Lúc đó ta cũng không
biết, một câu nói đùa trong lúc nhất thời của mình thiếu chút nữa khiến
chúng ta thất lạc nhau giữa chiến trường.
Mặc dù Nhạc Kha hay
quên, nhưng lại luôn giữ chữ tín. Chẳng qua chỉ là một thỉnh cầu nho
nhỏ, ta vẫn không hy vọng xa vời hắn có thể đồng ý, ta không biết hắn
đang suy nghĩ gì. Nhưng hắn biết rõ Tộc Tu La và Thiên Giới kết thù kết
oán đã sâu nhưng lại lập tức gật đầu, không chút do dự đồng ý với ta, dù sao vẫn khiến cho trái tim hoảng sợ của ta an tâm đôi chút.
Ta
rời khỏi chỗ ở của hắn, ven đường bắt gặp Điền Trì Giao Vương. Ông ta
uống đến say mèm, đang được một người hầu tuấn tú dìu đỡ, xiêu xiêu vẹo
vẹo đi tới. Thấy ta, nở nụ cười không có ý tốt: “Thanh nha đầu mới từ
phòng Nhạc tiểu tử đi ra à?”
Điền Trì Giao Vương luôn chẳng giữ
hình tượng của mình, ông ấy hỏi như vậy ta cũng chẳng cảm thấy kỳ quái
gì, nhưng việc này nếu để Bích Dao biết, thật có chút rất rất không ổn.
Nhạc Kha hồ đồ, Bích Dao cũng không mơ màng. Mặc dù nàng vu khống hãm hại
sau lưng ta, nhưng cũng chỉ có ý tốt muốn bảo vệ anh trai của mình mà
thôi.
Ta liếc nhìn xung quanh một lúc, cảm giác bản thân giống
như một thư sinh nơi phàm gian đang yêu đương, vụng trộm hẹn hò với một
vị tiểu thư, mới vừa từ khuê phòng của nàng bước ra, hễ thấy người thì
chột dạ. Đảo mắt nhìn mấy lượt không thấy ai khác mới yên tâm lớn mật
ưỡn thẳng thắt lưng, cười hì hì với ông ấy: “Chuyện gì cũng không thể
gạt được pháp nhãn của Giao Vương!”
Dường như Giao Vương say đến
hồ đồ, kéo người hầu nhỏ qua bên cạnh, hôn “chụt” một cái, đắc ý nói:
“Vợ chồng son các ngươi lén lút, hiện nay hôn sự của Tam tiểu tử chắc
không phải do đại ca làm chủ. Bổn vương đã suy nghĩ cho các ngươi rồi,
vợ chồng son các ngươi không bằng bỏ trốn đi?!”
Lúc này ta mới
phát hiện, người hầu mà ông ấy hôn tướng mạo xinh đẹp, cử chỉ thướt tha, mặc dù đang mặc thanh sam của kẻ dưới, nhưng chỗ góc áo lộ ra một phần
sa y màu phấn hồng, đúng là một nữ tử, chỉ là cải trang mặc bộ áo xanh
của người hầu, đích thực cũng có dáng vẻ phong lưu anh tuấn, có khác chỉ là một cảnh đẹp ý tuyệt khác mà thôi.
Ông ấy thấy ta chỉ lo nhìn chằm chằm người hầu nhỏ của mình một cách mãnh liệt, ho một tiếng, miễn cưỡng dựa vào người hầu nhỏ, khi liếc nhìn ta thì nổi lòng thương tiếc. Ông lại nói: “Ta nói nè Thanh nha đầu, ngươi đã có tà tâm này thì dứt
khoát lớn gan một chút đi, thừa dịp Tam tiểu tử hồ đồ, không bằng gạt nó đi Tu La giới thành thân. Thế nào? Phụ vương kia của ngươi cho đến bây
giờ vẫn dám nghĩ dám làm, chỉ cần ngươi tình nguyện, ông ta nhất định sẽ trợ giúp cho ngươi!”
