Lúc Thiên Đế hạ khẩu dụ, ta đang chơi đùa với Cửu Ly ở đỉnh Phượng Dực Nhai trên núi Đan Huyệt.
Trong chúng thần tiên ở tiên giới, ta chỉ là một Tán Tiên bé nhỏ không đáng
kể đến. Một thân áo choàng xanh trải qua vạn năm, chỉ vì chân thân là
chim Loan, cũng không biết cha mẹ đã hồn phi phách tán của ta hay là
người dì đang nuôi nấng ta hiện nay, ai là người đặt cho ta một cái tên
cực kỳ bình thường: Thanh Loan.
Có thể thấy được lúc đặt tên chẳng hề quan tâm bao nhiêu.
Trong một vạn năm này, ta vượt qua từng ấy năm nhưng chẳng hề chú ý đến, sau
khi tu thành hình người thì thường xuyên rời khỏi núi Đan Huyệt mà du
lịch khắp nơi, Cửu Ly chính là do ta đi du lịch mang về.
Cửu Ly
là một con Cửu Vĩ Hồ, năm đó đi ngang qua Thanh Khâu, ta cùng với Long
Tử Nhạc Kha, Giao Nhân (*) Ly Quang ngủ qua đêm ở Ngân Hà Cốc, Thái
Âm(**) Tinh Quân treo giữa trời, trời đất giống như được rải một lớp
đường trắng nhàn nhạt, vạn vật rì rào trong tiếng gió. Khi Cửu Ly lú đầu từ trong rừng ra ngoài kiếm ăn, màu lông trắng nhạt trong sáng như phát ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng sáng tỏ, ta kinh ngạc kêu lên một
tiếng, có hồ ly nhỏ kia quay đầu lại, khuôn mặt nhòn nhọn, chỉ có màu
sắc của đôi đồng tử giống như đá hồng ngọc thượng hạng ửng lên sóng nước long lanh, ta tựa như bị nó mê hoặc.
(*)Giao Nhân: người cá
(**)Thái Âm: vầng trăng
Trên núi Đan Huyệt, người đẹp rất nhiều, nhóm tiên tử tiên thị Điểu Tộc vốn
có bộ lông nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi biến thành hình người đều có bộ áo lông vũ lộng lấy và gương mặt xinh đẹp, nhưng với ánh mắt của ta,
nếu sau này con Cửu Vĩ Hồ nhỏ này tu luyện thành hình người, sợ là trong vạn người ở núi Đan Huyệt cũng không có một người nào có thể bì kịp,
ngay cả công chúa Phượng Hoàng của Điểu Tộc cũng khó mà đuổi kịp để thấy bóng lưng.
Năm đó nó khoảng hai trăm tuổi, trẻ người non dạ lại
tham ăn, bị ta dùng một con chim trĩ nướng chín dụ dỗ, rời khỏi nơi sinh ra, từ đó luôn đi theo ta.
Trên núi Đan Huyệt, tất cả tiên tử
tạp dịch lúc nhàn hạ đều thích trêu đùa Cửu Ly mà ta vừa mới nhặt về.
Nhưng Cửu Ly là con Cửu Vĩ Hồ cao ngạo, dung mạo xuất chúng, năm nay tuy rằng chỉ tám trăm tuổi, còn chưa tu thành hình người, nhưng đã có thể
tưởng tượng xa về tương lai hóa thành người có sắc đẹp khuynh thành. Vì
thế, mặc dù nó nhìn đám tiên tử Điểu Tộc kia lèo xèo thì thầm là dung
chi tục phấn, khinh thường ngoảnh mặt, ta cũng cho nó tùy ý thôi.
Mọi khi lúc ta ra ngoài du lịch, dù sao cũng thích mang theo nó đi chung
quanh một chút. Từ lúc Nhạc Kha mỗi khi có ý xấu thì dùng ngôn ngữ khiêu khích Cửu Ly, bỡn cợt ta tồi tệ, Cửu Ly liền nhe răng nhếch miệng,
không chịu đi cùng hắn.
Cửu Ly tuy nhỏ tuổi, có một điểm đáng vui nhất là phàm lời của ta, nhất định là chuẩn mực đúng, ta lại không
thích Nhạc Kha phong lưu, nể mặt Ly Quang, gắng gượng đi chung với hắn.
