1. Chiến Tranh
Gần đây Tu La Vương Thanh Loan vô cùng nhàm chán, thường thở dài:”Vì sau dạo này không có chiến tranh đánh đấm nhau thế?”
Tiểu Dự Diên chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh tò mò hỏi: “Mẫu thân, gần đây người muốn đánh ai à?”
Tu La Vương hiếm khi suy tư: “Từ trước đến nay mẫu thân vẫn thấy tên tiểu tử Thiên Đế Đồng Sa kia đáng đánh nhất!”
Tiểu Dự Diên lặng lẽ đến bên mẫu thân mình: “Mẫu thân, kỳ thật con cảm thấy
tiểu Ma Lạc của nhà Ma Lạc thúc thúc mới đáng đánh nhất? Hắn luôn chảy
nước miếng đuổi theo phía sau con!” Giơ nắm tay nhỏ tròn trịa, đấm đấm
hai cái lên không trung: “Nếu hắn còn theo con, con sẽ đánh cho hắn phải kêu cha gọi mẹ!”
Ma Lạc cũng coi như khác người, sau khi hôn sự
với Thanh Loan bị Tu La Vương tiền nhiệm Nhiếp Phần hủy bỏ, ba năm sau
khi Thanh Loan thành thân thì hắn cũng cưới một vị thiếu nữ Tu La xinh
đẹp, còn tuyên bố, mình không cưới được công chúa, chắc chắn con mình
phải cưới được tiểu công chúa!
Tiểu tử này cũng xem như có số đỏ, lần đầu sinh con đã sinh được một đứa con trai.
Hiện giờ chỉ cần Tu La Vương tiền nhiệm dẫn tiểu Dự Diên du ngoạn trở về thì hắn cả ngày sẽ đuổi theo phía sau Dự Diên, cha con hắn vẫn làm thủ vệ
bảo vệ hoàng cung, cũng là kẻ đầu tiên dùng việc công để làm việc riêng, cố ý làm trái quy định trong cung, luôn mang con bỏ vào hoàng cung,
khiến cho tiểu Dự Diên buồn phiền rồi lại buồn phiền.
Con bé kéo kéo ống tay áo của mẫu thân nhà mình: “Mẫu thân, nếu không người giúp con đi giáo huấn tên tiểu Ma Lạc kia?”
Thanh Loan chống trán: “Bảo bối ngoan, mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, nhân
dân tự giải quyết, chính phủ cũng không thể can thiệp!”
Tiểu Dự
Diên: “Mẫu thân, mâu thuẫn giữa người và tam thúc là chuyện trong nội bộ gia đình, người ngoài không được nhúng tay, muốn đánh thúc ấy thì vẫn
nên hẹn một ngày nào đó, hai người đơn đả độc đấu ở Ngân Hà, cam đoan
người dân tộc Tu La và Thiên tộc sẽ vui vẻ đến xem cuộc chiến. . . . .
.”
Thanh Loan: “. . . . . .”
2.Mẫu thân ngốc
Mỗi
lần tiểu Dự Diên theo ông đi ngao du khắp nơi, chung quy có thể nhìn
thấy các loại kì trân dị thú, tiểu nha đầu tự cho là kiến thức của mình
sâu rộng, càng khinh thường vị mẫu thân cả ngày luôn nằm ngủ đến trời
đất tối tăm trên tấm thảm khoa trương ở hậu viên nhà mình.
Vì
muốn phổ cập tri thức công dân cho mẫu thân, mỗi lần con bé trở về đều
mang theo một đống lễ vật, trong đó phần lớn là những đồ có thể ăn được. Sau đó, con bé ôm một đống thức ăn, ngồi trên tấm thảm mẫu thân thường
ngủ, xì xào xì xào. . . . . . Vừa ăn vừa nói chuyện.
Thanh Loan vừa ăn thức ăn của tiểu nha đầu vừa đùa với con bé: “Con nói tuyết hồ địa cực có dáng vẻ như thế nào?”