— Cho nên ta nói, Điền Trì Giao Vương chân
chính là một con Diệu Long[1], không uổng công ta và ông ta quen biết
nhau mấy trăm năm!
[1]Diệu Long: “diệu” có nghĩa là tuyệt diệu,
thần kỳ, “long” là rồng, ý khen Điền Trì Giao Vương là một con rồng có ý tưởng tuyệt diệu, suy nghĩ phóng khoáng.
Ngày xưa ông ấy có cử
chỉ hoang đường cũng không phải ngày một ngày hai, nhất quyết không phải là loại người giống ta. Nhưng mấy lời nói ngày hôm nay đã đánh trúng
lòng ta, ngược lại khiến cho ta sinh ra một luồng hào khí mạnh mẽ, vỗ
tay mừng rỡ: “Lời này của Giao Vương rất đúng! Lời này của Giao Vương
rất đúng! Thanh Loan cũng đang có ý này!”
Đôi mắt Giao Vương lờ đờ say, khen ngợi nói: “Quả thật là con gái của Tu La vương, cha nào con nấy, lời ấy không sai mà!”
Nhưng mà nguyện vọng sở dĩ được gọi là nguyện vọng bởi vì điều tốt đẹp ấy
cũng không dễ dàng thực hiện được. Ý tưởng mà ta muốn thực hiện này chỉ
qua đến ngày thứ hai liền hóa thành bọt nước.
Khi ta trở lại
khách phòng, Tiểu Kim Phượng đã khỏe hơn một chút, mặc dù hai mắt tiểu
Hỉ Thước hãy còn đẫm lệ lưng tròng, nhưng dù vậy nàng vẫn cẩn thận quan
tâm, chăm sóc Tiểu Kim Phượng, so với tay chân vụng về của ta thì quả
thật cách nhau một trời một vực.
Sắc mặt Hùng Lực ủ dột, đứng ở
cửa, thân hình cao lớn như cột sắt dường như ngăn hết toàn bộ ánh sáng
bên ngoài điện chiếu vào. Ta ở trong thành Tu La nhìn thấy nhóm nam nhi
tộc Tu La người người thân hình cao lớn khỏe mạnh, thể trạng cường
tráng, lòng thường sinh ra ao ước, chỉ hận đời này mình không phải nam
nhi. Nhưng giờ phút này hắn đứng chắn ngay cửa, lại không biết có ý gì.
Ta định xông vào bên trong thì bị hắn đưa một cánh tay ra ngăn trở, trầm giọng nói: “Công chúa đi trước một mình, dạo một vòng trong phủ Giao
Vương, vì sao không chịu nghĩ đến an nguy của bản thân? Nếu xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, bảo thuộc hạ phải ăn nói thế nào với Vương?”
Ngày thường ta ngang tàng đã quen, chưa từng bị người khác trói buộc tay
chân, hôm nay mới từ bên ngoài trở về, lại là lần đầu tiên bị người khác quản lý. Mùi vị này tuy có chút mới mẻ, nhưng xét cho cùng thì khó mà
chấp nhận được.
Ta ưỡn ngực lên, tay hắn tựa như bị phỏng mà rụt
trở về, lập tức tránh thân người tựa như cột sắt ngay trước cửa, mặt đỏ
lên: “Công chúa làm gì vậy?”
Giảng đạo lý với quân tử, đó là chính đạo.
Giảng đạo lý với tiểu nhân, tuyệt đối là cổ hủ.
Hiện nay Hùng Lực ví như quân tử, thấy tiểu nhân như ta không thèm để ý đến
sĩ diện, nếu hắn cứ đoan chính, bày ra bộ dạng một bà vú để quản giáo ta như vậy, ta tất nhiên sẽ nghĩ ra cách bảo hắn về quản lý phụ thân.
