Long Phượng Trình Tường

Chương 115: Chương 115: Cẩm Tự – Đồng Tâm




Cuối cùng Thiên Đế Nhạc Kha vẫn vào được thành Tu La.

Hàng đêm ta đều mơ thấy ác mộng, đứng ngồi không yên. Cảnh trong mộng rất kỳ quái, có khi là quá khứ, có khi lại là tương lai, nhưng không hề mơ thấy hiện tại, ngay cả trong mộng ta cũng không thấy được hắn.

Thỉnh thoảng Phương Trọng kể chuyện cười bên tai ta: “Công chúa không biết, ngày ấy Nhạc tiểu tử đi vào thành Tu La, bị các binh sĩ trong thành đánh dữ dội.”

Thấy mày ta nhíu chặt, nàng vội vàng nói: “Chẳng lẽ công chúa đau lòng ? Nô tỳ thấy người sốt ruột đến xanh cả mặt.”

Thời gian gần đây ta ngủ không ngon, trang điểm cũng khá đơn giản. Ta xoa xoa khuôn mặt có chút cứng ngắc, lạnh lùng nói: “Thời gian gần đây đám binh sĩ đó không chiến không đánh, năm năm tháng tháng đều tiêu phí trong rượu, có lẽ quá nhân từ nương tay rồi.”

Nàng kinh hãi nói: “Công chúa. . . . . . chẳng lẽ công chúa muốn cho đám binh sĩ này đánh chết Nhạc tiểu tử, vậy thì không bằng để nô tỳ đi ra truyền lệnh, bây giờ hạ lệnh cũng không muộn, dù sao hắn đã rơi vào thành Tu La ta, còn lo hắn chắp thêm cánh có thể thoát sao?” Nói xong vội vàng đứng lên khỏi ghế, muốn đi ra ngoài điện.

Chắc là dạo này bản tiên không an giấc, đầu óc không tỉnh táo, không kịp nghĩ gì liền đưa tay kéo tay áo của Phương Trọng : “. . . . . . Vẫn nên giữ hắn lại đi. . . . . .” ,

“Giữ hắn lại để làm gì? Chẳng lẽ lại để công chúa tức giận hết lần này đến lần khác?”

Ta làm sao biết giữ hắn lại để làm gì? Chỉ là buột miệng nói ra một câu. Sau khi cắn môi một lúc lâu thì nghĩ đến một chuyện: “Đường đường Thiên Đế cũng đến cửa chúc mừng, đương nhiên tộc Tu La chúng ta không thể “trao chuôi cho người”(1), chờ. . . . . . Chờ sau khi bản công chúa đại hôn sẽ ném hắn ra khỏi thành Tu La.”

(1) : Trao chuôi cho người: đưa chuôi kiếm cho người khác cầm kiếm đâm mình – ý chỉ để người khác bắt được điểm yếu của mình

Nói xong, trong lòng ta bỗng hoảng sợ, chẳng lẽ ta phải chịu đựng cái nhìn chằm chằm của hắn mà gả cho Ma Lạc?

Nhưng mà không lấy thì sẽ như thế nào? Cho dù sau đó Phương Trọng vẫn ba lần năm lượt mang đến chút tin tức của hắn, Thiên Đế ở trong thành cùng các binh sĩ uống rượu ăn mừng. . . . . . Thiên Đế nhiều lần bày tỏ ý tốt với một cung tì ở trong Thất Diệp Đường. . . . . . Tu La Vương phụ thân đã đem cung tì kia tặng cho hắn. . . . . . Thiên Đế Thiên Đế. . . . . .

Có một ngày ta thật sự không thể nhịn được nữa, đang lúc nàng ta nói đến hăng say thì lạnh lùng bảo: “Ta thấy phụ thân tặng lầm người rồi! Phương nữ quan cả ngày đối với Thiên Đế nhớ mãi không quên, phụ thân không nên đem cung tì kia tặng cho Thiên Đế mà nên đem Phương nữ quan gả cho Thiên Đế mới đúng!”