Tiểu nha đầu: “Tai nhọn, lông trắng…” Xào xào xì xì…
Thanh Loan thờ ơ thổi khí, mở lòng bàn tay ra, nửa trái Vân Quả nàng vừa mới
cắn một nửa từ từ biến lớn trong lòng bàn tay, nhảy khỏi lòng bàn tay
nàng, nhe răng gầm gừ với tiểu nha đầu, tiểu nha đầu nhảy dựng lên,
quăng mất đống thức ăn đặt trên làn váy, dáng vẻ sắp khóc chỉ vào con
vật kia: “Mẫu thân, đây là Tuyết Lang… Là Tuyết Lang đó…”
Năm
ngón tay của Thanh Loan vươn dài ra, túm lấy cổ Tuyết Lang, kéo qua cắn
cổ nó, Tuyết Lang kia dần dần co rút lại, biến trở về thành nửa trái Vân Quả.
Lần sau Dự Diên trở về, lại ngồi ở trên thảm, xì xào lẩm nhẩm…
Thanh Loan không hề để tâm lắng nghe, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của tiểu nha đầu, xoa xoa nựng nựng hai má, còn không thỏa nguyện
dứt khoát vừa hôn vừa véo, tiểu nha đầu đang nói đến hứng khởi, thấy mẫu thân chẳng những vụng về, không biết thế giới bên ngoài, hơn nữa còn
giở trò với mình, véo cái mặt tròn của mình đau nhức, lập tức đôi mắt
long lanh ngập nước.
Thanh Loan thấy lần này con bé có dáng vẻ
muốn khóc mà chưa khóc thì trong lòng ngứa ngáy, ôm lấy cái mặt béo tròn của con bé cắn một cái, chỉ nghe một tiếng khóc cực kỳ thê lương kinh
thiên động địa của tiểu nha đầu.
Nàng chột dạ liếc nhìn xung
quanh, lúc này nhạc phụ Nhiếp Phần lẫn hiền tế Nhạc Kha đều không có ở
đây, nàng cực kỳ yên tâm, cảm thấy mỹ mãn lại thưởng thức dáng vẻ khóc
lóc của con gái, sau đó kéo con gái vào trong lòng, dụ dỗ lừa gạt nói:
“Mẫu thân cho con một đám Thải Phượng nhỏ để con chơi nha?”
Dự
Diên đang khóc, muốn giận cũng không giận nữa, nhưng vẫn còn nghẹn ngào
nói ra yêu cầu trọng điểm: “Mười con Thải Phượng nhỏ ca hát cho con
nghe.”
Thanh Loan liên tục gật đầu, tạo một cái quyết trong lòng bàn tay, túm lấy mười con chim trĩ tu thành tinh ở núi Đan Huyệt đến.
Lúc này Dự Diên khóc lớn không ngừng: “Chim trĩ cũng không thể biến thành phượng hoàng!”
Thanh Loan cười lớn, thơm hai cái lên mặt con bé: “Con nói rất đúng!” Lại tạo một cái quyết, không bao lâu đưa tới mười con khỉ tinh, đám khỉ tinh
này đang ngủ ở trên cây trong khe núi hoàn toàn không hiểu tại sao trong nháy mắt lại bị dịch chuyển đến đây, nhưng thiên tính hiếu động cũng
chưa hề biến mất, lập tức chạy nhảy xung quanh. . . . . .
Tiểu Dự Diên càng thêm bi phẫn: “Mẫu thân, người gạt con. . . . . .”
Thanh Loan vô cùng hứng thú, ôm tiểu cô nương trong lòng một hồi thì túm đến
mấy con cò trắng, một hồi lại đem đến mấy con sơn tinh hải quái. . . . . .
Đợi cho đến khi nhạc phụ và hiền tế Nhạc Kha nghe thấy tiếng
khóc vội vã từ Thất Diệp Đường chạy tới, hoàng cung Tu La đã biến thành
vườn bách thú, mặc dù tiểu Dự Diên không còn khóc nữa, nhưng thấy ông
ngoại Nhiếp Phần đến thì lập tức cáo trạng: “Ông ngoại ông ngoại, vì sao người sinh ra mẫu thân lại ngốc như vậy?”