Ta ưỡn ngực phình eo, nghênh ngang bước qua cửa điện, trong khoảnh khắc
khi tiến đến gần hắn thì thấp giọng nói: “Từ nhỏ Tiểu Tiên vốn không
phải là một đứa trẻ ngoan, Tu La phụ thân cũng không phải không biết.
Hùng Lực tướng quân lão luyện thành thục như vậy, thực không biết là phụ thân đang chê ta quá tinh nghịch hay là chê tướng quân quá cứng nhắc
không thú vị, tóm lại muốn ta và ngươi đi chung thì tốt nhất phải sửa
hết tật xấu của mình, tướng quân cảm thấy có nên sửa đổi hay không đây?”
Gương mặt ngăm đen của Hùng Lực đỏ ửng lên trông rất tức cười, nhưng hắn lại nhìn ta ngơ ngác không nói một câu.
Quả là một đứa trẻ thành thật, tâm nhãn có chút đơn giản, thật không nên đi theo kẻ lưu manh vô lại như ta.
Ta thầm thở dài trong lòng.
Trong phòng, Tiểu Kim Phượng dựa vào thành giường có chút đăm chiêu, thấy ta
sắc mặt vui vẻ tiến vào thì vội vàng muốn đứng dậy hành lễ. Ta ấn nàng
xuống giường, cười nói: “Cũng bị thương thành như vậy rồi, đừng câu nệ
mấy nghi thức xã giao đó làm chi!”
Tiểu Kim Phượng thấy ta không
nói đùa nên lại tựa vào giường: “Nghe tiểu Hỉ Thước nói, thân mẫu của tỷ tỷ là nhị công chúa của Điểu Tộc?”
Ta gật đầu, việc này không thể giấu giếm được.
Nàng ta tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt chợt lóe sáng, cúi người về phía trước,“Tỷ tỷ có muốn làm chức vị tộc trưởng Điểu Tộc này?”
Ta “phụt” một tiếng bật cười: “Muội muội bị thiêu cháy đến hồ đồ rồi?”
Ta đưa tay đặt lên trán nàng ta, cơn sốt đã không còn, hiển nhiên vết thương đang dần lành lại.
“Tỷ tỷ từ nhỏ là chim Loan, lại là công chúa của Tu La tộc, cho nên nghĩ
cũng không cần phải nghĩ, cho dù tỷ tỷ sinh ra là mệnh Phượng Hoàng,
cũng sẽ không làm cái chức vị tộc trưởng Điểu Tộc phiền phức kia làm gì. Trước kia vô số lần ta thấy dì bận rộn đến đêm khuya, khi đó ta đang
nâng cốc rượu làm bạn với gió mát trăng thanh, muội nói xem, cuộc sống
thảnh thơi vui vẻ như vậy, vì sao lại muốn mang gông xiềng lên người
chứ?”
Tiểu Kim Phượng nở nụ cười: “Tỷ tỷ có suy nghĩ này, Kim Phượng yên tâm rồi.”
Rồi lại nghiêm mặt nói: “Bất kể tương lai Điểu Tộc xảy ra chuyện gì, tộc
trưởng và công chúa Đan Chủ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ nhất thiết không thể nhúng tay, không biết tỷ có thể đồng ý với muội không?”
Ta rầu
rĩ thở dài một tiếng: Đan Chu cao ngạo, lòng dạ dì thâm sâu, hai người
họ cần gì đến ta? Mà ta đã sớm cắt đứt với họ, vì thế cười nói: “Đây là
đương nhiên, chẳng lẽ Tiểu Kim Phượng muốn thống lĩnh Điểu Tộc, ngồi vào vị trí thủ lĩnh Điểu Tộc?”
