Năm ấy ta và Nhạc Kha gặp nhau, lúc ta vừa mới tròn bốn ngàn tám trăm tuổi, chỉ vì đấu võ mồm với Đan Chu, lần đầu tiên trốn dì rời khỏi núi Đan
Huyệt. Lúc đó bốn biển rất to lớn, mặc cho ta ngao du, đói ăn quả mọng
khát uống nước suối trong, lại chẳng phải gặp đám người quen luôn chỉ
chỉ trỏ trỏ, đúng là chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Có một ngày
đi ngang qua Đông Hải, thấy được điện ngọc trong suốt, nước biển xanh
trong, chân trời mênh mông, vì thế hóa thành chân thân chim Loan, bay
lượn trên bầu trời xinh đẹp nơi biển xanh. Đang vô cùng đắc ý vui sướng, phía chân trời có một con chim khổng lồ bay đến, cánh của nó như đám
mây sà xuống, thật là đáng thán phục.
Ta đang tán thưởng không
thôi, con chim khổng lồ kia vỗ sóng mà bay đến, sóng lạnh nhấp nhô, mây
xanh muốn mưa, đã đến ngay trước mắt, như mây đen che kín, khuất lấp ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu ta, khàn khàn cười, thật khinh thường nói:
“Con chim Loan nho nhỏ, lượn trong mây xanh mà muốn bay đến tận chín
tầng trời, không biết tự lượng sức mình.”
Từ trước đến giờ ta hận nhất là hạng người không có chuyện gì liên quan đến mình mà vô cớ chỉ
trích khinh thường, tâm trạng vui vẻ đi du ngoạn lập tức bị giội nước
lạnh, không cam lòng yếu thế nói: “Chẳng qua chỉ là một tên ngốc có khổ
người lớn một chút thôi!”
Con chim khổng lồ kia phút chốc biến
thành kích thước ngang bằng với chân thân của ta, giọng nói khàn khàn:
“Chim Loan, dám đấu một trận?”
Ta thấy mắt chim của nó rất dữ
tơn, ý đồ không tốt, thầm nghĩ thằng nhãi này chả biết giận dỗi chỗ nào, lại tới tìm ta trúc giận, đúng là còn trẻ sức lực dồi dào, cực kỳ tức
giận trả lời: “Đánh thì đánh, ai sợ ai?”
Nó thấy ta trả lời, cái
mỏ khổng lồ nhọn hoắc, sức lực rất mạnh mẽ, mổ về phía ta. Mặc dù pháp
thuật của ta không giỏi, nhưng từ nhỏ cũng là người giỏi đánh nhau, lập
tức không quan tâm, đánh sáp lá cà với nó một trận. Thấy nó có năm móng
sắc như lưỡi câu, lưỡi mác thế ào ạt, nguy hiểm né qua, đuổi theo sát
phía sau, mổ lên cánh, hai móng vuốt của ta túm lấy một nhúm lông chim
trên lưng của nó.
Hai con chim đánh nhau, kỳ thật không khác gì trò chọi gà ở nhân gian, chẳng qua không có ai cá cược góp vui mà thôi.
Phía trên đánh tới thích thú, lông chim đều rơi rụng, cũng không biết là của nó hay là của ta. Ta chỉ thấy toàn thân có vài chỗ vô cùng đau đớn,
cũng chỉ có thể cắn răng tận lực chống đỡ. Con chim kia không ngờ ta lại có cách đấu vô lại như vậy, lạnh lùng mỉm cười, nhưng cũng ăn miếng trả miếng, chẳng né tránh nữa, giương cánh dài, phút chốc biến thành dáng
vẻ lúc đầu, mạnh mẽ vỗ đôi cánh khổng lồ, quạt ta bay đi.