Nàng ngẩn ra, chắc là không ngờ rằng ta sẽ nói như vậy. Ngay cả chính bản thân ta cũng ngạc nhiên, thế nhưng lại nói như vậy với Phương Trọng- người mà từ trước đến nay luôn chăm sóc cho ta, da mặt nóng dữ dội, trong lòng hốt hoảng nói không nên lời, vội giữ lấy cánh tay nàng, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, Phương nữ quan. . . . . . Không phải ta cố ý. . . . . . có lẽ là bị thằng nhãi này làm tức giận đến đầu óc hồ đồ. . . . . .”

Phương Trọng “phì” cười, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang nắm chặt của ta, lại đưa tay vén lọn tóc rối của ta ra sau tai, thở dài nói: “Phương Trọng cùng tuổi với Vương phi, nhìn thấy Nhạc tiểu tử lớn lên, cũng nhìn thấy công chúa sinh ra, có thể làm dì của hai người. . . . . .”

Tay nàng rất ấm, khi nàng chậm rãi vỗ vỗ nhẹ trên lưng ta, ta không khỏi tiến sát vào trong lòng nàng, tựa như áp vào lòng mẫu thân, trong mắt đau xót, nhịn hồi lâu mới không khóc. Mấy ngày nay mặc dù ta và Nhạc Kha chưa từng gặp mặt, nhưng mỗi ngày bên tai nghe được tin tức của hắn, không khỏi càng thêm thất thần, nhất thời hận không thể chạy tới tiền điện phân trần cho rõ ràng, bảo hắn sớm ngày quay về Thiên giới, nhưng lại có chút nhát gan không dám đi gặp, suốt ruột bứt rứt không thôi, ngay cả tính tình cũng nóng nảy không ít.

Thật lâu sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mềm nhẹ nhỏ khẽ của nàng: “Công chúa đã nghĩ kỹ rồi, thật muốn gả cho Ma Lạc?”

Ta cắn chặt môi, sợ bản thân mình vừa mở miệng liền hối hận.

Hôn lễ cử hành đúng thời hạn.

Bởi vì thân phận của ta, cũng không phải gả vào quý phủ của Thôi Phục phục thúc thúc nên tổ chức ở hoàng cung, sau khi lập gia đình cũng ở trong hoàng cung. Phụ thân nói vợ chồng tân hôn không thể ở cùng một điện với người, nên bảo người trang trí sửa sang lại Minh Sắt Điện ngay bên cạnh Tư Hoàng Điện cho ta ở.

Ta từ rất lâu đã ở nơi này, sớm đã thành thói quen bầu bạn bên cạnh phụ thân, hoàn toàn không muốn chuyển đi, nhưng Phương Trọng cười xấu xa phản đối: “Chỉ sợ công chúa không muốn chuyển thì Phò mã cũng không chịu ở ngay dưới mí mắt của Vương.” Từ ngày ấy, sau khi ta tức giận thì nàng cũng chưa từng đề cập đến Nhạc Kha trước mặt ta, nhưng nàng không đề cập tới, lòng ta lúc nào cũng có cảm giác thắt lại, hận không thể để nàng nói, nhưng lại khó có thể kéo bỏ được sĩ diện, đành phải chịu đựng dài hạn, luôn phòng ngừa mình đột nhiên hỏi đến chuyện của Nhạc Kha

Về phần Phò mã Ma Lạc. . . . . . Hắn không muốn ở dưới mí mắt của phụ thân, kỳ thật chỉ cần cử hành xong hôn lễ, hắn quay về nhà mình thì bổn tiên cũng không phản đối. Nhưng ta không lay chuyển được phụ thân và Phương Trọng, đành bất mãn nhìn vật dụng thường ngày của mình bị người khác chuyển đi.