Tiểu Kim Phượng tuổi còn nhỏ, lại có
dáng vẻ mảnh mai, bị Đan Chu tra tấn ba ngày, gần như hấp hối. Trên
đường dưỡng thương nhiều ngày, hiện tại liếc nhìn vẫn còn suy nhược
khiến người ta kinh hãi. Nhưng khi nàng chợt nở nụ cười thì tựa như một
đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương đột nhiên hé nở, xinh đẹp tao nhã, dung mạo vô song, càng lộ ra khí chất vương giả vô cùng tôn quý, nụ cười ấy
như xóa đi dáng vẻ bệnh tật của nàng, giống như Phượng Hoàng niết bàn,
sau khi tắm trong lửa đỏ thì càng chói mắt rực rỡ.
Ta nhất thời
nhìn đến ngây người, cảm thán nghĩ: Nếu nàng giống như nụ cười ấy, nếu
có thể thống lĩnh Điểu Tộc, cũng coi đây như là chuyện may mắn của Điểu
Tộc. Dù sao vẫn tốt hơn Điểu Tộc bị hủy trong tay cường bạo của Đan Chu
và dì gấp trăm lần?
Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa rạng, liền có Tiểu Hoàng của Thiên Giới đến trước cửa tuyên chỉ: hôm trước Thiên Đế
tặng pháp bảo cho Thái tử điện hạ, dẫn theo chúng chiến tướng đến Đông
Hải tiêu diệt Giao Nhân, Thái tử lại một lần nữa xuất binh bất lợi, nếm
mùi thất bại.
Thiên Đế suy đi tính lại, nghe nói trưởng tử tu vi
cũng coi như không tệ, cấp tốc triệu trưởng tử lên Thiên Giới nghe lệnh, dẫn binh xuất chinh, dẹp yên loạn tặc.
Ta ở trong phòng do dự
thật lâu, hiện nay Nhạc Kha hồn phách không ổn, lại bảo hắn giao chiến
với thủ lĩnh Giao Tộc. Giao Vương am hiểu nhất là ảo thuật, người có hồn phách không đủ mà đến đó, quả thực chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Cũng không biết độc kế này là do ai bày ra, đích thật quá độc ác.
Hôm nay Điền Trì Giao Vương ăn mặc chỉnh tề, sáng sớm đã báo tin này cho ta biết, hiện tại sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trước bàn, trầm ngâm nói:
“Thanh nha đầu, ngươi cảm thấy…… phần thắng của Tam tiểu tử như thế
nào?”
Lòng ta chợt lạnh, chậm rãi lắc lắc đầu. Lúc này cho dù đi
thành Tu La nhờ phụ thân giải trận pháp Tục Hồn thì thời gian cũng không kịp. Huống chi Thiên Giới triệu gấp, trước mắt Nhạc Kha một khắc cũng
không ngừng mà phải trở về thiên đình, lãnh binh nắm giữ ấn soái, quyết
chiến sinh tử với Giao Vương.
Từ trước đến nay Điền Trì Giao
Vương chưa bao giờ có vẻ mặt lạnh lẽo như bây giờ: “Ý của ngươi là Tam
tiểu tử hoàn toàn không có phần thắng?”
Mắt ta tựa hồ muốn bắn ra lửa, thâm hận người bày ra kế sách này: “Giao Vương cũng biết ba hồn
phách của Nhạc Kha chỉ có hai hồn ở trong cơ thể, một hồn khác thì đang
bị trấn giữ ở bên ngoài?”
Giao Vương gật đầu: “Lần này nó đến
thăm ta thì ta đã nhận ra có điều không đúng. Trước kia có chút hay
quên, nhưng cũng không hồ đồ như hiện nay. Đang lơ mơ như vậy mà giao
đấu với Giao Vương, không phải là tìm chết sao?”
Ta không thể suy nghĩ nữa, nếu hắn thua dưới tay Giao Vương vô cớ mất mạng…… bảo ta làm
sao chịu nổi những ngày tháng tịch mịch nơi tiên nhai sau này? Người
không khỏi sợ run, sốt ruột lo lắng nói: “Lần trước lúc ta chia tay với
hắn, hồn phách của hắn vẫn rất ổn. Nhưng lần này gặp lại, chẳng những
hồn phách không ổn, ngay cả Côn Lôn Kính cũng không thấy đâu. Nếu bên
người hắn mang theo Côn Lôn Kính, ta cũng yên tâm một chút.”