Nhiếp Phần vô cùng đau đầu nhìn đám sơn tinh hải quái đầy cả sân, nỗ lực uốn nắn ấn tượng sai
lầm của tiểu nha đầu: “Mẫu thân của con… Khụ, mẫu thân của con tất nhiên là muốn mang đám thú này đến đây để chơi với tiểu Dự Diên.”
Vẻ
mặt của Dự Diên rõ ràng hoàn toàn không chút tin tưởng, ông ngoại xưa
nay cương trực công chính vậy mà cũng có tỏ vẻ bao che, lại một lần nữa
bi phẫn nhắc lại: “Mẫu thân đã hứa sẽ mang mấy con tiểu Thải Phượng đến
ca hát cho con nghe… nhưng mà. . . . . .” Con bé chỉ vào một đám sơn
tinh hải quái, nước mắt lưng tròng, lại lên án: “Ông ngoại, mắt của Dự
Diên cũng không bị hư, nơi này có con Thải Phượng nào đâu? –Mẫu thân
ngốc, mẫu thân ngốc, mẫu thân ngốc nhất!”
Hai ông cháu vừa nói
chuyện vừa đi xa, Nhạc Kha vuốt vuốt đầu nương tử nhà mình, cười vui vẻ, thẩm vấn: “Tiểu ngốc điểu, nói đi, vì sao nhất định phải làm cho tiểu
nha đầu khóc vậy?” Vừa thi pháp tống đám sơn tỉnh thủy quái đi.
Thanh Loan nhặt trái cây tiểu nha đầu làm rớt lên tiếp tục gặm, cười hì hì
trả lời câu hỏi của phu quân: “Phu quân có thấy dáng vẻ của tiểu Dự Diên lúc nổi giận rất đáng yêu không? Khóc lên lại càng đáng yêu! Mắt to
giống như hai hồ suối trong, đôi môi nhỏ nhắn trơn bóng tựa cánh hoa… À, thật sự là đáng yêu chết được!” Nàng tấm tắc khen ngợi.
Nhạc Kha lau mồ hôi, cắn răng: “Tiểu ngốc điểu, nàng cố ý chọc cho con bé khóc à?”
Thanh Loan cực kỳ vô tội: “Bây giờ không chọc cho con bé khóc, sau vài năm
nữa con bé sẽ trưởng thành, chẳng lẽ còn vì chút việc nhỏ này mà bị chọc ghẹo sao?” Lại cực kỳ thành khẩn: “Phu quân, không bằng lần sau chúng
ta cùng chọc con bé đi? Làm sao mới có thể không để cho phụ thân nhìn
thấy, lại khiến cho tiểu nha đầu khóc càng dữ đây?”
Nhạc Kha: “. . . . . .” Nương tử, ta cực kỳ nghi ngờ liệu có phải nàng rảnh rỗi quá không?
Rất nhiều năm sau, tiểu Dự Diên chỉ cần gặp người khác thì sẽ kể lại chuyện mẫu thân mình ngốc nghếch bao nhiêu, ngốc nghếch bao nhiêu, ngốc nghếch bao nhiêu, ngốc nghếch bao nhiêu. . . . . . vân vân. . . . . .
— Đứa trẻ đáng thương!
3.Vật hi sinh
Ngày ấy vào đêm Thất tịch ở thế gian, Thanh Loan cực kỳ hy vọng Nhạc Kha có
thể tặng nàng một bó hoa, nghe nói vợ chồng ân ái chốn nhân gian thường
như thế. Nhưng mà xoay đi ngoảnh lại cũng không thấy bóng dáng của hắn
đâu.
Lúc này Nhạc Kha đang đưa con gái Dự Diên dạo chơi mua sắm trong thành Tu La.
Nhạc Kha: “Bảo bối, nghe nói vợ chồng nhân gian đều tặng hoa, hay là phụ thân mua một bó hoa tặng cho mẫu thân con?”
Tiểu Dự Diên gật đầu lia lịa: “Tuy rằng mẫu thân có chút ngốc nghếch, pháp
thuật thường không linh nghiệm, nhưng cũng phải dỗ ngọt người.”
