Hắn thấp giọng thở dài: “Tiểu ngốc điểu, không phải ta muốn tranh với Đồng
Sa, mà chính là hắn và những chiến tướng sau lưng hắn muốn tranh với
ta!”
Có khác gì đâu chứ?
Hắn vuốt ve da thịt sau gáy ta,
nhỏ giọng than: “Ta thân không có của cải, ngay đến thân thế cũng không
rõ ràng, càng không có chiến công gì, mặc dù đứng đầu trong cuộc tỷ thí
tranh chức phò mã, nhưng bốn người còn lại kia, Hùng Lực Ma Lạc, ai cũng là con của trọng thần trong Tu La tộc, trên người có quan hàm chiến
tích, đến Ninh Tàng người không có gì nổi bật kia cũng một sĩ tướng có
địa vị trong tộc Tu La, người kém nhất, tiểu tử Cửu Ly này cũng là Thanh Khâu Quốc chủ, hôm đó ta thấy nó cầu hôn nàng, xin nàng gả cho nó,
trong lòng cực kỳ không thoải mái.”
Ta thầm nói: Thì ra không chỉ mình ta bồn chồn bất an, sợ mất đi hắn, hóa ra hắn cũng có tâm trạng
giống vậy, lo được lo mất như thế? Lòng chợt mềm mại, lại áp sát vào
lồng ngực hắn thêm một chút, kiên định nói: “Cho dù chàng là ai, bất kể
có công trạng chiến tích hay danh lợi quyền thế, ngoại trừ chàng ra, ai
ta cũng không gả!” Bỗng nhớ đến phụ thân, người từ đầu chí cuối đều phản đối chuyện ta và Nhạc Kha, gian mày bất giác nhíu lại một chỗ: “Chỉ là
phụ thân và Thiên tộc có mối hận cũ, sao có thể cho chàng và ta ở cùng
nhau?”
Hắn khe khẽ nở nụ cười, như thể mọi chuyện đều nắm chắc
trong tay: “Ngốc điểu, nàng hãy tin ta, mọi chuyện đều có ta! Bất luận
là lúc nào đi nữa cũng không được nghi ngờ ta, ta nhất định nghĩ ra cách khiến phụ thân nàng đồng ý. Chỉ là trong quá trình có thể có điều khiến nàng không vui, nàng nhất định không được nghi ngờ ta?!”
Như khẩn như cầu, ta bất giác không tự chủ được gật đầu, đồng ý với hắn.
Lại qua nửa tháng, mẫu thân của Tiểu Kim Phượng gửi đến một phong thư, chỉ
nói bản thân sau này sẽ đến đây cùng thương thảo chuyện của Điểu tộc
khiến tảng đá nặng nề trong lòng ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Mọi
chuyện nếu đã có bà ra mặt, chỉ cần đến lúc đó để Hồng Oanh đem chuyện
trước đây nói rõ ra, tin rằng những người ủng hộ dì Xích Diễm sẽ có sự
lựa chọn. Hồng Oanh mấy ngày gần đây sống chung với Tiểu Kim Phượng rất
hòa hợp, chỉ là lòng nàng vẫn còn cố chấp, lại đến thêm vài lần nữa, ở
bên tai ta phân tích lợi hại, chỉ mong ta có thể chấp chưởng vị trí thủ
lĩnh Điểu tộc, thấy ta kiên quyết từ chối mới thất vọng rời đi.
Ta cảm thấy hết sức an ủi, nhưng trong người Hồng Oanh cất Phượng Viêm
Lệnh, ban đầu nàng quyết tuyệt hạ chú, phụ thân cũng biết chuyện này,
cũng đã nghĩ vô số biện pháp nhưng đều không thể thu hồi Phượng Viêm
Lệnh từ trong người nàng ra, ngoại trừ cách phải hủy đi nội đan tiên
nguyên của nàng, điểm này khiến ta cực kỳ lo lắng.
Nhạc Kha biết
ta vì chuyện này mà phiền não, mặc dù hắn không thể giải chú thuật cho
Hồng Oanh, nhưng mấy ngày nay lại ngoài ý muốn quan tâm săn sóc rất chu
đáo, chỉ mặc ta tùy ý bắt nạt, nhéo tai véo hông, la lối khóc lóc, ngay
cả đau cũng không kêu lên một tiếng. Có điều từ sau hôm đó, hắn mắc thêm một tật xấu, thấy chung quanh không người liền muốn khinh bạc bổn tiên
một phen, ta không chống trả được, đành phải để tùy hắn, có lúc trong
lòng bỗng nổi lên cảm giác thích thú ngọt ngào.