Giao Vương trầm tư một hồi, trấn an ta nói: “Thanh nha đầu đừng nóng ruột,
nay mặc dù nó đã trở về Thiên Giới, nhưng mẹ con Lăng Xương vẫn còn
những quan hệ rắc rối khó gỡ trên Thiên đình, thiết lập đã mấy vạn năm,
há có thể dễ dàng nhượng lại vị trí? Hay là kẻ trộm Côn Lôn Kính và
người khuyên đẩy nó ra chiến trường là cùng một bọn?”
Đầu óc ta choáng váng, trong miệng đắng chát, vội hét lên: “Chuyện này phải làm sao đây?”
Ta niệm một câu quyết, dùng tiên pháp viết lại những nét bút màu xanh trên giấy, rồi đưa bức thư ấy cho Hùng Lực, bảo hắn trở về Tu La giới xin
phụ thân phá giải trận pháp Trấn Tục Hồn trên phần hồn phách còn lại của Nhạc Kha. Thư viết xong, ta rời khỏi ghế đi ra phía cửa, lại nghĩ tới
Điền Trì Giao Vương còn đang ở trong phòng nên có vài phần ngượng ngùng
quay đầu lại bảo: “Giao Vương đừng trách, trong lòng Thanh Loan đang rất lo lắng nên thiếu chút nữa đã quên mất Giao Vương. Bây giờ ta phải đi
tìm hắn, lén theo hắn đi Thiên Giới, theo hắn ra chiến trường. Mặc dù
hắn đã quên ta, nhưng có ta ở bên cạnh thì hắn vẫn sẽ có chút chuẩn bị
đề phòng.”
Điền Trì Giao Vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng không biết đang nhớ tới ai, nét mặt dần dần hiện ra vẻ ôn nhu: “Trước đây ta
luôn cảm thấy thanh danh của mình rất phóng túng, không xứng với nàng,
nay mới biết được, chẳng qua chỉ là tục danh bên ngoài mà thôi, lưỡng
tình tương duyệt, sớm tối gắn bó cùng nhau, nguy nan cùng tiến cùng lui
mới quan trọng.”
Đột nhiên nhướn mày cười với ta, thanh tú tao
nhã không kể xiết, dường như so với Điền Trì Giao Vương vô tích sự trước kia là hai con người khác nhau, ông ấy rất thành khẩn cúi người, hành
một đại lễ với ta: “Đa tạ Thanh nha đầu!”
Lời vừa dứt thì người
đã dời bước đi lướt qua ta, góc áo bào gợn sóng theo bước chân vô cùng
phong lưu anh tuấn, ta cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên ta gặp ông ấy, kinh ngạc nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới chuyện khiến mình lo lắng phiền lòng, mỉm cười tự giễu, hóa thành một con cá bơi đến chỗ Nhạc
Kha.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, hôm nay Nhạc Kha phải
rời khỏi nơi đây, Đông Hải Long Vương cùng Vương phi, thêm toàn bộ huynh đệ tỷ muội trong nhà đều đến tiễn đưa. Ta hóa thành một con cá nhỏ lẳng lặng lẩn vào đám người trong khoảng thời gian cỡ một chung trà, vừa
nghe Long Vương Phi khóc thút thít, vừa phiền muộn vô cùng.
Cũng
may hôm nay Bích Dao có vẻ rất hiểu chuyện. Lúc Long Vương Phi được mọi
người khuyên giải thì bà vừa khóc vừa giãy ra ngoài, chỉ luôn lặp lại
câu hỏi: “Ai đề ra kế sách này, ai muốn con ta đi chịu chết chứ?”
