Xét thấy Ly Quang cũng không quen làm những chuyện thế này, gương mặt đỏ
bừng đứng bên dưới điện, phụ thân mời mấy bận mới ngồi xuống ghế chủ
tọa. Mấy Giao nương và Giao nhân bưng lễ vật đi theo hắn được phụ thân
sai Phương Trọng dẫn lui ra ngoài.
Ta ở trong rèm quan sát tình
hình này, không biết trong hồ lô của phụ thân bán thuốc gì? Nếu nói
người sẽ thu nhận mấy Giao nương ấy, ta ngàn vạn lần không tin, nhưng
nếu người đã không cự tuyệt, tức là có ý thu nhận. Trong lòng nôn nóng,
chỉ lo chăm chú nhìn, người nghiêng về phía trước, không cẩn thận đẩy
ngã giá đèn bên cạnh bức rèm, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, viên minh châu
to như cái trứng vịt trên giá đèn liền vừa xoay tít mù vừa lăn qua vương tháp, đến cách chân Ly Quang khoảng năm bước mới dừng lại.
Ly
Quang cúi người nhặt viên minh châu, hướng phía sau rèm đảo mắt một hồi, lại liếc nhìn phụ thân, trong mắt hết thảy đều là vẻ kinh ngạc, đại thể là không tin nổi đường đường thành Tu La Vương thế nhưng lại dễ dãi thế này, mặc cho hạ nhân tùy ý quấy nhiễu cuộc nói chuyện của chủ và khách.
Chỉ nghe thấy phụ thân ho khan một tiếng, ta cực kỳ nghi hoặc, mấy ngày nay thương thế của người đã khỏi, sao lại thêm bệnh ho khan? Đang suy tính
sẽ sắc cho người một ít thảo dược trị ho thì đã nghe người nói: “Ly
Quang Thái tử đừng chê cười…Khụ…Điện này của Bổn vương mấy con chuột
nhắt hơi nhiều…”
Ta bị sặc một ngụm nước miếng, nhất thời ho
không ngừng, trước mắt tối sầm, phụ thân đã bước ra sau rèm, bàn tay to
lớn nhẹ nhàng vỗ lưng ta mấy cái, nắm tay dắt ta từ sau rèm bước ra, vừa đi vừa cười nói: “Thái tử Điện hạ đừng giận! Tiểu công chúa của Bổn
vương từ bé có chút nghịch ngợm, không nên trốn ở sau rèm nhìn lén,
nhưng cũng bởi Thái tử điện hạ sinh ra quá tuấn tú, nam nhi trong thành
Tu La ta không thể sánh bằng. Con bé không nhìn Thái tử còn có thể nhìn
ai chứ?”
Ta ho đến độ đầu váng mắt hoa, bị phụ thân kéo ra ấn
ngồi trên vương tháp, thấp giọng lẩm bẩm: “Phụ thân, con với Ly Quang
trước đây đã biết nhau.” Ngẩng đầu nhìn, Ly Quang trước đó còn ủ dột,
bây giờ hai mắt sáng rỡ, lộ vẻ cực kỳ kinh hỉ: “Thanh nhi, thì ra nàng ở đây. Từ sau khi nàng đi, ta phái người tìm kiếm nàng khắp nơi đã lâu
cũng không biết được tung tích của nàng…Ta còn tưởng nàng đã quay trở
lại Thiên đình, lo lắng suốt đêm.”
Hắn lo lắng cho ta thế này,
đáng lý ta nên vui mừng mới phải. Nhưng trong lòng tức giận hắn đưa đến
chỗ phụ thân một hàng Giao nương, bụng dạ khó lường, vì vậy thấp giọng
nói: “Tiểu tiên địa vị thấp kém, nào dám làm phiền Ly Quang điện hạ bận
tâm? Ly Quang điện hạ bận rộn, còn phải lo chuyện Giao nương, thật sự
rất vất vả.”
Phụ thân đưa qua một chung trà, ta thuận thế nhận
lấy hớp một ngụm, đang muốn nói tiếp thì Ly Quang đã tươi cười rạng rỡ:
“Thì ra Thanh nhi và Tu La Vương phụ tử gặp nhau rồi. Đúng là đáng mừng! Đúng là đáng mừng!” Không biết là thính lực của hắn có vấn đề hay vì
vui mừng thái quá mà đã bỏ qua câu trước của ta. Tâm tình ta cực kỳ
không vui, cao giọng mỉa mai nói: “Ly Quang điện hạ dâng mấy Giao nương
cho phụ thân, lý nào cũng là chúc mừng phụ tử ta gặp lại?”