Cửu Ly được sự chỉ dẫn tuyệt vời của ta, gần gũi với Ly Quang mà xa cách Nhạc Kha, bởi vậy trong hai trăm năm gần đây đã lười biếng nhúc nhích,
mỗi ngày chỉ ở núi Đan Huyệt sống phóng túng, đặc biệt chờ ta mang theo
thức ăn ngon trở về.
Ta thấy Cửu Ly cũng không thèm để ý đến Nhạc Kha, mà lại không muốn xa rời ta, nhịn không được mở cờ trong bụng, đối với ý gây xích mích ly gián của Nhạc Kha cũng hoàn toàn không lo lắng
nữa.
Gần đây ta lại ra ngoài du lịch mấy ngày, buổi trưa hôm nay
mới trở về. Vốn có chút mệt mỏi, muốn lên giường mây ngủ một giấc trong
chốc lát, lại không lay chuyển được Cửu Ly rất thích chơi đùa hiếu động, bỏ một mình nó, một con hồ ly nhỏ, trong Phượng Tê Cung to lớn như vậy, không ai quen biết, thật là có chút hổ thẹn, đành phải tạm thời chơi
đùa cùng nó.
Đỉnh Phượng Dực bằng phẳng, trống trải, không được
hoàn mỹ, một bên lưng núi giống như bị đao rìu chém đứt, sườn dốc cao
trăm trượng.
Cửu Ly thân người nhẹ, thích nhất là trèo lên nhánh
cây ngô đồng bên vách núi mà đánh đu, lại vui mừng bởi vì ta đang ở bên
cạnh. Hôm nay nó vừa mới hiện bò lên cành ngô đồng, trên bầu trời có một đụn mây hạ xuống, phía trên đụn mây kia có hai người, sắc mặt cũng
không tốt lắm. Trong đó có một người lạ mặt có nét mặt nghiêm trọng, xem cách ăn mặc đúng là tiên thị trên Cửu Trùng Thiên, lòng ta không khỏi
trầm xuống, thầm nói không ổn. Vừa vặn buổi sáng hôm nay mới làm ra một
chuyện không lớn cũng không nhỏ, cũng không biết tiên thị này gót ngọc
tiến đến, có phải là tuân lệnh cấp trên đến vì chuyện này hay không?
Người còn lại, gương mặt phù dung đã đen hết một nửa, đó chính là dì
ruột của ta, chủ nhân núi Đan Huyệt, cũng là Xích Diễm, người đứng đầu
của Điểu Tộc.
Đã mấy ngày rồi ta chưa gặp dì, theo cấp bậc lễ
nghĩa, lý ra nên tiến lên tiếp kiến, nhưng thứ nhất Cửu Ly vẫn còn bé vì tiếng ho khan của tiên thị kia nên vẫn còn đang run rẩy trên cành ngô
đồng, ta đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nó, sợ nó ngã xuống; Thứ
hai ta chỉ là một con chim loan mồ côi sống nhờ ở núi Đan Huyệt, không
cha không mẹ, tự cho là hành lễ với người đứng đầu Điểu Tộc hay không,
cũng không cần vội vàng, nhưng cũng trông mong hai người chỉ bay ngang
qua thôi, khoảng cách gần trong nháy mắt, đối diện với ta cũng không
bước đi.
Nào ngờ, hôm nay cũng không biết trận gió nào thổi đến,
tiên thị kia ho khan hai tiếng, ta đang thầm oán trong lòng tiên thị này đã mắc bệnh không đi tìm Dược Quân trên Cửu Trùng Thiên, xin hai viên
tiên đan ăn đi, vẫn đứng ở đỉnh Phượng Dực này giẫm trên đụn mây chịu
gió lạnh, lại cứ muốn tới hù dọa Cửu Ly nhát gan, bên tai lại đột nhiên
vang lên tiếng tức giận: “Con chim Loan lớn mật, còn không quỳ xuống
tiếp tiên chỉ……”
Bản Tiên mặc dù sống vạn năm, cùng lắm chỉ là
một Tán Tiên, cha mẹ chưa từng để lại động tiên, tôi tớ, thậm chí chẳng
lưu lại gì, liền buông tay cõi tiên, thần hồn đều tiêu tán. Người được
xếp vào danh hào thần tiên trong tứ hải bát hoang đếm không hết, khi nào đến lược Bản Tiên ta, một con chim Loan nho nhỏ, nghe tiên chỉ?