Tới ngày chính thức, ta bị một đám ma ma thị nữ giày vò hết nửa ngày, hôn lễ thật phiền toái khó mà có thể nói hết, nhưng lại có chút mong chờ khác. Lúc thì ngóng trông chú rể bị nghi thức hôn lễ rườm ra này dọa chạy, lúc lại mong mỏi có người đến trò chuyện với ta, cho dù là tân khách trước giờ tham dự hôn lễ.

Nhưng mấy ngày gần đây mọi người đều giữ miệng, chỉ xoay quanh chuyện hôn phục trang sức linh tinh, lại càng không nói đến người ngoài.

Ta hối hận sâu sắc vì mình lỡ lời, có chút đứng ngồi không yên. Cũng không biết hắn còn ở ngoài thành Tu La hay là đã quay về rồi. Lại tự giễu mà mỉm cười: hắn không trở về Cửu Trùng Thiên làm Thiên Đế, chẳng lẽ vẫn sẽ ở lại trong thành Tu La? Ngay cả mình cũng nhịn không được mà xem thường chính bản thân.

Nhưng mà Ma Lạc dũng cảm ngoài dự liệu của ta, ngay cả ta cũng nhịn không được bị hôn lễ phiền phức này tra tấn, hận không thể chạy trốn, nhưng cúi xuống nhìn xuyên qua khăn voan, từ đầu đến cuối hắn đều đứng bên cạnh ta.

Vào động phòng, chúng thị tì đều lui ra ngoài, khăn voan trước mắt cũng từ từ bị kéo xuống, giống như lần đầu gặp lại vị công tử ôn nhã trong biển xanh sóng thẳm kia, sắc ô kim như tỏa ra quanh thân, hôm nay một thân hồng bào bỗng trở nên loá mắt. Ta thoáng chốc ngây người, không biết làm sao, nửa ngày mới lắp bắp: “Tại. . . . . . Tại sao lại là chàng? Ma Lạc đâu? Chàng giấu Ma Lạc ở đâu?”

Thằng nhãi này từ trước đến giờ cả gan làm loạn, lần trước dưới mí mắt của phụ thân dám mang ta đi, lần này cũng có thể hắn đánh ngất Ma Lạc, tự mình vào động phòng.

Khóe mắt đuôi mày của hắn đều tràn đầy ý xuân, không quan tâm ánh mắt băng lạnh của ta, cười vô lại: “Tiểu ngốc điểu vứt bỏ phu quân ra ngoài vạn dặm, vi phu ta đuổi theo, chẳng lẽ cũng sai sao?” Lại ai oán nói: “Lần này bản Phò mã thật sự là thành trò cười của cả Tiên giới. Đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử luôn miệng gọi tên của nam nhân khác, khiến cho bản phò mã làm sao chịu nổi đây?”

Ta đã hoàn toàn ngây người.

Không biết mấy ngày gần đây xảy ra chuyện gì, lại càng không hiểu được giờ phút này Thiên Đế nên ở Tước La Điện xử lý chính sự hoặc sau khi dự lễ xong thì hắn nên trên đường trở về Thiên giới chứ, tại sao lại xuất hiện trong phòng tân hôn của ta, vả lại cả người đều ăn mặc trang phục của tân lang, chuyện này phải nói từ đâu đây?

Ta nhíu mày đẩy hắn ra rồi khoanh tay: “Để cho người ta thấy bộ dạng như thế này thật chẳng ra sao, còn không đem trả phò mã của bổn điện hạ về, chàng nên quay về Cửu Trùng Thiên của chàng đi. Đừng lạm loạn ở chỗ này nữa!”

Có lẽ vì xa cách đã lâu, cũng có lẽ từ nhỏ bổn tiên đã là một người khi lành vết thương thì sẽ quên hết đau đớn lúc trước, hôm nay thành thân, thật sự nhìn thấy hắn đứng trước mặt thì ta lại không nhẫn tâm đuổi hắn đi.