Tựa như bị lòng căm phẫn che mất lý trí, từng chữ từng chữ giống như lời
tiên tri, toàn bộ đều không có ý may mắn. Ta hận không thể lập tức hóa
về chân thân, lấy Thanh Linh ra gõ lên đầu bà mấy cái. Đây sao lại là
Long Vương Phi thủ đoạn độc ác thâm hậu ngày xưa chứ, rõ khiến lòng
người rối loạn.
Huống chi, nay Nhạc Kha là con ai cũng thật khó kết luận.
Lại đợi một hồi, Long Vương Phi mới chịu thả Nhạc Kha ra, được Bích Dao đỡ
trở về phòng nghỉ tạm. Đám huynh đệ của hắn cũng rầm rộ tản đi. Ta lặng
lẽ đi theo hắn, ước chừng bơi cũng được gần nửa canh giờ, trước mắt sáng tỏ hẳn lên, ra là đã đến mặt nước rồi.
Hắn vượt lên khỏi mặt
nước, còn ta vẫn ở trong làn sóng nước ngẩng đầu nhìn theo, nhưng khi
thấy bóng dáng màu trắng sắp cưỡi mây mà đi, không khỏi ảo não vì da mặt của mình hiếm khi lại mỏng một lúc lâu như thế, xấu hổ muốn mở miệng
gọi hắn lại.
Đang ngây người thì cảm thấy thân mình đã rời khỏi
nước xanh, tựa như mắc cạn. Ta kinh hãi, lúc này mới phát hiện trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, quay đầu vẫy đuôi đều vô
cùng khó khăn, thì ra ta đang nằm trong đôi tay của hắn.
“Nàng lưu luyến theo sát ta như vậy, quả thật sẽ khiến ta lầm tưởng nàng muốn sống chết cùng ta đó!”
Đôi mắt phượng chợt lóe lên ý châm chọc.
Ta nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, hình như đang hoài nghi ta,
một con cá chép đang cố gắng quẫy đuôi, nên thuận thế hóa thành người,
biết rõ hắn đang châm chọc ta, theo lý ta nên tranh cãi với hắn mới
đúng. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của con rồng ngốc này thì vẫn mềm lòng,
liên tục gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Đương nhiên đương nhiên! Chàng
đã đồng ý dẫn theo Tiểu Tiên ra chiến trường rồi mà? Sao có thể lật lọng được chứ?”
Lần này sắc mặt của hắn rất nghiêm túc, nhưng lại
mang theo chút ý che chở: “Chiến trường là nơi để chơi đùa sao? Mới từng tuổi này, vẫn còn rất nhỏ, không bằng nghe lời, sớm trở về đi.”
Lòng ta vừa vội vừa giận, nhất thời không áp chế được, đột nhiên kéo tay áo
của hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Nhạc Kha, thằng nhãi nhà ngươi lúc
trước đã đồng ý thỉnh cầu của ta, nay thăng quan tiến chức, mây xanh bay tận trời thì muốn vứt bỏ ta?”
Bất ngờ tay cũng dùng chút sức lực, thế nhưng xuyên qua tay áo bằng gấm nắm lấy tay hắn.
Hắn nhìn ta rất lâu, cười khổ nói: “Ta đã đồng ý với nàng thì không có ý
lừa dối. Nay ngay cả bản thân là ai ta cũng không nhớ rõ, tiên lực cũng
lúc mạnh lúc yếu, nàng đi theo ta…… Dù thế nào ta cũng sẽ liều mạng bảo
vệ nàng an toàn.”
Những lời này giống như tái hiện lại hết những
chuyện trước kia, ta thoáng chốc tràn ngập nước mắt, nghẹn ngào cười
nói: “Chàng không được phép nuốt lời! Dù sao chàng vẫn luôn che chở ta
như trước đây, cho dù chết cùng một chỗ, ta cũng cảm thấy mỹ mãn!”
Trong đôi mắt phượng của hắn đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như bị
câu nói của ta thiêu đốt. Kéo tay ta, đáp đám mây lành bay lên không mà
đi.