Thoáng chốc gương mặt trắng như bạch ngọc của Ly Quang đỏ bừng cả lên. Rất lâu sau mới nói: “Đây là ý của phụ vương ta.”
Ta phản bác: “Là ý của phụ vương ngươi, lý nào ngươi hoàn toàn không có
chủ kiến? Ông ta nói cái gì thì chính là cái đó? Dâng một đám Giao nương để làm gì?” Lại hừ hừ khiến hắn cơ hồ hoàn toàn không có lực chống đỡ.
Hắn trầm giọng kêu: “Thanh nhi…” Nét bi thương trên mặt lại nổi lên, bất
ngờ đứng dậy khom người hành lễ với phụ thân, “Tu La Vương minh giám,
chỉ vì Ly Quang phản đối phụ vương dùng ảo thuật mê yểm nhân giới, mở
rộng lãnh thổ, lại phản đối người cùng Thiên giới đánh nhau, tổn hại đến đông đảo huynh đệ tỷ muội Giao tộc nên bị người nhốt trong thành San
Hô. Lần này nghe nói Phụ vương có ý kết liên minh với tộc Tu La mới xin
đến đây, chỉ muốn nhân cơ hội tìm kiếm tung tích Thanh nhi.”
Phụ
thân nở nụ cười tán thưởng, khách khí nói: “Ly Quang điện hạ ngồi xuống
rồi nói. Tiểu a đầu này của Bổn vương cũng có chút lỗ mãng rồi. Mong
Điện hạ đừng trách.”
Ly Quang nở nụ cười yếu ớt: “Thanh nhi tính
tình bộc trực, thẳng thắn vô tư, hỉ nộ tùy tính, đây là tấm lòng chân
thật, Ly Quang và nàng tương giao mấy ngàn năm, cũng không hề có ý trách móc.” Lại vui mừng nói: “Hôm đó từ sau khi Thanh nhi vỗ cánh rời đi, ta ngày đêm lo lắng, tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng hôm nay nhìn thấy nàng
đã trở lại thành Tu La, coi như hoàn thành tâm nguyện, ta cũng mừng thay cho nàng!”
Ta biết Ly Quang sinh ra đã ngay thẳng chính trực,
trước giờ không hề nói dối, nếu như hắn đã nói là mượn cơ hội để tìm ta
thì nhất định là vậy. Suốt hai trăm năm ta bị Lăng Xương quản thúc, hắn
và Nhạc Kha vất vả tìm kiếm ta khắp nơi, tấm lòng quan tâm ta cũng không phải là giả. Trong lòng xấu hổ bản thân đã nặng lời với hắn, đỏ mặt
nói: “Ly Quang đừng giận, Thanh Loan nhận lỗi với ngươi! Đã trách lầm,
xin ngươi tha thứ.”
Phụ thân cười ha ha, nói: “Bổn vương thấy Ly
Quang điện hạ chân thành, tấm lòng hiệp nghĩa, thực hợp với tâm ý Bổn
vương. Loan nhi tiểu a đầu này là con bé khiến người ta khổ sở nhất, nếu con bé đã hẹp hòi, Ly Quang điện hạ cũng không cần phải để ý!”
Ta biết phụ thân như vậy là thích Ly Quang mới nói mấy lời này. Lắc lắc
cánh tay người, thấp giọng nói: “Phụ thân, người thế này là đang mượn
việc khen ngợi Ly Quang mà chê bai nữ nhi, con sẽ tức giận đó.”
Người quay đầu nhéo nhéo mũi ta, vui vẻ cười: “Còn bảo phụ thân nói sai? Con thế này không phải là nhỏ nhen sao?”
Ban đêm, phụ thân ở trong vương thành thiết yến chiêu đãi Ly Quang, các văn thần võ tướng cũng tới, ngay đến Bà Nhã Nhĩ cũng tham dự, đang ngồi bên cạnh vị Hoa tướng quân lúc trước thay ta sắp xếp phòng ở hồi ta mới đến thành Tu La , lại còn đưa bạc cho ta .