Gương mặt hắn tràn đầy ý xuân, giọng nói trầm thấp dễ nghe, hàm chứa ý cười: “Tiểu ngốc điểu bỏ phu quân mà chạy, lại muốn gả cho kẻ khác, vi phu há có thể mặc kệ? !”

Ta đẩy hắn lùi về phía trước từng bước một: “Còn không mau trở về Thiên giới làm Thiên Đế của chàng! Còn làm phiền ở đây coi chừng ta gọi là thị vệ trói chàng lại đem ra ngoài, đưa đến nhà giam ăn cơm tù!”

Hắn cười hì hì, nhào đến giữ chặt người ta, mặc kệ ta giãy giụa như thế nào vẫn cọ cọ bên cổ ta: “Địa vị Thiên Đế kia vừa mệt vừa chán, ta lén xuống đây thì sẽ không quay về.”

Ta bị tin tức này chấn động đến choáng váng, kéo ống tay áo của hắn hỏi: “Không phải chàng muốn trói ta đến trước trận chiến với tộc Tu La nhất quyết thắng bại sao? Sao lại lâm trận bỏ chạy?”

Hắn hôn làn tóc mai của ta, bật cười nói: “Ta chỉ biết nàng ngốc nghếch, bị Đồng Sa lừa. Nàng trốn trong Tước La Điện, chỉ có ta và Đồng Sa biết, trên yến tiệc nó nhắc đến chuyện nàng bị ta giam trong Hoa Thanh Cung, lập tức đám chiến tướng liền muốn tìm nàng tính sổ, nếu ta không kéo dài thời gian, chẳng lẽ để cho nàng rơi vào trong tay bọn họ?”

Trong đầu ta xẹt qua ánh lửa, nhớ tới Đồng Sa từng bảo với ta ngàn vạn lần sẽ giữ bí mật chuyện hắn biết ta đang ở Thiên giới, không thể cho Nhạc Kha biết. Hắn lừa dối hai người bọn ta như vậy, lại trong lúc thảo luận chính sự ngay trước mặt quần thần đưa ra chuyện Thiên Đế lén giam giữ công chúa Tu La, quả thực bụng dạ khó lường, ta lại bị hắn trêu chọc lần nữa, còn ra sức đánh Nhạc Kha, trong lòng áy náy, nhất thời không nói gì.

Nhạc Kha chỉ luôn nhìn ta cười nhạt, hoàn toàn không tức giận.

Người này, tính tình vốn không được xem là tốt, nhưng cho đến lúc này vẫn đối với ta rất dung túng . . . . . Băng tuyết trong lòng ta đều tan chảy, đỏ mặt tiến sát vào trong lồng ngực của hắn, cúi đầu nói: “Chàng nói chàng không làm Thiên Đế, chàng không làm Thiên Đế thì ai làm Thiên Đế?”

Hắn tùy tiện nói: “Ai thích làm thì làm, dù sao ta không làm nữa.” Lại thờ ơ lẩm bẩm: “Không phải còn cái tên Đồng Sa kia sao? Đồng Sa đã sớm muốn làm, nghĩ cách ép buộc nàng đi, không phải là mong chờ ta cũng rời đi sao?”

Bổn tiên không rõ. Trong đầu đều là hồ tương, trước mắt là cảnh động phòng, tuy trong mộng ta cũng từng mong chờ ngàn vạn lần, nhưng chỉ vì quá mức chân thật, thật đến độ có chút khiến người ta khó có thể tin tưởng, ngẩng đầu lên đưa mắt đánh giá hắn, thận trọng nói: “Chẳng lẽ chàng do Ma Lạc biến thành?”

Hắn cười rất vui vẻ, vội vàng cởi hỉ phục, bổn tiên giận dữ, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực, đẩy mạnh hắn ra: “Chàng làm gì vậy?”