Ta
không khỏi bị lộn nhào mấy vòng trong không trung, rơi xuống với tốc độ
nhanh, đột nhiên trong lúc đó trước mắt tối sầm, tai mắt mũi miệng đều
bị nước bắn vào, ngực bỗng nghẹn uất, đúng là đã rớt xuống làn sóng lạnh màu u bích. Theo thế rơi, ta nhìn thấy bên trong biển sâu u ám có một
vị công tử cẩm y màu trắng chậm rãi đi đến, sóng nước dập dờn, tay áo
khẽ lay động, giống như đi trên đất bằng. Sắc trắng của cẩm y rất chói
mắt, giống như ánh sáng mặt trời đều tụ lại trên người hắn, ánh sáng loá mắt, trong nháy mắt, chung quanh lập tức sáng tỏ lên không ít.
Làn nước lạnh xung quanh như đang bóp nghẹn lại, giác quan của ta cũng nhanh chóng không rõ ràng.
Lúc mở mắt lại lần nữa, trên đỉnh đầu có một cái đuôi cá nhỏ, màu sắc sặc
sỡ nhẹ nhàng bơi qua, ta vươn tay ra, mới phát hiện mình vẫn là thân
chim Loan. Niệm quyết hóa thành hình người để chơi đùa với con cá nhỏ
kia, con cá nhỏ kia bơi sang một bên để tránh tay ta, rồi lại bơi trở về cắn đầu ngón tay ta, tê tê không chịu nổi, ta chỉ cảm thú vị, bất giác
khẽ cười ra tiếng.
Bên cạnh có một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Con chim Loan nhỏ mà lá gan không nhỏ, dám đánh nhau với Côn Bằng!”
Hơi thở rất gần, dường như phất qua bên tai ta.
Ta nghiêng đầu nhìn, lập tức giống như ngã vào một dòng suối ấm áp, cả
người sinh ra luồng nhiệt nóng. Nam tử trước mặt mắt phượng mông lung,
mày kiếm kéo dài đến chân tóc mai, đường nét khuôn cằm ôn hòa, không
cười cũng mang ba phần tình ý, đai ngọc áo gấm, kim quan buộc tóc, đúng
công tử ôn nhã tuyệt đẹp.
Người đó là Nhạc Kha.
Khi đó ta
hóa thân thành người chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, lại bị hạn chế trong một khoảng trời, mỗi ngày đi qua đi lại,
cũng chỉ gặp mấy người đó. Tuy trên núi Đan Huyệt có tiên đồng, nhưng
người người đều quỳ gối cúi đầu dưới váy phượng của Đan Chu, làm sao có
vài phần phong thái của nam nhi. Hôm nay lần đầu tiên gặp được nam nhi
đất thiên sinh hiền tài như vậy, lại thấy hắn vô cùng thân thiết kéo tay ta, khen rồi lại khen ta, cũng không để ý đến vết thương bị Côn Bằng mổ trên tay của ta, mà lấy vải trắng lau đi vết máu trên mu bàn tay, thoa
một loại thuốc cao có hương vị ngọt ngào lên đó, băng lại. Da mặt thiếu
chút nữa bị Côn Bằng hủy đi của ta, nhịn không được mà ửng hồng.
Hắn thỉnh thoảng cúi người nhẹ nhàng nói lời mềm mỏng, trong mắt phượng đều là dịu dàng thương tiếc, tựa như nét mặt của dì Xích Diễm chăm sóc cho
Đan Chu khi nàng ta té ngã bị thương vậy. Lại mang bát canh cá tươi ngon đến đút cho ta ăn. Ta chưa bao giờ được hưởng thụ sự đối đãi dịu dàng
như vậy. Người cho ta những lời độc ác và quyền cước, ta trả lại cho họ
lời độc ác và quyền cước; Người đối đãi dịu dàng chu đáo với ta, ta lại
không có gì báo đáp.