Nhưng mà đang phân thần thì Cửu Ly khoảng chừng có đến hai trăm năm đánh du
trên cành ngô đồng bị tiếng gầm giận dữ của tiên thị này làm cho kinh sợ ngã xuống dưới sườn núi, thân mình nho nhỏ màu trắng bạc trong chớp mắt liền biến mất trước mắt ta.
……
Về phần nội dung tiên chỉ
kia, nửa chữ ta cũng chưa từng nghe, vội vàng hóa thành chân thân chim
Loan, bay xuống sườn núi đuổi theo. Chờ ta túm được cái đuôi của Cửu Ly
xách hắn từ nửa dốc núi lên, tiên thị truyền chỉ kia đã không thấy bóng
dáng, dì thở dài một tiếng: “Thanh Loan, ngươi dọn dẹp một vài món đồ
rồi đến núi Nữ Sàng đi.”
Tim ta đập mạnh, trên mặt dĩ nhiên biến sắc.
— Ta bị đuổi khỏi núi Đan Huyệt?
Dì cũng thật nhẫn tâm!
Trên núi Nữ Sàng nhiều yêu tinh ác quái, ta chỉ là một tiểu tiên tiên thuật
vụn về thật sự phải đến nơi đó, nói không chừng sẽ bị yêu tinh nuốt vào
bụng, để gia tăng pháp lực.
Nhưng dì là người đứng đầu Điểu Tộc
được mọi người tôn trọng, kỷ luật nghiêm minh, cho dù lúc này ta quỳ gối trước mặt bà khóc lóc chảy hết nước mắt cầu xin tha thứ, sợ rằng ý định của bà ấy cũng không thay đổi. Huống chi từ trước đến nay ta vốn ngang
ngược bướng bỉnh, trong nhiều năm nay cũng chưa từng cầu xin ai, mặc dù
trong lòng run sợ, vẫn cắn răng nhận lời. Nhưng cuối cùng nhịn không
được mà gượng cười đau khổ, nụ cười này bị dì thấy được, bà dường như có chút không đành lòng, thở dài: “Ngươi, đứa nhỏ này, ta vốn định cho
ngươi làm một Tán Tiên vui vẻ trên núi Đan Huyệt, nào ngờ ngươi cực kỳ
ngang bướng, thế nhưng giận đánh Tam vương tử của Đông Hải Long Vương,
bị Long Vương cáo trạng lên Thiên Đình, Thiên Đế giận dữ liền giáng
ngươi xuống làm một thổ địa nho nhỏ ở núi Nữ Sàng, lần này làm thế nào
cho tốt đây?”
Lòng ta buông lỏng, thế mới biết nguyên nhân bị
đuổi đến núi Nữ Sàng Sơn không phải là chủ ý của dì ta, đúng là tiên chỉ do lão Thiên Đế giáng xuống. Vốn ta là Tán Tiên như vậy, không cội
nguồn, không nhà cửa, trôi nổi như cánh bèo, chỉ cần không làm ra chuyện gì sai lầm to lớn, chẳng qua chỉ cô độc ở chốn tiên nhai, vạn năm
thoáng chốc, ngày tháng thoi đưa, thường ngày bình lặng như biển chết.
Nhưng lúc này có ngọn sống lớn trong cuộc đời, cũng oán chính mình tức
giận khó bình ổn, chọc ra họa lớn. Trong lòng khó phân rõ vui buồn, miễn cưỡng cười vui nói: “Dì nói sao thì làm vậy, vốn là Thanh Loan gây ra
tai họa, những năm gần đây làm phiền dì chăm sóc, lúc này Thanh Loan cảm tạ đại ân của dì!”
Ôm chặt Cửu Ly đang run rẩy, cảm giác trong ngực có được một chút ấm áp, quỳ xuống thực hiện một đại lễ với dì.
Sườn dốc giữa trời xanh gió lạnh tạt vào mặt, chỉ cảm thấy xung quanh đều lạnh, con đường phía trước khó khăn nguy hiểm.