Hắn lại cởi mấy lớp y phục, lộ ra thân hình cường tráng cao lớn, ngực phẳng bụng trần bảo ta nhìn vết thương sau lưng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây chính là vết sẹo do năm đó nàng lột vảy rồng của ta để lại.” Nói xong lại lục lọi trong tay áo hỷ phục lấy ra một tờ giấy, cười đến ngọt ngào thỏa mãn: “Ở đây vi phu còn có thư tình của nương tử, nàng muốn xem lại hay không?”

Ta đưa tay đoạt lấy, khi mở ra nhìn thì lại choáng váng một hồi, chính là mấy câu mà ta viết ở Tước La Điện.

– “Đồng Sa nhiều lần đến sinh sự, ý đồ chia rẽ tình cảm giữa ta và chàng, Thanh Loan tin tưởng chàng như tin tưởng bản thân mình. Hôm nay mặc dù nghe theo lời khích tướng của hắn đi rình trộm, nhưng trong lòng hổ thẹn, không đành lòng làm chuyện lén lút này. Lễ nghi mặc dù chưa đủ, nhưng lòng này đã gả, chỉ mong chàng hiểu, giờ phút này xin tạ lỗi với phu quân, hi vọng phu thê thuận hòa,kiêm điệp tình thâm!”

Ngày đó lúc viết bức thư tình này cũng không ngờ đột nhiên sẽ có biến cố lớn, hiện giờ trong lòng không khỏi than thầm, mọi chuyện thế gian, luôn luôn nói thì dễ làm thì khó, lúc ta viết lá thư này trong lòng tràn đầy chân thành mật ngọt, cả cõi lòng tràn ngập khát khao, không hề giả dối.Song lúc nhìn trộm lại nóng giận, không chịu tin hắn, ra tay đánh hắn cũng là sự thật. Chỉ một chữ ‘tình’, trong đó là cả sự diệu kỳ, chỉ trong nháy mắt đã dễ dàng không giữ được lời hứa, hủy bỏ lời thề vứt đi hẹn ước, nói cho cùng cũng là sai lầm của ta, cũng bởi vì ta đã không tin tưởng hắn.

Ta miên man suy nghĩ một lúc, lại nhìn đánh giá hắn từ cao đến thấp mấy lượt, trộm véo đùi mình, bất kể thế nào ta cũng không thể tin rằng mình đã gả cho Nhạc Kha. Vì thế nghi ngờ hỏi: “Cho dù thật sự chàng không làm Thiên Đế, nhưng phụ thân chưa chắc đồng ý cho chàng lấy ta, chẳng lẽ chàng cho người uống thuốc mê?”

Hắn tiến đến ôm ta vào lòng, nụ hôn sâu quen thuộc ngọt ngào khiến cho đất trời điên đảo, vừa hôn vừa nói: “Nương tử, đêm động phòng hoa chúc không nên nói những lời làm mất tình cảm.” Lại nghe hắn từ cổ họng nói ra một câu: “Thuốc mê thì không có, mê hồn dược thì có.” Càng làm ta nghi ngờ, nhưng rất nhanh những nghi vấn đó đều bị bao phủ trong nụ hôn sâu của hắn.

Trải qua khoảng thời gian tan nát cõi lòng tinh thần thương tổn, đêm động phòng này quả thực hoan hỷ bất ngờ, vui mừng tựa như sóng lớn, từng đợt từng đợt dâng trào, dưới sự dụng tâm vuốt ve an ủi của hắn, tất cả những ngượng ngùng đau lòng trăn trở đều không còn, hơn nữa lại lọt vào trong sự triền miên lưu luyến của hắn khiến ta không biết đêm này là đêm nào.