Trong lòng ta cảm thấp thỏm mà ngọt ngào như mật, nhất thời nhìn nhận sai về con người của hắn, lúc đó đã ghi lại
lần đầu tiên ta và hắn quen biết nhau, giống như một bí mật chôn giấu
trong lòng không muốn cho người khác biết, bí mật này che giấu sự ngọt
ngào quyến rũ, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được, một
lần rồi lại một lần nhớ đến lúc đó mà cảm nhận được dư vị còn đọng lại.
Đông Hải Long Cung thủy tinh màu xanh rực rỡ, hậu hoa viên cảnh sắc tuyệt
đẹp. Ta rớt xuống Đông Hải, được Nhạc Kha đưa cho một viên Tị Thủy Châu, đi trong nước như đi trên đất bằng, sức khỏe tốt hơn một chút, liền đi
dạo trong hậu hoa viên yên lặng không một bóng người.
Có vài lần thấy các ngư nương trai nương xinh đẹp, cơ thiếp của Đông Hải Long Vương, liền tránh từ xa, đi nơi khác tìm hắn.
Có một ngày đi vào trong rừng cây san hô rậm rạp. Màu sắc của san hô kia
hay thay đổi, cam đỏ vàng lam, mỗi một màu đều có phong cách riêng. Ta
nhìn đến mê mẩn, đi qua khu rừng rậm rạp, thiếu chút nữa giẫm lên một
con rồng nhỏ màu trắng.
Con tiểu bạch long kia đang khẽ há cái
miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, ngủ say sưa, trên đỉnh đầu có một viên châu
lớn màu hồng nhạt, rạng rỡ chói lóa.
Ta kinh ngạc khen ngợi một
tiếng, thật chưa bao giờ thấy qua trân châu màu hồng nhạt, sắc màu hoa
đào, lại đúng lúc có mùi hương đặc biệt bay vào mũi.Có lẽ con tiểu bạch
long kia bị tiếng khen ngợi của ta quấy nhiễu, mở một đôi mắt long lanh, chớp chớp nhìn vào hai mắt của ta, hóa thành một cô gái xấp xỉ tuổi ta, trên mái tóc đen chính là cây trâm có hạt châu màu hồng nhạt, thì ra
hạt châu kia chính là một hạt châu trên cây trâm cài tóc của nàng ta,
thật là đẹp.
Tiểu cô nương này cũng xinh đẹp rực rỡ giống như hạt châu phấn hồng kia, nàng ta ngẩng khuôn mặt giống như trăng tròn lên,
cử chỉ ngây thơ hồn nhiên: “Ngươi là ai? Sao ta chưa từng gặp qua
ngươi?”
Trên mặt ta bất giác ửng lên sắc hồng, ta phải nói thế
nào với nàng ta đây? Mặc dù đã ở trong long cung nhiều ngày, Nhạc Kha
cũng chưa từng nhắc với ta là muốn đến núi Đan Huyệt gặp dì để cầu hôn — a, đến nay hắn cũng không biết ta là một con chim Loan không cha không
mẹ, ăn nhờ ở đậu.
Ta đắn đo suy nghĩ ba lượt, mới đáp: “Tam thái tử chính là ân nhân cứu mạng của ta!”
Nếu không có Nhạc Kha cứu giúp, ta sớm đã chôn vùi trong sóng biếc mênh
mông, đây không phải là một lời nói dối. Về phần tương lai…… mặt của ta
lại không khỏi nóng bừng.
Tiểu nha đầu kia lại mở to mắt nhìn ta
một hồi, mỉm cười như quỷ tinh, liên tục gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi
tất nhiên là nữ tử mà tam ca quen biết bên ngoài, chỉ không biết chân
thân của ngươi là gì?”
Mặc dù ta thấy nửa câu đầu của nàng ta
hình như không ổn, nhưng lại nghĩ không ra là không ổn chỗ nào, lại thêm nét thân thiết đáng yêu ôn nhuận như ngọc của nàng ta, còn là muội muội của Nhạc Kha, liền mỉm cười mang theo chút lấy lòng, đáp: “Chân thân
của ta là một con chim Loan.”