Nhạc Kha: “. . . . . .”
Ai ngờ khi đến cửa hàng bán hoa, tiểu Dự Diên lại mua con thất tinh quy
đáng yêu của ông chủ, bộ mai nho nhỏ bơi qua bơi lại trong bể nước, nhất quyết đòi đổi lễ vật: “Phụ thân, con rùa nhỏ này chơi rất vui!”
Chủ tiệm nhìn dáng vẻ của tiểu công chúa như thế cũng liến thoắng nói: “Chẳng qua chỉ là một con rùa, Vương phu cứ mua đi.”
Nhìn vẻ mặt của chủ tiệm, Nhạc Kha không thể nói ra đây chính là lễ vật tặng cho Tu La Vương vào đêm Thất tịch, đành buộc lòng mua về.
Lúc
trở về cung, Dự Diên cực kỳ hứng thú nói: “Mẫu thân mẫu thân, phụ thân
mua lễ vật tặng người vào đêm Thất tịch này.” Bàn tay nhỏ giấu phía sau
lưng, con thất tinh quy kia tuyệt không ngoan ngoãn, nhúc nha nhúc
nhích giãy giụa trong tay con bé.
Thanh Loan có chút thẹn thùng,
liếc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Nhạc Kha đang từ phía sau bước đến,
(đều đã bao nhiêu tuổi rồi mà tặng quà còn e thẹn, Tam lang ơi, lá gan
của chàng không thể to chút sao?) cười tủm tỉm xoa xoa cái đầu nhỏ của
Dự Diên: “Lễ vật gì thế?”
“Đảm bảo mẫu thân sẽ thích!” Tiểu Dự
Diên đưa con thất tinh quy trong tay ra trước mặt Thanh Loan, mắt thấy
gương mặt trắng ngọc của mẫu thân dần dần đỏ lên, cuối cùng biến thành
màu đen, con bé kiên quyết nhét con rùa nhỏ đang cầm trong tay vào trong bàn tay cứng ngắc của mẫu thân: “Mẫu thân người cứ từ từ chơi, phụ thân nói chơi rất vui nha!” Ai bảo người biến ra một sân động vật dọa con
sợ! Hừ hừ!
Sau đó a đầu chạy mất.
Thanh Loan: “. . . . . .”
Thật lâu sau, mới nghiến răng nghiến lợi: “Nhạc Kha, đêm nay có lẽ chính sự ở Thất Diệp Đường rất bận rộn, chàng không cần quay về Minh Sắt Điện
ngủ.”
Nhạc Kha hai mắt rưng rưng, đau lòng uất ức: “Nương tử…” Hai mẹ con nàng đấu với nhau, vì sao lại lôi ta vào làm vật hi sinh?
Thanh Loan đi được vài bước, lại quay đầu, thấy Nhạc Kha nét mặt vui sướng
chạy vội đến, lại thản nhiên cười: “Không, ta nói sai, tháng tới có lẽ
chàng cũng rất bận rộn, không cần quay về Minh Sắt Điện ngủ. Dứt khoát
dọn dẹp thư phòng của phụ thân ngủ đi.”
Để lại Nhạc Kha, yên lặng rơi lệ đứng trong gió…
4.Chút “thịt” nhỏ…
Thanh Loan thắt lưng mỏi nhừ ngồi dựa vào giường, tối hôm qua cuồng nhiệt một phen. Ngẫm nghĩ mãi, tiểu ngốc điểu cảm thấy cái mặt dày sắp không giữ
được nữa, “Nhạc Kha, Nhạc Kha!”
Say rượu hỏng việc, say rượu hỏng việc, nghĩ thấy thanh danh một đời của Thanh Loan nàng nay đã bị độc
tửu làm cho mất sạch. Căn cứ vào trí nhớ mơ hồ lúc đó, nàng nhớ là chính mình đẩy ngã Nhạc Kha, là chính nàng cởi hết quần áo của Nhạc Kha sau
đó cởi hết quần áo của mình, là nàng vô cùng anh dũng cưỡng bức Nhạc
Kha!