Sáng sớm ngày thứ hai, ta ôm một bụng nghi ngờ cùng hắn đi về hướng Tư Hoàng Điện bái kiến phụ thân, ven đường người hầu cung tì đều luôn miệng chào công chúa phò mã, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt. Tối hôm qua do trùng phùng với hắn nên đầu óc ta mê muội, bổn tiên nhất thời không bắt bẻ gì mà chỉ thuận theo hắn. Sau suy nghĩ lại, thật sự chuyện hắn đánh ngất xỉu Ma Lạc giả mạo tân lang đúng là không có khả năng, lúc bái đường ta luôn nhìn vào đôi chân ấy, vẫn chưa từng rời đi, trên lễ đường tân khách rất đông, không thể nào có cơ hội. Hôm nay thấy hắn thoải mái đi lại trong cung, lại kéo tay ta sống chết không buông, thật khiến cho trái tim đang treo lơ lửng suốt một đêm của ta cũng thả lỏng hơn phân nửa.

Tới cửa Tư Hoàng Điện, hắn nhỏ giọng nói bên tai ta: “Nếu thấy Tu La Vương tức giận, nương tử đừng sợ!”

Ta không kịp hỏi phụ thân tại sao lại tức giận, đã bị hắn kéo vào Tư Hoàng Điện. Phụ thân thấy ta và Nhạc Kha cùng bước vào, cực kỳ kinh ngạc: “Loan nhi, vì sao con và tiểu tử này lại đi cùng với nhau?”

Phương Trọng kinh hoảng nói: “Vương thượng ơi, người hồ đồ rồi sao? Trước đó vài ngày Nhạc tiểu tử đến cầu kiến, người vốn không đồng ý, sau lại cùng y uống rượu, tiêu tan hiềm khích lúc trước, còn tự mình đồng ý hôn sự này, đem công chúa gả cho y, đồng thời xóa bỏ hôn sự với nhà Thôi Phục đại nhân gia, gióng trống khua chiêng thay bọn họ lo liệu việc hôn sự, đêm qua mới vừa động phòng, sao hôm nay liền không chịu thừa nhận con rể?”

Bổn tiên còn kinh ngạc hơn cả Phương Trọng, phụ thân phản đối ta và Nhạc Kha, nhưng lúc Nhạc Kha cầu kiến lại đồng ý hôn sự, trong đó có nhiều điểm kỳ lạ. Mà Phương Trọng biết rõ mấy ngày gần đây ta vì thằng nhãi này mà cực kỳ phiền não, chỉ luôn dùng ngôn ngữ trêu chọc ta nhưng cũng chưa từng nói rõ. Lại nhớ đến đêm qua hắn thấp giọng nói đến ‘mê hồn dược’ nên tức giận bảo: “Chàng cho ta phụ thân ăn cái gì?”

Việc này tất nhiên không phải chỉ nhờ vào một mình Nhạc Kha mà thành công, Phương Trọng ít nhất cũng có phần, cho dù không phải tòng phạm, cũng là đồng lõa!

Nụ cười trên gương mặt của Nhạc Kha chưa từng giảm, cực kỳ nghe lời, quỳ xuống: “Phụ thân của nương tử từ nay về sau sẽ là phụ thân của Nhạc Kha! Phụ thân thứ lỗi, chỉ vì tiểu tế khi còn giữ vị trí Thiên Đế có nhận được một lọ thuốc tên là Ly Hồn do Ti Dược Thần Quân tặng. Nghe nói khi kẻ khác ăn vào, chỉ cần dùng thêm chú ngữ hỗ trợ, người đó chắc chắn sẽ xuất hiện ảo giác. . . . . .”

Thằng nhãi này thật sự là. . . . . . quá to gan lớn mật rồi!

Nhưng hắn gọi tiếng ‘phụ thân’ cũng thật dễ nghe, khiến cho bổn tiên vừa tức giận vừa buồn cười, hận không thể đá hắn một cước.

Phụ thân nghe kể mà tách trà trong tay vỡ nát, trà nóng thấm ướt đầu gối người, hắn chỉ luôn nói: “Phụ thân bớt giận! Phụ thân bớt giận!”