Cuộc tỷ thí tranh chức phò mã mặc dù đã kết thúc, nhưng mấy ngày nay phụ thân mặc dù chưa từng ra lệnh ngăn cấm Cửu Ly và Nhạc Kha vào điện gặp ta, nhưng cũng
tương tự không hề ngăn Ma Lạc Hùng Lực, còn có vị thiếu niên tên gọi
Ninh Tàng kia. Đại thể là trong lòng nuôi hy vọng, muốn để ta từ trong
năm người chọn ra một người mà gả, tốt nhất là nam nhi tộc Tu La. Có lúc người và ta ở cùng nhau, sẽ kể mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của Ma Lạc và
Hùng Lực, nghĩ thấy người vẫn là hợp ý hai người này hơn.
Có một
hôm ta bị người lải nhải đến đau đầu, ngắt lời nói: “Phụ thân, lúc đầu
nữ nhi thấy người vừa ý Hùng Lực, sao chỉ sau một trận tỷ thí, thế nhưng đối với Ma Lạc lại có chút hài lòng hơn? Lúc trước cũng chưa từng thấy
cha quan tâm đến Ma Lạc như vậy, lẽ nào Thôi Phục thúc thúc dâng tặng
cha bảo vật gì, để cha nói tốt về Ma Lạc?”
Phụ thân cốc trán ta
một cái: “Con-a đầu quỷ quái này! Ban đầu phụ thân hợp ý Hùng Lực, chính là vì đứa trẻ này trước giờ giữ mình trong sạch, đến bây giờ phụ thân
chưa từng thấy nó nảy sinh tình cảm với nữ nhi nhà ai. Đứa trẻ này từ
nhỏ trung thực, mặc dù không thể nói là hoàn thiện, nhưng làm vị hôn phu là tốt nhất.”
Ta cố ý châm chọc: “Phụ thân chọn cho nữ nhi một đầu gỗ không hiểu phong tình…”
Người như thể dở khóc dở cười: “Con a đầu này cố ý xuyên tạc! Tính tính đứa
trẻ Hùng Lực này giống phụ thân nhất, lẽ nào phụ thân cũng là một đầu
gỗ?”
Chiếc mũ chụp này cũng lớn quá rồi, ta liền vội vàng ôm lấy
cánh tay người, nịnh nọt: “Phụ thân của Loan nhi là đại trượng phu thâm
tình biết quan tâm chăm sóc vĩ đại nhất thế gian, còn người nào có thể
được như vậy!”
Phụ thân xoa xoa đầu ta: “Tiểu a đầu miệng lưỡi trơn tuột này, không học điều tốt! Chỉ biết lấy lòng phụ thân!”1
“Nào có?” Ta kêu oan.
Người từ ái nở nụ cười, nghiêm nét mặt muốn dọa ta sợ, nhưng bản thân lại
gượng không được mà bật cười: “Tính cách con nghịch ngợm như vậy, thật
sự rất giống với mẫu thân con. — Nói đến đứa trẻ Ma Lạc này, không thua kém gì Hùng Lực, gia thế nhân phẩm, tu vi chiến tích đều là hạng nhất,
miệng mồm cũng ngon ngọt, so với tiểu a đầu con còn biết lấy lòng nhiều
hơn, có không ít thiếu nữ mê luyến nó.”
Ta cũng bắt chước dáng vẻ nghiêm nét mặt của người: “Phụ thân thế nhưng lại muốn đẩy nữ nhi cho
một lãng tử…” Người tỉ mỉ quan sát ta, ta đâu thể nào tiếp tục giả vờ,
“xùy” một tiếng bật cười vui vẻ. Nhớ tới khí độ gan lớn làm càn đó của
Ma Lạc, thầm nghĩ, so với tính cách lặng lẽ của Hùng Lực thì hắn quả
thật sẽ nhận được sự yêu thích của nữ nhi nhiều hơn.
Phụ thân
thấy phản ứng của ta như vậy, rầu rĩ thở dài: “Nếu như phụ thân nhắc đến chuyện này của Ma Lạc, con nóng giận còn đỡ, nhưng thấy con chỉ cười
vui vẻ, phụ thân thật không biết nói gì rồi, có điều thấy nó mấy ngày
nay hao phí không ít công sức, cũng chưa từng khiến con động tâm. Thôi
Phục thúc thúc con nói, nó vốn dĩ cũng không hề có ý với con, chỉ là lần trước sau khi cùng con xuất chinh, quay về đối với con tâm ý thay đổi
rất nhiều, nhận thấy con mang phong thái hào sảng dũng mãnh của phụ
thân, nhất thời đối với con luôn tâm tâm niệm niệm khó quên, hối thúc
Thôi Phục đến cầu thân.”
