn không nhớ chuyện trước đây, hắn
nhất định sẽ chỉ tin tưởng vị muội muội này, cho dù ta có nỗ lực thế nào thì cũng sẽ không đạt được kết quả gì, không nên đi ngược với lời của
Bích Dao, chi bằng dựa trên lời bịa đặt của nàng mà thêm thắt vài câu,
khơi gợi lên những chuyện đã trải qua của Nhạc Kha trong khoảng thời
gian này mới là điều quan trọng nhất.
Quả nhiên, lời này khiến
Nhạc Kha dừng bước không đi nữa, nét mặt hoảng hốt, lông mày cau lại một chỗ, đích thực là bộ dáng đã quên rồi.
Ta vừa cực kỳ căm ghét
lại vừa yêu thích vô cùng dáng vẻ này của hắn. Chỉ cảm thấy hắn ngây
ngây ngốc ngốc như vậy cũng hết sức đáng yêu. Nếu như ta đã nảy ra ý
định ức hiếp hắn lần nữa, đương nhiên sẽ càng điêu luyện. Vì vậy lã chã
chực khóc: “Tam điện hạ không tin Thanh Loan, lẽ nào ngay cả bản thân
cũng không tin?”
Hắn không biết nội tình, chỉ một mực đâm đầu vào cái bẫy ta giăng: “Ta đương nhiên tin tưởng chính mình.”
Ta kéo váy lên, hắn vội vàng che mắt lại, hiện giờ thật sự rất có quy củ,
không hề bừa bãi như trước đây, ta kỳ thực hi vọng hắn cứ biết phép tắc
như vậy, ngốc một chút cũng không sao. Vỗ vỗ cánh tay hắn, oán trách:
“Tam lang trước đây chỉ sợ Thanh Loan yêu thích Ly Quang, vật bên ngoài
không thể buộc được trái tim, nhưng vẫn đi xin Nguyệt Lao thay hai người chúng ta buộc một sợi tơ nhân duyên. Không tin chàng nhìn xem.”
Vốn dĩ gọi hắn một tiếng “Tam lang”, trong lòng ta không khỏi thấp thỏm,
lại pha lẫn một cảm giác ngọt ngào không thể nói được thành lời, nếu như lúc này hắn tỉnh táo, nghe thấy ta gọi như vậy không chừng sẽ vui mừng
đến phát điên ấy nhỉ? Nhưng lại thấy hắn ngốc nghếch không trả lời,
trong lòng mất mát vô cùng, có điều vẫn chờ hắn hồi đáp.
Nhạc Kha mở to mắt chăm chú quan sát, cúi đầu nhìn sợi tơ hồng nơi chân ta, lại
kinh ngạc kêu lên: “Tơ nhân duyên này chẳng phải là chỉ có phàm nhân mới buộc sao? Thế nào mà tiên tử cũng buộc?”
Ta thâm tình nhìn hắn,
biết rõ hắn không nhớ rõ, nhưng chỉ hi vọng sau này hắn nhớ lại chuyện
hôm nay, sẽ vẫn nhớ được ánh mắt của ta, tình cảm trong mắt của ta. Dịu
dàng nói: “Đây là Tam lang tự mình xin Nguyệt Lão buộc cho chàng và ta.
Không tin chàng thử nhìn trên cổ chân trái mình xem.”
Hắn ngờ vực đẩy áo choàng ra, kéo ống quần dài, đích thực nơi cổ chân ẩn hiện một
sợi tơ hồng mỏng manh, mơ hồ ẩn giấu dưới mạch máu hồng bên dưới da
thịt, màu sắc cũng không khác biệt lắm, bình bình thường thường, nếu
không tỷ mỷ quan sát cũng không dễ gì nhìn thấy.
Có tơ nhân duyên làm chứng, nét mặt hắn lập tức trở nên thân thiện hơn nhiều, dường như
đối với ta rất đỗi áy náy, gãi gãi đầu, bứt rứt nói: “Nhạc Kha trước đây lỗ mãng, không nên mạo phạm tiên tử, đây là Nhạc Kha vô lễ vô tri,
thỉnh tiên tử lượng thứ. Chỉ là Nhạc Kha đã quên chuyện ngày trước…”
Ta không đợi hắn nói xong, trong mắt đã bao phủ một tầng hơi nước, cúi đầu nói: “Tam lang không cần khó xử, chỉ là Thanh Loan muốn nhìn thấy
chàng, chỉ cần nhìn trộm thôi cũng được! Ta biết hiện giờ chàng ghét bỏ
Thanh Loan thân là Tu La công chúa, cùng với Thiên giới không đội trời
chung, vì vậy mới nảy sinh ý định muốn rời bỏ. Chỉ là Thanh Loan một
lòng si mê, chung quy muốn chàng và ta yêu thương gắn bó, cuối cùng
không thể cứ không rõ ràng như vậy mà coi nhau như người xa lạ, nên mới
thỉnh cầu phụ vương đồng ý cho ta đến gặp mặt chàng. Thấy chàng bình an
vô sự, ta cũng yên tâm rồi.” Vốn dĩ ban đầu là đùa giỡn, lạt mềm buộc
chặt, nhưng nói rồi nói lại không nén được bi thương trong lòng, từng
câu từng câu như đâm vào trái tim, rõ ràng so với sự thật cũng không có
gì khác. Nếu như Nhạc Kha quên lãng, Tu La phụ thân lại không đồng ý, ta với hắn đại khái chỉ có thể rơi vào kết cục chia tay mỗi người mỗi
ngã.