“Đó là gì? Sao mà ta chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ là đồ vật trên đất liền?”
Ta và nàng ta có tuổi tương đương nhau, mấy sinh vật dưới đáy biển ta cũng không nhận biết rõ ràng, nên không so đo với nàng ta chuyện nàng ta gọi ta là đồ vật, vì thế tỉ mỉ kể cho nàng ta nghe về những tập tính của
chim Loan.
Ta cũng biết được tiểu cô nương này vốn tên là Bích
Dao, chính là vị công chúa nhỏ tuổi nhất của Đông Hải Long Vương, giọng
nói giống như tiếng ngọc khua vào nhau, nghe đến thật vui vẻ.
Ngày thứ hai, nàng ta liền tìm đến, cùng ta thân thiết đi dạo chơi.
Từ nhỏ ta không quen thân thiết với đồng loại, mọi người trên núi Đan
Huyệt chỉ xem ta như ngoại tộc, người duy nhất có vài phần hòa khí với
ta là dì, nhưng có tuổi tác cũng đã lớn, không thể chơi những trò của
trẻ con. Ta muốn có bạn để thân thiết như vậy, trong lòng ngực có Tị
Thủy Châu do Nhạc Kha tặng, bên cạnh có nam tử ôn nhã tuấn dật như vậy
làm bạn, giọng nói ấm áp mềm mại, muốn gì được đó, cho dù thương tích
trên người bị Côn Bằng gây ra còn chưa lành, cũng không có cảm giác đau, mỗi ngày giống như được uống mật, thiếu chút nữa quên mình chỉ là một
con chim Loan bơ vơ không chỗ nương tựa.
Nhạc Kha đem chuyện ta
gắng sức đấu với Côn Bằng kể cho Bích Dao vui vẻ, tiểu công chúa kia vui vẻ ôm bụng lăn tròn trên chiếc giường mềm của ta. Ta mê luyến dáng vẻ
nói chuyện của hắn, những ngón tay trắng ngần, chỉ cảm thấy lời nói của
hắn không có câu nào là không hợp lý, mỗi nụ cười đối với ta đều hàm
chứa thâm ý, đủ làm cho ta nhớ mãi, ăn không biết ngon, ngủ chẳng yên
giấc.
Bích Dao giống như ta lúc trước, bị giam giữ ở một chỗ, lớn như vậy mà chưa bao giờ rời khỏi Đông Hải. Từ khi biết ta là loài chim
trên đất liền, khác xa so với Long Tộc và loài cá dưới nước, mỗi ngày
đều quấn quít lấy ta bắt ta kể về những kiến thức mà ta từng thấy được
trên đất liền. Lúc ta rời khỏi nhà cũng là lúc tâm trạng không tốt, ôm
oán giận trách cứ, đương nhiên chỉ cưỡi ngựa xem hoa, làm sao có hiểu
biết gì mà kể cho nàng ta nghe. Nàng ta vẫn khăng khăng tin vào lời nói
của Nhạc Kha, chỉ nói ta dám đánh nhau với Côn Bằng, tất nhiên pháp
thuật cao cường, dũng khí kinh người, khâm phục ta mãi, nào biết rằng ta thật sự không nhìn ra thượng tiên, còn trẻ sức lực dồi dào, bởi vậy mới kết tư oán, khổ mà không thể nói ra được.
Nơi ta quen thuộc
nhất, chẳng đâu ngoài núi Đan Huyệt. Liền nói về phong cảnh trên núi Đan Huyệt. Lại nghĩ tới cây đào mật phía sau điện ta ở, nên đem hương vị
trái cây này và cảnh vật hoa lá kể qua một lần, chỉ vào hạt châu trên
tóc nàng ta nói: “Màu sắc của quả đào mật kia tựa như hạt châu xinh đẹp
trên tóc của công chúa vậy.”