Phương Trọng xoay người sang chỗ khác, bả vai run run, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cơn tức giận còn sót lại của phụ thân chưa tiêu tan, quát: “Cút!”

Nhạc Kha đứng lên kéo ta, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Nương tử, phụ thân thông cảm chúng ta động phòng vất vả, muốn chúng ta về nghỉ ngơi, mau theo vi phu trở về đi!” Trong tiếng cười vang dội của Phương Trọng, phụ thân tức giận ném vỡ một tách trà, còn ta mơ hồ bị hắn kéo ra khỏi Tư Hoàng Điện, thỉnh an vào sáng sớm tân hôn quả thực tựa như một trò cười.

Sau này ta xách lỗ tai hắn ép hỏi, sao lại bỏ thuốc cha ta, hắn nén giận nói: “Phụ thân nhìn thì là một hán tử, nhưng tâm nhãn lại quá nhỏ. Năm đó bởi vì chuyện của Nhị công chúa, ông ấy ghi hận ta đến tận bây giờ. Lại ghét ta nhậm chứcThiên Đế, khiến cho nàng đau lòng khổ sở, tất nhiên nảy sinh quyết tâm làm khó ta. Trước kia ta đã nghĩ rồi, chỉ có thể dùng trí không thể dùng sức được. Vì thế mang theo vò rượu ngon từ Thiên giới xuống, nói là mời ông ấy uống rượu. . . . . .”

“Phụ thân yêu rượu như mạng, đương nhiên sẽ uống, nghe theo lời chàng an bài nên mới thoái hôn?”

Hắn gật đầu: “Vẫn là nương tử thông minh!” Lại ủy khuất quấn lấy ta: “Từ nay về sau, thanh danh của vi phu thật đúng không đáng một xu, không chỗ nào để đi nữa, nếu nương tử còn muốn đuổi vi phu thì chính là muốn bức vi phu đi vào con đường cùng!”

Kỳ thật lúc Đồng Sa dẫn ta đến Phù Vân Điện, ta đã biết tất sẽ có chuyện xảy ra, nhưng lúc ấy trong lòng tức giận, mạnh tay đả thương hắn, sau đó cũng không dám nghĩ sâu hơn. Hiện tại hắn đã đứng trước mặt ta, chuyện trong quá khứ, ta cũng không truy cứu nữa. Nếu hắn lựa chọn buông bỏ tất cả, trở lại thành Tu La làm bạn cùng ta, đương nhiên ta đã cảm thấy mỹ mãn, khúc mắc tiêu tán, những tình tiết cụ thể trong đó không nghe cũng được.

Ta chủ động nép vào trong lòng hắn, cúi đầu uy hiếp: “Nếu chàng không nghe lời thì không cho ăn cơm!”

Hắn vội vàng xin khoan dung: “Nghe mà, nghe mà. Tất cả đều nghe theo nương tử”. Cúi đầu thấp giọng như vậy, rõ ràng là giả vờ.

Thằng nhãi này không hề có thành ý, miệng lưỡi trơn tru. . . . . . Nhưng trong lòng ta thế nhưng tựa như uống mật ngọt, cũng không cảm thấy lời nói của hắn có chỗ nào chói tai, thật sự nghe qua có. . . . . . vài phần êm tai.

Sau đó có người hầu báo lại, ngày hôm qua lúc đang đại hôn, Giao Vương Ly Quang dẫn theo những người còn sống sót của tộc Giao Nhân rời khỏi thành Tu La, tìm kiếm nơi thuộc về hắn. Lại đưa đến quà Ly Quang tặng chúc mừng hôn lễ, khi mở ra xem, là những hạt châu màu sắc trong suốt trơn bóng óng ánh tỏa sáng cả chiếc hộp, đúng là giọt lệ của Ly Quang, mang theo một màu lam sâu thẳm, khác hẳn giọt lệ của Giao Nhân bình thường. Lúc trước Giao Vương bị giết, hắn từng nhỏ một giọt lệ, hiện giờ đầy cả một hộp. . . . . . Suy nghĩ vừa chuyển, hỏi người hầu kia: “Hạt châu này là nước mắt của Giao Vương?”