Con rồng trắng rõ ràng đang múc canh chuẩn bị phục vụ cho
con tiểu điểu ngốc nhà mình liền lên tiếng trả lời: “Nàng sao thế, có
chỗ nào không thoải mái sao?” Tối hôm qua, tiểu ngốc điểu quá mức nhiệt
tình nha…
“Nhạc Kha, đêm qua chàng chịu uất ức rồi.” Thanh Loan
xấu hổ đỏ mặt, liếc mắt nhìn gương mặt tinh xảo của Nhạc Kha, tiếp tục
thì thào nói: “Bình thường tửu lượng của ta cũng được, không biết sao,
hôm qua …Sao lại như thế nhỉ. Chuyện đã không còn đường lui, Nhạc Kha,
chàng ngàn vạn lần đừng trách ta. Ta đã tổn thương thân thể lẫn trái tim của chàng, ta. . . . . . Thật sự biết sai rồi.”
Hững hờ đặt chén canh xuống, hai hàng lông mày của Nhạc Kha nhíu lại, im lặng không lên tiếng đút mấy thìa canh cho Thanh Loan.
“Nhạc Kha?” Thanh Loan thật cẩn thận gọi khẽ, chẳng lẽ tối qua tên nhãi này
đã bị nhiệt huyết của nàng dọa rồi? Liên tiếp uống xong vài hớp canh ấm
Nhạc Kha đút cho, tiểu ngốc điểu thử mở miệng, “Phu quân, đêm nay còn
cùng ta chung giường không?”
Động tác đút canh dừng một chút,
Nhạc Kha vừa định mở miệng liền bị Thanh Loan giành trước nói: “Phu
quân, hôm nay bất kể chuyện gì ta đều nghe theo chàng.”
Nhạc Kha nhướng mày, “Lời này là thật sao?”
“Ở thế gian phu xướng phụ tùy, hôm nay Thanh Loan. . . . . . Uhm!” Lời nói của Thanh Loan còn chưa dứt thì đã bị Nhạc Kha nhanh chóng ngăn chặn
đôi môi đỏ mọng, triền miên hôn. Xoay người ngã xuống giường, Nhạc Kha
áp người lên trên tiểu ngốc điểu còn chưa hoàn hồn, tà mị mỉm cười nói:
“Hôm nay, chúng ta không cần xuống giường.”
“Nhạc Kha! Chàng. . . . . . ưhm ưhm. . . . . . ư ~~”
. . . . . . Nhạc Kha chàng, con rồng hèn hạ này!
5.Kết nối tình cảm với chim non
Tu La Vương: “Hoàng nhi, nàng nói xem đứa con tương lai của chúng ta nên đặt tên gì?”
Bích Hoàng đang ôm quả trứng, nghịch ngợm cười: “Đại ca, nếu chàng giúp
thiếp ấp trứng thì thiếp sẽ nghĩ ra một cái tên hay cho con.”
Tu La Vương”. . . . . .” Hoàng nhi, chẳng lẽ nàng xem thường vi phu như vậy, cảm thấy vi phu không có văn hóa?
Nhưng từ trước đến nay ông luôn ngoan ngoãn phục tùng tiểu kiều thê, lập tức
tiến lên thật cẩn thận áp lên bề mặt quả trứng, sợ áp mạnh quá sẽ làm
trứng vỡ.
Bích Hoàng duỗi duỗi thắt lưng: “Coi như được giải
phóng rồi.” Nhấc chân liền bước ra ngoài, lại quay đầu thản nhiên cười:
“Còn ca ca, chàng ở nhà ấp trứng cho tốt, thiếp trở về sẽ mang thức ăn
ngon cho chàng!”
Tu La Vương sốt ruột hỏi: “Hoàng nhi nàng đi đâu, nàng đi đâu vậy?”
Bích Hoàng tiêu sái đi về phía trước: “Ở trong cung buồn bực mấy ngày nay,
thiếp ra ngoài cung tìm người uống rượu đánh bạc đây, chàng ở nhà ấp
trứng cho tốt đi!”