Bích Dao thèm muốn trái cây kia, lại quấn quít lấy Nhạc Kha nói: “Sau này Tam ca chắc chắn sẽ dẫn ta lên núi Đan Huyệt nếm thử trái cây mà Thanh Loan tỷ tỷ kể.”
Ta vụng trộm liếc nhìn Nhạc Kha, sợ hắn không đồng ý, khẩn trương đến độ mồ hôi thấm ướt cả lòng bàn tay, đã thấy hắn cười véo mũi của Bích Dao, cưng chìu
nói: “Chỉ cần phụ vương đồng ý, tất nhiên huynh sẽ mang muội đi.”
Ta thở dài một, vừa lo sợ không yên, vừa âm thầm vui mừng, nhịn không được tha hồ tưởng tượng cảnh hắn và ta trên núi Đan Huyệt. Đám tiểu tiên từ
trước đến nay luôn khi dễ ta đương nhiên có dung mạo kém hơn hắn thì
thôi đi, pháp thuật tất nhiên cũng kém hơn hắn, cách nói năng tầm nhìn
lại không có cách nào so sánh được, hình ảnh so sánh tốt nhất chính là
áng mây trên đỉnh đầu và đám bùn ẩm dưới chân.
Bích Dao thấy Nhạc Kha đồng ý rồi, lại thúc giục hỏi ta: “Tỷ tỷ, trên núi Đan Huyệt kia
ngoại trừ tỷ ra, còn có ai sống ở đó không?”
Tâm tình ta đang
tốt, đã buông bỏ rất nhiều oán giận thường ngày. Lại ở trước mặt Nhạc
Kha, đương nhiên không thể mất phong độ, hưng phấn bừng bừng nói, khoan
trương rồi lại khoa trương về mỹ mạo của Đan Chu công chúa Phượng Hoàng, cảm thấy âm thầm đắc ý: Đan Chu tuy rằng ngươi đẹp hơn ta, nhưng lòng
dạ tất nhiên không độ lượng bằng ta. Ta khoa trương như vậy sau lưng
ngươi, nếu như ngươi biết được, sợ là sẽ xấu hổ mà chết mất?
Giương mắt nhìn, quả nhiên ánh mắt Nhạc Kha lại càng sáng một chút.
Bích Dao lại tiến lên lắc lắc Nhạc Kha, cầu khẩn hắn nói: “Tam ca Tam ca,
không phải huynh thích nhất là nữ tử có gương mặt đẹp sao? Huynh tất
nhiên yêu cầu phụ vương đồng ý, mang muội đi núi Đan Huyệt xem công chúa Phượng Hoàng.”
Nhạc Kha hé miệng đồng ý: “Chờ mấy ngày nữa, vết
thương của Thanh Loan lành rồi, huynh sẽ cầu xin phụ vương mang muội đến núi Đan Huyệt.”
Ý cười dịu dàng liếc nhìn ta.
Ta nhất thời đỏ bừng mặt, âm thầm suy đoán đủ loại khả năng.
Hắn đi cầu xin phụ vương…… Là cầu xin Long Vương đi cầu thân ta sao?
Mặt dù da mặt ta dày, lời như vậy vẫn ngượng ngùng hỏi ra miệng, chỉ làm như không biết, cùng chơi đùa với huynh muội bọn họ.
Lại trôi qua vài ngày, vết thương trên người ta ngay cả dấu vết cũng không
còn, đang âm thầm chờ Nhạc Kha mang theo Bích Dao cùng ta về núi Đan
Huyệt, lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, làm cho ta chán
nản tan rã ý chí, thay đổi dự tính ban đầu.
Người đứng đầu bộ tộc Giao Nhân mang theo công chúa hoàng tử đến viếng thăm, Long Vương mở
đại yến khoản đãi tân khách, long tử long nữ đều phải đến đón chào. Nhạc Kha nằm trong số đó, Bích Dao không muốn bỏ ta đơn độc một mình, hồi
bẩm với Long Vương Phi, cũng mời ta theo cùng.