Ta thôi cười, dạo gần đây hắn tới tới
lui lui cả chục lần, tặng không ít đồ chơi hiếm lạ, cũng không biết là
thu gom được từ đâu nhưng cũng đã làm khó hắn hao tốn rất nhiều tâm tư.
Chỉ là ta đối với hắn vô tâm, đương nhiên sẽ không thể nào lại để mặc
hắn làm những chuyện vô vị như vậy nữa, hôm qua đã minh minh bạch bạch
cự tuyệt hắn, thấy thần sắc hắn lúc đó kinh ngạc vô cùng, đại khái là
nghĩ không ra vì sao ta lại từ chối một nam nhi ưu tú như hắn, kiên định đứng tại nội điện, hỏi: “Ma Lạc biết ý trung nhân của công chúa chính
là Thiên giới thái tử, mặc dù hắn là cố tri của Vương Phi, nhưng hai tộc trước giờ vẫn luôn bất hòa, công chúa cần phải cân nhắc cho kỹ, sau này nếu như cảm thấy bản thân lựa chọn sai lầm, Ma Lạc thành tâm đợi công
chúa sửa sai lầm đó!”
Đối với một nam nhi hào sảng thẳng thắn như vậy, ta cũng không từ chối nữa, đành nói với hắn: “Bổn công chúa với
Nhạc Kha quen biết đã lâu, đồng bạn lúc nguy khó, vô số lần được hắn
liều mình bảo vệ, đôi bên hiểu rõ lẫn nhau, thâm tình trời phải ghen tỵ, hiện giờ chẳng qua vì thân phận ràng buộc liền vứt bỏ đoạn tình cảm này thì há còn mặt mũi mà đứng giữa đất trời?” Trong lòng bùi ngùi, mấy
ngày nay sau khi đã hạ quyết tâm, trái lại càng có dũng khí phá bỏ đi
mọi ngăn trở, chính vì vậy mà lời này nói ra cũng cực kỳ long trọng.
Nét mặt hắn hiện ra vẻ khâm phục, thiếu đi ý cười bông đùa trước đây: “Ma
Lạc chịu thua, quả thật không biết công chúa lại là người tình cảm sâu
nặng như vậy!” Lại thở dài: “Vương thượng tình thâm vô cùng, Ma Lạc nên
sớm nghĩ tới công chúa cũng không phải là người dễ dàng ước hẹn gì, nếu
đã chọn lựa, đương nhiên đã sớm nghĩ đến đối sách, Ma Lạc chỉ còn biết
thở dài một tiếng, bản thân phúc phận mỏng bạc, vô duyên với công chúa
rồi!”
Thấy ta có điều suy nghĩ, phụ thân chỉ tay vào đầu ta oán
trách nói: “Thật không biết trong này chứa cái gì, sao một chút cũng
không biến chuyển? Cho dù con gả cho tiểu thú Thanh Khâu kia phụ thân
cũng không ngăn cản…Vì sao cứ nhất nhất phải là Trưởng tử Thiên Đế? Hiện giờ lại làm Thiên giới Thái tử, bảo phụ thân phải làm thế nào mới được
đây?” Tội nghiệp Cửu Ly đường đường là Thanh Khâu Quốc chủ, lại bị phụ
thân hạ xuống thành một con thú nhỏ, thật sự có chút oan uổng.
Người đối với ta trước giờ ít khi nghiêm khắc, duy chỉ có một lần cũng vì ta
hồ nháo, tham gia tỷ thí phò mã, sau này cũng không còn chuyện gì khác.
Ta cũng không muốn người đau lòng, nửa đùa nửa thật thăm dò nói: “Nếu
như Nhạc Kha tình nguyện từ bỏ vị trí Thiên đế Thái tử, đoạn tuyệt quan
hệ với Thiên tộc, phụ thân liệu có thể tiếp nhận chàng?”
Phụ thân ngẫm nghĩ một lúc: “Tiểu tử này năm đó chính là một kẻ gây sự!” Đại
khái là nhớ tới lúc mẫu thân còn sống, Nhạc Kha lẵng nhẵng bám đuôi mẫu
thân, nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt như vui vẻ như bi thương, phiền muộn vô cùng, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng phải xem hắn có thể vứt bỏ được rồi mới nói!” Ý xiêu lòng trong câu ấy không khó suy đoán.
Ta cười nói: “Nữ nhi cho rằng phụ thân đã đồng ý rồi!”
Người nhéo mũi ta một cái: “Không biết xấu hổ! Chuyện này lý ra nam nhi phải
đến cầu xin, sao hắn lại làm một con rùa rụt đầu, để Loan nhi thay hắn
phất cờ hò reo?”
Bổn tiên cũng không phải sĩ tốt, phụ thân cũng thật là…ghim hận!
