Long Phượng Trình Tường

Chương 67: Chương 67: Hương thơm vương vấn




Trong đầu ta cứ quanh đi quẩn lại ý nghĩ muốn dụ hắn đến thành Tu La để phụ thân phụ hồi hồn phách còn lại của hắn, trị hết tật xấu hay quên này. Nghe thấy hắn nói như vậy, sợ là hắn sẽ chán ghét thành Tu La, ngay cả mặt cũng quên đỏ, giãy giụa khỏi lòng hắn, biện bạch nói: “Nhất định là chàng nghe mấy tin đồn không đúng. Tu La giới hơn Thiên Giới rất nhiều. Thường thường nửa đêm luôn có nam nhi Tu La uống rượu thỏa thích ở đầu phố, tỷ thí tu vi, người xem rất lâu cũng không chịu rời đi, náo nhiệt vô cùng. Tuy rằng Thiên Giới nhìn nề nếp phồn vinh, nhưng cực kỳ lạnh lùng……”

Lại nhớ đến hiện nay hắn là trưởng tử của Thiên Đế, ta nói như vậy là đã ngang nhiên công kích Thiên Giới, không biết có khiến cho hắn phản cảm hay không, vội vàng lén lút nhìn sắc mặt của hắn.

Hắn liên tục gật đầu, đồng ý nói: “Cũng không biết vì sao, ta ở Thiên Giới vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo. Giống như đã đánh mất linh hồn vậy.”

Lòng ta bảo: ngươi vốn đã đánh mất linh hồn, hiện nay ngay cả chuyện mình hồn phách không đủ cũng quên mất, mất Côn Lôn Kính, thật đúng là chuyện xấu lớn nhất.

Hắn lại kéo ta vào trong ngực, dường như có chút đăm chiêu nói: “Ta cảm thấy động tác này hình như đã làm trăm nghìn lần rồi thì phải.”

Ta âm thầm đưa ánh mắt xem thường liếc nhìn hắn: Con rồng ngốc! Cũng không biết nhà Đông Hải Long Vương đã nói gì với hắn, nếu như giống toàn bộ những lời Bích Dao nói thì hắn không nên hoàn toàn không đề phòng ta như vậy.

Nhớ tới thân mẫu của hắn, lòng hiếu kỳ nổi lên, nói: “Nghe nói Côn Lôn Trắc Phi đã được cứu, bà là một tiên tử như thế nào?”

Nhạc Kha cúi đầu nhìn ta, lẩm bẩm nói: “Ta luôn cảm thấy, tình cảnh này tựa như giấc mộng, rất đỗi quen thuộc.”

Thuận thế hôn lên trán ta một cái, lại bị ta véo mạnh vào khủy tay nên đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, bỗng nghe ngoài cửa có người nói: “Tam ca, sao vậy?”

Nghe giọng nói đó đúng là của Bích Dao. Lúc ta rời khỏi hoa viên thì nàng đang ngồi ngẩn người trên bàn đu dây, sao nháy mắt đã đuổi theo đến đây rồi.

Ta tránh khỏi lồng ngực của hắn, lập tức muốn phá cửa sổ mà đi, Nhạc Kha đã nói: “Không có chuyện gì, tiểu muội đến có việc sao?”

Bàn tay hắn kéo ta lại, thì thầm vào ltai ta: “Nàng muốn đi đâu?”

Hơi thở của hắn phả bên tai, mùi hương ấm áp hun đúc người, hai má ta nóng lên, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, lại nhất thời tránh không thoát, vội vàng hóa thành một con cá nhỏ, chui vào trong cổ áo của hắn, tuy rằng là thân cá, nhưng khi vảy cá lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp của hắn vẫn khiến ta cảm thấy rùng mình, chỉ vì hiện nay đang trong hình dáng một con cá, nếu giờ phút này hóa thành người, sợ là gò má sớm đã đỏ bừng

Bên tai nghe thấy cửa phòng kêu “kẹt” một tiếng, Bích Dao chậm rãi đi vào, tiếng bước chân từ bốn phía vọng lại, nghi hoặc nói: “Tam ca, muội nghe thấy tiếng huynh kêu rất thảm thiết, thực sự không có chuyện gì sao?”

Ta chỉ thấy khối da thịt kề sát ta lập tức cứng rắn như nham thạch, hắn lại thản nhiên nói: “Tiểu muội xảy ra chuyện gì, sao gấp rút đuổi theo như vậy?”

Nói xong đứng dậy, ta từ cổ áo của hắn vụng trộm ló đầu ra xem, hắn đã bước đến bên cạnh bàn, tay trái nâng mâm đựng trái cây trên bàn lên, ngón giữa tay phải nhẹ nhàng búng vào đầu ta, ta choáng váng hoa mắt ngã ra sau, lại tựa vào lòng hắn.

Cũng không biết Bích Dao có nhận trái cây kia hay không. Lòng ta vẫn nhớ đến chuyện mình đang làm nên lại thăm dò từ từ bơi lên, hắn đè một tay ở bên ngoài, lòng bàn tay vừa vặn phủ xuống vây ta lại, chỉ nghe Bích Dao lo lắng nói: “Tam ca, ngực huynh không thoải mái sao?”

Ta ở trong lòng bàn tay hắn đang hung hăng vẫy đuôi, liều mạng giãy giụa, hắn càng ôm chặt ngực, nói: “Không sao.”

Bích Dao nói: “Trắc Phi nương nương cũng biết huynh mắc thêm bệnh này?”