Nghĩ đến kết thúc đau lòng này, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.
Hắn thấy ta khóc đến thương tâm, trên mặt liền có vẻ không vui, ta đang suy xét xem liệu có phải nước mắt của mình đã chọc giận hắn không thì hắn
đã bước tới ôm ta vào trong ngực, buồn bã nói: “Nàng đừng khóc, nàng
khóc lòng ta khó chịu lắm, rất không thoải mái.”
Trong lòng ta
vừa vui mừng vừa đau xót, nhân cơ hội ôm lấy hông hắn, đem nước mắt hung hăng chùi trên y phục của hắn, cánh mũi ngửi thấy mùi hoa thạch quỳnh
quen thuộc nơi lồng ngực, vô cùng mãn nguyện thầm nói: Tên nhãi này xem
ra vẫn còn chưa hoàn toàn quên ta, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì
khiến hồn phách của hắn không ổn định? Đợi ta xin Tu La Vương phụ thân
đem một hồn kia của hắn đặt vào người, nghĩ thấy chứng hay quên này sẽ
khỏi thôi.
Một lúc lâu sau, hắn dẫn ta vào phòng, lại cẩn thận
thay ta lau mặt mũi sạch sẽ. Kế đên kéo ta ngồi xuống giường, dịu dàng
nói: “Theo lời Thanh nhi nói, ta và nàng trước đây đã từng có quan hệ,
cũng làm ra..làm ra chuyện thân mật. Chỉ là sau đó vì sao lại chia
cách?”
Ta không biết lời này của hắn là thử thăm dò hay thật lòng muốn biết, nhưng cũng không nghĩ sẽ đem những chuyện trước đây tỉ mỉ kể lại. Thật ra không cần ta phải nói, người trong nhà hắn, bao gồm cả
Bích Dao, khẳng định cũng đã kể lại một câu chuyện cũ hoàn toàn không
giống với câu chuyện của ta, không khỏi lánh nặng tìm nhẹ, nhíu mi nói:
“Trên người chàng có đeo một báu vật, chàng biết không?”
Côn Lôn
kính chính là thần vật thượng cổ, có thể ghi nhớ mọi chuyện đã xảy ra
với hồn phách này, ngày nào đó hắn ở trong kính đương nhiên có thể nhìn
thấy rõ ràng tận mắt. Thật giả thị phi, còn cần ta phải nói sao? Sau này có Côn Lôn kính, đúng sai liền thấy.
Nhạc Kha cố gắng suy nghĩ
một hồi, chậm rãi lắc đầu: “Mẫu phi nói trước đây ta có một tấm Côn Lôn
kính, chỉ là tháng trước không cẩn thận làm mất rồi, vì vậy ta mới mắc
chứng hay quên này.”
Trong lòng ta thất kinh, hồn phách Nhạc Kha
không đầy đủ, Côn Lôn kính này trấn giữ ổn định hồn phách. Hiện thời
ngay cả Côn Lôn kính cũng mất rồi, nếu như ta không thể dụ hắn đến thành Tu La, đem một hồn kia của hắn nhập vào người, cũng không biết hắn liệu có thể tiếp tục ngây ngốc hay không?
Nhưng suy đoán này lại
không dám nói cho hắn biết. Hiện tại hắn không hiểu rõ sự tình, ta càng
không thể nói sự thật cho hắn, chỉ đành phải nghĩ cách khác. Vì vậy gật
gật đầu, hùa theo nói: “Tấm kính đó đích thực thần kỳ, trước đây chàng
luôn đeo bên người, có lúc còn cho ta mượn nữa, bản thân thì lại có chút hay quên.”
Lần đó lẽ nào chỉ dừng lại ở chuyện hay quên?
Chính xác là biến thành một đứa nhỏ vài tuổi, lại thêm chuyện đi lấy Tử mạch, bị lệ khí đả thương, ngây ngốc trở thành một đứa trẻ.
Hắn thầm
thở dài một hơi, có chút ủ rũ nói: “Ta cũng biết bản thân quên sạch
những chuyện trước kia. Nhưng quả thực không biết ngay cả Thanh nhi thế
nhưng ta cũng quên. Thật sự đáng đánh đáng phạt!” Duỗi cánh tay ra, rất
tự nhiên kéo ta vào trong ngực, lại nhẹ nhàng đặt môi lên trán ta, tựa
như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua liền dừng lại.
Trong lòng ta
dần dần trở nên ngọt ngào, cố ý ở trong ngực hắn cọ cọ. Cảm thấy nửa
người hắn cứng đờ, cuối cùng cúi xuống, hung hắn áp môi lên môi ta.
Đại não ta như thể có hàng ngàn hàng vạn con ong đang bay qua, vo ve vo ve, chỉ cảm thấy trên môi cực kỳ nóng rát.
Người ấy hôn ta, lại cúi đầu tỷ mỷ quan sát ta: “Khí sắc xem ra không được tốt lắm. Lẽ nào trong thành Tu La khổ cực lắm sao?”