. . . . . . Hoàng nhi, đừng bỏ lại ta có được không? (trong lòng Tu La vương âm thầm rơi lệ thành sông. )
Bởi vậy, tiểu công chúa Thanh Loan của Tu La Vương, truy tìm nguyên căn, kỳ thực là được cha nàng ấp nở, cho nên các bạn xem xem, tình cảm cha con
hai người mới tốt được như vậy đấy.
Nghe nói, cái này gọi là kết nối tình cảm với chim non.
6.Yêu tinh đánh nhau
“Mẫu thân, người xem người xem, vì sao vừa đến đêm thì nam nhân thế gian áp
người lên trên thê tử nhà mình, không biết bị đè bên dưới như vậy có đau không? Chậc chậc, thật sự là rất đẫm máu!”
“Phụt–” Thanh Loan vừa hớp vào một ngụm trà thì đã phun hết cả ra.
Chán nản liếc nhìn mẫu thân, Dự Diên không chút lưu tình nói: “Mẫu thân thật ngốc, nước đã uống vào miệng cũng phun ra ngoài. May mà con di truyền
sự thông minh của phụ thân, bằng không chắc chắn con sẽ khóc đến chết.
Mẫu thân ngoại trừ đẹp một chút, địa vị cao một ít ra thì cái gì cũng
không có hết.”
Bị con gái ghét bỏ như vậy trái lại Thanh Loan
cũng không nói gì, nàng còn đắm chìm trong câu nói đè không đè, đau
không đau, vẫn còn chấn động dữ dội! Đứa nhỏ này cũng không biết theo
ai. . . . . . Chẳng lẽ lúc nàng sinh đã ăn quá nhiều hải sản sống?
Đem lực chú ý quay trở lại cặp vợ chồng thế gian còn đang ở tiến hành “trò
chơi áp giường”, Dự Diên chống cằm, u buồn nói: “Đè nặng còn chưa đủ,
còn nhích tới nhích lui nữa. Thê tử của hắn chắc đau lắm nha!”
Thanh Loan vội vàng che hai mắt con gái, vung ống tay áo, cảnh tượng trong chậu nước liền biến mất.
Giãy giụa ra khỏi mẫu thân, Dự Diên nghi ngờ hỏi: “Mẫu thân, bọn họ đang làm gì thế?”
Mặt đỏ bừng, lần đầu tiên Thanh Loan hoài nghi năng lực giáo dục của mình,
“Dự Diên ngoan, bọn họ đang đánh nhau, đứa trẻ ngoan thì không được
nhìn.”
“Đánh nhau? Đánh cái gì chứ?”
“. . . . . . Đánh nhau với yêu tinh.”
“Đây là đánh nhau với yêu tinh mà phụ thân nói à!”
“= =”
Nhạc Kha, rốt cuộc chàng đã dạy cho đứa nhỏ thứ gì sau lưng ta? Tối nay ta không cho chàng quỳ bàn giặt không được mà!
7.Đệ đệ hay muội muội
Gần đây, vì sức khỏe của Thanh Loan thỉnh thoảng có chút không tốt nên Tu
La Vương tiền nhiệm Nhiếp Phần vốn định dẫn theo tiểu Dự Diên ra ngoài
du ngoạn tạm thời thay đổi chủ ý, cùng tiểu Dự Diên ở lại trong cung một thời gian.
Tiểu Dự Diên vốn luôn ngại sự quấy rầy của tiểu Ma
Lạc, hiện giờ tiểu Ma Lạc cũng không biết được phụ thân dặn dò thế nào
mà đối với việc đi theo phía sau Dự Diên sinh ra hứng thú vô cùng,
thường xuất hiện ở trước mặt tiểu Dự Diên, quấy nhiễu khiến cho tiểu Dự
Diên đầu lớn như đầu trâu, chỉ hận không thể một đá đá hắn ra khỏi cửa
cung.
Một ngày này, tiểu Dự Diên trông thấy tiểu Ma Lạc không
biết từ chỗ nào nhảy ra, khiến cô bé tức giận tranh cãi: “Nếu như ngươi
cứ đi theo ta, ta liền bảo mẫu thân giáo huấn ngươi!”