Tộc Tu La ai nấy đều uống rượu như nước, thêm nữa sinh ra đã vạm vỡ tráng kiện, có lẽ liếc thấy
Ly Quang dáng vẻ quân tử ôn nhuận khiêm nhã như vậy, trong lòng ganh tỵ, phối hợp với nhau đến chuốc rượu y Quang. Mỹ tửu nơi thành Tu La so với nơi khác càng dữ dội hơn, một ngụm uống xuống yết hầu nóng cháy, quả
thật là bỏng hết cả ruột gan.
Ly Quang da dẻ trắng ngà, mấy lần
mở miệng muốn cùng phụ thân đàm thảo chuyện hai bên kết đồng minh nhưng
đều bị người đến mời rượu cản lại, chuốc hắn uống không ít rượu.
Ta ở trên vương tháp xem đến thú vị, thấp giọng nói: “Phụ thân, chuốc rượu thế này chỉ sợ Ly Quang say chết mất, lý nào còn nhớ cần phải thảo luận chuyện hai nước kết minh ước?”
Phụ thân ngẩng đầu hớp một ngụm
rượu cay nồng, nghiêng cổ chớp chớp mắt với ta: “Phụ thân chính là muốn y không thể thương thảo thành công việc hai bên kết minh.”
“Vì sao?” Đây kỳ thật không giống tính cách phụ thân.
Người khẽ cười, lại uống một ngụm rượu lớn: “Giao vương tự tư tự lợi, dã tâm
không nhỏ, nhân phẩm không tốt, nếu không phải phụ thân trước đó biết vị Ly Quang thái tử này chính là bạn cũ của Loan nhi, giao tình của con và hắn luôn tốt, chỉ sợ thành Tu La Vương hôm nay, hắn nằm mơ cũng đừng
mong tiến vào một bước.”
Ta nhìn tình cảnh bên dưới bị mấy người
trong tộc Tu La như một cái tháp đen vây kín đến thất điên bát đảo, cơ
hồ suýt không nhận ra đâu là Ly Quang, trộm cười nói: “Mặc dù phụ thân
dùng chiêu chuốc rượu này, nhưng vẫn không thể không thương lượng nha?”
Phụ thân lại hớp một ngụm rượu, nghiêm nét mặt nói: “Loan nhi, chuyện này
con cần phải biết. Giao tình cố hữu mặc dù khiến người khó quên, nhưng
tương lai con phải gánh vác trách nhiệm của một quốc gia, tuyệt đối
không thể đem tình nghĩa của một người mà nhập nhằng với chuyện của một
nước. Về phần Ly Quang thái tử, nếu muốn ôn lại chuyện cũ hay uống rượu, phụ thân không ngăn cản, nhưng nếu còn muốn thương thảo chuyện khác,
vậy thì xin miễn.”
Từ khi ta về thành, phụ thân cho đến bây giờ
cũng chưa từng nghiêm túc giáo huấn ta, hôm nay người trịnh trọng dạy
bảo thế này, ta đương nhiên ghi khắc trong lòng. Lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Con nhớ rồi!” Lại đưa mắt liếc nhìn Ly Quang ngồi cách đó không
xa, bị năm ba nam tử cao lớn trong tộc Tu La vây quanh, chớp mắt lại bị
chuốc năm sáu chung rượu, khiến ánh mắt của mấy vị nữ tử trong điện cứ
quyến luyến đảo qua đảo lại trên mặt hắn.
Ly Quang trước đây rất
ít uống rượu, nhưng hôm nay đã uống không ít, đôi mắt mơ màng, màu môi
ướt át kiều mị, ngay cả nước da trên mặt cũng ửng hồng, giờ phút này
trái lại không cần người tộc Tu La mời mọc, tự mình ôm lấy vò rượu và
cái chén, uống đến không biết trời trăng mây đất. Vô luận là ai đi qua,
hắn đều nở nụ cười hết sức rạng rỡ, nhiệt tình thế này thật không giống
với phụ thân Giao vương âm trầm lạnh lẽo của hắn.
Ta sờ sờ cái đầu có chút váng vất, lén nói: “Phụ thân, chi bằng con dẫn Ly Quang rời khỏi đây trước.”
Điểm tốt nhất của Tu La Vương phụ thân chính là coi ta như châu như ngọc,
chưa bao giờ trái ý ta. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ta dìu đỡ
Ly Quang rời đi trong tiếng cười mờ ám của những người trong tộc Tu La,
gần như là chạy trối chết.