Người đứng đầu
Giao Nhân kia là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ giao
tiêu sa rộng rãi. Hai vị công chúa Giao Nhân một vị tóc vàng mắt lam,
một vị tóc bạc mắt lam, đều là có khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả Đan Chu
nhìn thấy sợ là cũng phải tự thẹn không bằng được. Ngay cả vị hoàng tử
Giao Nhân kia, cũng không thua kém hai vị muội muội, tóc đen mắt lam, vẻ mặt cực kỳ điềm tĩnh, ôn nhuận như thần ngọc thượng cổ.
Long
Vương Long Phi và người đứng đầu Giao Nhân ngồi ở phía trên, thấy đám
tiểu bối câu nệ xa cách, Vương Phi hòa nhã nói: “Không bằng cho phép vài vị long nhi dẫn các vị công chúa hoàng tử đi du ngoạn trong Long Cung, ý của Giao Vương như thế nào?”
Người đứng đầu Giao Nhân kia thật
yêu thương vuốt đầu hai đứa con gái, căn dặn hoàng tử Giao Nhân chăm sóc tốt cho hai vị muội muội, cho phép mọi người rời khỏi ghế ngồi, đi dạo
Long Cung.
Từ khi rời khỏi đại sảnh, Nhạc Kha liền đi bên cạnh
hai vị công chúa mỹ nhân ngư, giọng nói chân thật nhẹ nhàng, luôn luôn
nghe thấy hai vị công chúa mỹ nhân ngư kia cười khanh khách. Khi đó ta
không biết người cá giỏi về ca hát, chỉ cảm thấy giọng nói của hai vị
công chúa này so với ta, một là tiếng nhạc trên trời một là tiếng đồng
hư thiết rỉ, trong lòng cực kỳ chán nản.
Bích Dao vẫn theo bên
cạnh ta, thấy ta rầu rĩ không vui, lôi kéo tay áo của ta, nhẹ giọng an
ủi nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận! Hai vị công chúa nhân ngư này thật sự
đáng ghét, qua hai ngày bọn họ sẽ rời khỏi, sẽ không đoạt đi Tam ca, lúc này cứ để cho Tam ca theo cạnh bọn họ, cũng không vội vàng gì.”
Ta miễn cưỡng cười cười, hơi có chút nản lòng mất hết ý chí: “Hai vị công
chúa Giao Nhân này có gương mặt xinh đẹp, cũng chẳng trách Tam ca muội
tình nguyện đi cùng bọn họ.”
Hai vị công chúa Giao Nhân kia mặc
giao tiêu sa xinh đẹp, dáng người lả lướt như ẩn như hiện trong sóng
biếc dập dờn, đoan trang khiến người ta nhìn chăm chú. Ta lại cúi đầu
nhìn áo choàng màu xanh ảm đạm của mình.
Thật sự vô cùng tự ti.
Chưa từng chán ghét chiếc áo choàng màu xanh ảm đạm của mình như lúc này.
Ta kéo kéo chiếc áo choàng xanh trên người mình, âm thầm nói: “Thật sự là khó coi chết đi được!”
Ở núi Đan Huyệt Sơn chịu thua kém Đan Chu, ở Đông hải kém xa công chúa
Giao Nhân, thật sự là chuyện khiến cho người khác mất hết nhuệ khí.
Bỗng nghe thấy phía sau có một giọng nói như dòng suối trong, cực kỳ dễ
nghe: “Kỳ thật màu áo choàng xanh này rất đẹp, còn đẹp hơn màu trắng đơn điệu của giao tiêu sa.”
Ta cùng với Bích Dao quay đầu, có một vị nam tử đứng phía sau đám san hô đang dịu dàng cười nhạt, mắt lam như
Đông Hải mênh mông, sâu thẳm xa xôi, đúng là thái tử Giao Nhân, Ly
Quang.