Tiểu Ma Lạc nhìn rất thật thà, nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ, mũi chân chà xát
xuống mấy viên gạch nhỏ dưới chân, nhỏ giọng nói: “Cha ta nói vương là
một vị vương tốt, sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ.”
Tiểu Dự Diên yên lặng gật đầu, hai tay chống nạnh, khí thế nghiêm nghị: “Ta bảo phụ thân giáo huấn ngươi.”
Tiểu Ma Lạc cúi thấp đầu, nói: “. . . . . . Thiên Đế sẽ không liếc nhìn đứa trẻ nhỏ như ta.”
“Ừ…” Gương mặt Tiểu Dự Diên cứng ngắc, rất nghiêm túc đánh giá tiểu Ma Lạc
từ trên xuống dưới, vừa tức giận nói, “Vậy ta bảo ông ngoại giáo huấn
ngươi.”
Gật đầu, lẩm bẩm: “Ông ngoại luôn hiểu rõ ta nhất, nhất định sẽ trút giận cho ta.”
“Nhưng phụ thân ta nói nhất định phải đi theo muội.” Tiểu Ma Lạc cuống quýt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Phụ thân không cho ta chơi với nữ hài
tử khác, chỉ bảo ta đối xử tốt với muội.”
Vẻ mặt Tiểu Dự Diên nghiêm túc, đưa ngón tay chỉ vào chóp mũi tiểu Ma Lạc, hầm hừ nói: “Vì sao phụ thân ngươi lại nói vậy?”
“Phụ thân nói muội là công chúa của Vương, bảo ta từ nhỏ phải đi theo muội.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dự Diên chu ra, suy tư một lát, nghiêm mặt nói: “Hôm nay không được đi theo ta nữa.” Xoay người liền đến tẩm điện của
mẫu thân, để lại một mình tiểu Ma Lạc đang do dự đứng tại chỗ, gió thu
xào xạc, nhất thời mịt mù trong gió.
Thanh Loan ốm yếu nằm trên
giường, chỉ thấy bộ dạng ra vẻ người lớn của tiểu Dự Diên đang xoải bước đi vào cửa, reo lên: “Mẫu thân, con có chuyện muốn nói với người.”
“Ừ, nói đi.”
Tiểu Dự Diên kéo ghế tới, nghiêm túc đường hoàng ngồi xuống, nói: “Mẫu thân, người sinh thêm cho con một muội muội nữa đi.”
Thanh Loan kinh ngạc nói: “Là ai nói với con lời này? Phụ thân của con?”
Tiểu Dự Diên lắc đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú thân thiết, nói:
“Không phải, bản thân con tự nghĩ ra. Nếu có tiểu muội muội, tiểu Ma Lạc mỗi ngày sẽ không còn quấn lấy con.”
Thanh Loan: “. . . . . .”
Tiểu Dự Diên hưng phấn một đêm, trong lòng luôn khen ngợi mình thông minh,
ngày thứ hai mang theo cặp mắt thâm đen đi dạo trong cung, vô tình nghe
thấy cung nga ở trong góc nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Vương tính sinh một tiểu hoàng tử.”
“Cô làm sao biết được?”
“Hôm qua ta nghe tiểu công chúa của chúng ta nói, bảo Vương sinh thêm một đệ đệ cho tiểu công chúa đó.”
“. . . . . .”
“Nếu Vương thật sự sinh tiểu hoàng tử thì đáng thương cho tiểu công chúa Dự Diên của chúng ta .”
“Ai nói không phải đâu.” Xầm xà xầm xì. . . . .
Tiểu Dự Diên nghe thấy mà đỏ cả hốc mắt, chạy thẳng một mạch đến tẩm điện
của Thanh Loan, oa oa khóc lớn nói: “Con không muốn mẫu thân sinh đệ đệ, con chỉ muốn muội muội. Nếu không mẫu thân cùng phụ thân, cả ông ngoại
sẽ không thương con nữa, còn tên tiểu Ma Lạc sẽ luôn bám lấy con.”
Thanh Loan: “. . . . . .”
TOÀN VĂN HOÀN