Nửa người Ly Quang dựa vào người ta,
thấp giọng gọi: “Thanh nhi…Thanh nhi…” Tay kia khoác lên vai ta, đầu tựa trên hõm vai, không ngừng phả hơi thở nóng rực phía sau gáy ta. Hắn
luôn luôn nghiêm cẩn lễ độ, hôm nay không biết là vì xa cách đã lâu hay
vì say rượu, thế nhưng ở trên gáy ta hít sâu một hồi.
Nhớ đến lúc ở trên Thiên giới hắn cầu hôn ta, lúc đó ta sợ mình tổn thương hắn,
không dám cự tuyệt dứt khoát, trái tim không khỏi vì vậy mà run lên, lo
ngại hắn sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Thế nhưng hắn lại đột nhiên từ
hõm vai ta ngẩng đầu lên một cách vất vả, mơ mơ màng màng quan sát xung
quanh, có chút thật tình nói: “Thanh nhi, ta thật sự rất lo cho nàng!”
Ta quả thực bị dáng vẻ mơ màng này của hắn chọc tức đến bật cười. Rõ ràng
bản thân mơ hồ, cũng khiến người khác hồ đồ theo. Lại sợ hắn say rượu
gây rối, liên tục gật đầu nói: “Ta biết mà. Từ sớm đã tin tưởng.”
Lúc này ta và hắn đã rời khỏi điện các nơi thiết yến, trên trời trăng tròn
vành vạnh, cung nhân bám theo xa xa ở phía sau, hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ, giang hai tay ôm chặt ta vào lòng, chống đầu lên trên
đỉnh đầu ta, buồn bã thở dài: “Nàng không biết, ta bất hiếu biết bao
nhiêu. Lúc phụ vương muốn ta mang theo lễ vật và mỹ nhân đến thành Tu
La, ta liền nghĩ, nghe nói Tu La Vương rất mực chung tình, chẳng qua là
mấy nữ tử có chút tư sắc, người lẽ nào sẽ đặt ở trong lòng? Đừng nói đến mấy thứ tài sản bảo ngọc này, sợ là sớm đã bị người coi như rác rưởi.
Nhưng mà Thanh nhi, ta vẫn kiên quyết đến đây. Vừa nghĩ đến việc nói
không chừng ở thành Tu La sẽ gặp được nàng, trong lòng liền vui mừng
không thôi, khó mà bình tĩnh lại được. Kỳ thật ngay đến ta cũng không
nghĩ sẽ đề cập đến chuyện kết đồng minh.”
Ta biết chuyện kết đồng minh này phụ thân tuyệt nhiên sẽ không đáp ứng. Ly Quang sinh ra đã
thông tuệ, được người bên cạnh phân tích giảng giải, trong lòng đương
nhiên cũng hết sức rõ ràng, biết chuyện này không dễ dàng gì. Vỗ vỗ tay
an ủi hắn, nói: “Phụ thân luôn luôn có chủ kiến của người, chuyện nhỏ
người còn có thể nghe ta, nhưng chuyện lớn cũng sẽ không để ta có thể
chi phối.” Không thể giúp hắn, trong lòng nói chung không khỏi có chút
áy náy.
Ý cười bên khóe môi Ly Quang ngày càng rõ nét, thấu tình
đạt lý đáp: “Chuyện này Tu La Vương cũng sẽ không đồng ý, chẳng qua là
phụ vương đơn phương đề nghị mà thôi. Ta đi chuyến này cũng chỉ là mượn
cớ. Nếu thật sự đánh nhau….” Nét mặt hắn bỗng dưng trở nên nghiêm trọng: “Chẳng qua là lạm sát vô tội mà thôi!”
Bầu không khí đột nhiên
trở nên trầm lặng. Ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, vì để hắn yên lòng, bất ngờ nói: “Ngươi yên tâm, sắp tới Thiên giới nhất định sẽ
không kéo quân đến Đông Hải hạ chiến thư.”
Hắn cười nói: “Nàng chẳng qua mới rời Thiên giới được mấy ngày? Đã học được lời nói dối gạt người rồi?”
Ta chỉ vầng trăng sáng trên cao, cười nói: “Nhìn đi, ba ngày nữa chính là
hôn lễ của Lăng Xương Thái tử Thiên giới và Đan Chu, ngày tháng sớm đã
định rồi. Lẽ nào có thể trước đại hôn của Thái tử Điện hạ mà đến Đông
Hải đánh nhau?”