Lại nghe người hừm hừm nói: “Không ngờ tiểu tử ấy cũng có ngày này!” Như
thể đã chờ đợi rất lâu, muốn chấn chỉnh hắn đến độ kêu cha gọi mẹ, trong lòng ta vừa tức cười vừa lo lắng.
Phàm là chuyện liên quan đến mẫu thân, phụ thân chung quy vẫn luôn không khoan dung không bỏ qua đến độ khiến người chua xót!
Chưa quá năm ngày, mẫu thân Tiểu kim phượng cuối cùng đã đến thành Tu La,
thị vệ vào bẩm báo, vì là trưởng bối nên phụ thân hết sức thận trọng,
cho Phương Trọng sắp xếp bà đi tẩy rửa gió bụi, ở Phi Loan Điện mở tiệc
chiêu đãi, cũng để ta tùy thị bên cạnh.
Mẫu thân Tiểu kim phượng
ngũ quan nhìn chung có vài phần tương tự nàng ấy, nhưng chi Phượng Hoàng này không những mang vẻ mỹ mạo của Phượng tộc mà còn thừa hưởng nét đẹp của tộc Cửu Vỹ Hồ, chính vì vậy dung mạo người dì này còn vượt xa dự
đoán của ta, nói một câu không mấy thỏa đáng, chính là so với dung mạo
khuynh thế của Tiểu Ly càng vượt trội hơn, đích thực như một viên bảo
thạch chói mắt, ánh sáng rực rỡ. Tiểu kim phượng mặc dù ngũ quan có nét
tương tự dì ấy, nhưng đứng sau lưng bà, lập tức lộ vẻ non nớt ngây ngô.
Mọi người trong điện đều nhìn đến ngây ngẩn, duy chỉ có phụ thân định lực
thâm hậu, cũng chưa từng dừng lại nửa khắc, hào sảng cười nói: “Có khách quý đến, Bổn vương rất mực hoan nghênh, đặc biệt chuẩn bị rượu ngon mỹ
tửu đãi khách! Loan nhi, còn không ra bái kiến dì con?”
Hai người hàn huyên, ta còn chưa kịp từ trong kinh ngạc tỉnh lại, bên tai nghe
thấy câu này nhưng vẫn đứng sau lưng người, bị người nhẹ nhàng đẩy một
cái: “Đứa trẻ này ngốc rồi à?” Hướng phía dì nở nụ cười áy náy: “Phượng
phu nhân thứ lỗi, nữ nhi này của Bổn vương nghịch ngợm, từ nhỏ đã không ở bên cạnh Bổn vương, lễ nghĩa không chu toàn, khiến phu nhân chê cười
rồi!”
Lời này của phụ thân đều vào tai ta, nhưng toàn bộ còn chưa nhập vào trong đầu, lúc này mới tự nhận thấy bản thân có chút thất lễ,
liền ngây ngốc nói: “Phụ thân, dì sinh ra đã cực kỳ xinh đẹp, Loan nhi
từ lúc sinh ra đến giờ cũng chưa từng trông thấy nét đẹp động lòng người như thế, quả thật là ngắm cũng ngắm đến đờ đẫn!”
Mọi người trong điện mặc dù chưa từng lên tiếng hưởng ứng, nhưng nhìn thần sắc trên mặt họ, dám chắc mười trên mười đều đồng ý với lời này của bổn tiên.
Tiểu kim phượng ngồi xuống cùng dì, ta bước lên trước cúi lạy: “Thanh Loan ra mắt dì!”
Bà liền vội vàng đứng dậy muốn đỡ: “Ngoan! Là dì phải cảm tạ con mới phải, đa tạ con đã cứu mạng nhỏ của Kim Phượng! Đứa nhỏ này hiền lành thành
thật, không biết thế sự hiểm ác, lần trước nếu không phải con ra tay…Quả thật là nghĩ cũng không dám nghĩ!” Nói rồi trong mắt long lanh ầng ậng
nước, như muốn rơi lệ, khiến bổn tiên kinh hoảng đến độ nhảy dựng, lần
đầu gặp mặt, ta liền chọc người dì dung nhan mỹ mạo như vậy rơi nước
mắt,thật sự là không nên!
Tiểu kim phượng ở cạnh bên khuyên nhủ:
“Mẫu thân thương con, cũng nên tìm một nơi không người, người thử xem
người khóc như vậy, dọa tỷ tỷ sợ đến chân tay luống cuống rồi kìa!”
Phụ thân cười thở dài: “A đầu này mặc dù trước giờ có chút tinh nghịch,
nhưng cũng biết thông cảm cho tấm lòng yêu thương của phụ mẫu.” Lời này
rõ ràng là khen ngợi ta, khiến ta lúng túng.
Nào có nhà ai khen con gái như vậy?