Người hầu kia chần chừ nói: “Là một Giao nương đưa lễ vật chúc mừng này đến. . . . . Thuộc hạ thật sự chưa từng hỏi qua những hạt châu này có phải là nước mắt của Giao Vương hay không.”

Tuy rằng chưa từng nghe được những lời hắn nói, nhưng mà ta nghĩ ta đã hiểu được, hắn căn bản không hề mất trí nhớ, luôn cự tuyệt không nhận mình quen biết chẳng qua bởi vì tình cảnh của bản thân quá bi đát. Đến nay ta đã hiểu được thâm tình của hắn, hắn cũng đã rời đi, không biết tung tích.

Ta ngây ngốc ôm chiếc hộp chứa đầy những hạt châu do nước mắt ngưng tụ thành, trong lòng đau đớn không chịu nổi, giống như có thể hiểu thấu nỗi đau khi hắn nhỏ xuống những giọt lệ này. Ta từng thật cẩn thận dè dặt nhưng vẫn làm tổn thương hắn, khiến hắn trao thâm tình sai người. Nhưng trong chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, ta có năng lực như thế nào để lừa dối trái tim mình chứ?

Chẳng qua chỉ phiền muộn mấy ngày, nhưng rất nhanh, ta liền bị chiến tranh trong nhà khiến cho sứt đầu mẻ trán, không rảnh nghĩ nhiều đến hắn.

Bởi vì phụ thân bất mãn Nhạc Kha sử dụng thủ đoạn, mỗi ngày đều tìm hắn đấu pháp, Nhạc Kha ngoài miệng gọi rất thuận tai, phụ thân phụ thân, lúc ứng phó thì chẳng lưu chút tình cảm nào, bổn tiên kẹt giữa hai người, không có được nửa khắc yên tĩnh. Trong cung ban đầu thị hầu nô tỳ đều cảm thấy bất an, sợ cửa thành cháy liên lụy đến người vô tội, sau lại phát hiện hai vị này đấu đá với nhau, người chịu tai ương chỉ có bổn tiên, liền mừng rỡ bàng quang ngồi xem.

Đặc biệt là Phương Trọng, cả ngày vui tươi hớn hở.

Không lâu sau, nghe nói tự Nhạc Kha từ quan bỏ đi, vừa đi thì Đồng Sa liền thuận theo ý của quần thần lên làm Thiên Đế. Vốn bổn tiên cứ nghĩ sau khi hắn làm Thiên Đế tất nhiên sẽ đón Thiên Hậu và huynh trưởng Lăng Xương trở về Thiên đình. Nào ngờ hắn thả thì có thả, nhưng đồng thời ban bố một chỉ dụ, phế thái tử Lăng Xương từ nay về sau không được bước vào Thiên đình nửa bước.

Sau khi Nhạc Kha nghe tin thì lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này, tâm nhãn còn nhỏ hơn cả phụ thân!”

Ta ngạc nhiên: Đồng Sa cấm Lăng Xương bước lên Thiên đình, chẳng lẽ là vì địa vị Thiên Đế? Không kịp nghĩ nhiều thì ngoài cửa điện đã truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tiểu tử, ngươi ở sau lưng ta nói xấu cái gì đó?”

Nhạc Kha cúi đầu than khóc: “Nương tử cứu ta!”

Cùng lúc đó cửa điện bị đá văng ra, môi ta nóng lên, cả người bị Nhạc Kha ôm vào trong lòng, len lén liếc nhìn, khuôn mặt ửng đỏ của phụ thân lộ ra nét tức giận đùng đùng xoay người rời đi.

Tiên nhai yên tĩnh, ngày tháng náo nhiệt chỉ mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.