Không đợi Nhạc Kha trả lời, nàng lại cúi đầu nói: “Bà ấy tất nhiên là không biết. Hồn phách Tam ca tuy rằng là con trai của bà ấy, nhưng thân thể này cũng do phụ vương cùng mẫu phi che chở mới lớn thành người. Muội vốn đang nghĩ, Đông Hải Long Vương chuyển phủ đệ, Tam ca sẽ không trở về, nào ngờ Trắc Phi nương nương thông tình đạt lý, chẳng những đồng ý cho Tam ca về nhà trợ giúp phụ vương dời phủ, còn cho Tam ca giữ danh phận Tam long tử, vẫn là con trai của phụ vương và mẫu phi.”

Ta thầm nói: Trắc Phi nương nương này chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu như còn chưa nghĩ thông suốt, nhìn nhận con sẽ tuyệt đường lui của hắn, có lẽ sẽ hết đường cứu chữa. Tuy rằng Đông Hải Long Vương sử dụng chiêu hồn đại pháp chiêu gọi hồn phách của Nhạc Kha, nhưng nếu lúc đầu ông ấy không dùng thuật chiêu hồn, linh hồn vô chủ này của Nhạc Kha phiêu tán trong tứ hải, sớm muộn gì cũng có ngày hồn phi phách tán, không biết tung tích. Theo lý bà ấy nên cảm tạ phu thê Đông Hải Long Vương.

Tay Nhạc Kha vẫn ấn giữ ta, khẽ cười nói: “Phụ vương mẫu phi lo lắng nhiều rồi. Mẫu phi huynh…… Mấy vạn năm nay bà luôn sống khổ cực, chẳng qua chỉ muốn ta ở bên cạnh bà nhiều hơn một chút mà thôi, cũng không còn hy vọng xa vời nào nữa.”

Ta bỗng nhiên ngừng giãy giụa, cảm thấy bủn rủn, nghĩ đến Côn Lôn Trắc Phi bị cấm chú trong một khoảnh đất chỉ khoảng một tấc vuông trong suốt mấy vạn năm, hiện nay được con trai ruột tìm đến, tất nhiên là muốn đoàn viên với hắn. Tấm lòng mẫu thân của bà cũng giống như nỗi nhớ thương mà phụ thân dành cho ta, nếu ta lừa Nhạc Kha đi Tu La giới, bị Thiên Đế biết được sẽ đổ tội danh thông đồng với tộc Tu La lên đầu hắn, khiến cho mẹ con họ không gặp được nhau, như vậy thì làm sao cho tốt đây?

Trong lòng do dự vô cùng, trùng hợp lại bị đặt trong lồng ngực của hắn, cảm nhận được hơi ấm trong lòng hắn, vì thế lẳng lặng nằm yên lại, tựa như nỗi tương tư trong mấy tháng qua dần dần được nhịp tim trầm ổn kia xoa dịu.

Ta chưa bao giờ cách lồng ngực một người gần đến thế.

Cũng chưa bao giờ mang theo vấn vương sợ hãi sâu đậm như thế, giống như sắp chia lìa, từ nay không gặp lại nữa.

Thật lâu sau mới nghe thấy Bích Dao thấp giọng nói: “Tam ca, muội đã suy nghĩ lâu rồi, có chuyện muốn cầu xin. Mong rằng huynh sẽ đồng ý.”

Bàn tay đang ấn chặt cũng cảm nhận được ta không còn giãy giụa nữa nên cuối cùng cũng từ từ buông ra,“Tiểu muội muốn nhờ chuyện gì?”

Bích Dao nói: “Muội nghe nói, không bao lâu nữa Thiên Giới sẽ lại phát binh với Giao Tộc, mặc dù chiến tướng như mây, nhưng người lãnh binh tất nhiên là hai vị vương tử của Thiên Đế.”

“Quả thật phụ đế có ý này.”

Bích Dao vội vàng nói: “Tam ca, ban đầu muội ngăn cản Tam ca dẫn binh đánh Giao Nhân chính là bởi vì Tam ca và Ly Quang ca ca có gần một vạn năm giao tình, mai kia gặp nhau trong cảnh binh đao, tình cảm ắt hẳn sẽ đổ vỡ, trong lòng Bích Dao rất đau khổ. Nhưng vừa rồi Bích Dao suy nghĩ, nếu để Lăng Xương dẫn binh, lần này y tất nhiên sẽ mang theo pháp khí lợi hại đến để khắc chế Tử Mạch, nếu Giao Nhân bị thua, Ly Quang ca ca đương nhiên như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chặt chém. Ca ca, tốt xấu gì huynh cũng nên chừa cho huynh ấy một con đường lui để giữ được tính mệnh của huynh ấy.”

Lại nghe “phịch” một tiếng, giống như có vật nặng rơi xuống đất vậy.

Khi ta nghe thấy lời này của Bích Dao thì vừa lo lắng lại vừa cảm phục. Tình cảnh của Ly Quang dĩ nhiên rất đáng lo ngại, nếu giờ phút này ta có thể chia làm hai, tất nhiên cũng muốn âm thầm giúp đỡ hắn trên chiến trường. Nếu gióng trống khua chiêng, ắt sẽ bị những người không biết nội tình nghĩ Giao Tộc và Tu La Tộc liên minh, đây cũng là điều mà Tu La phụ thân không muốn thấy. Lại khâm phục Bích Dao tâm tâm niệm niệm nhớ nhung Ly Quang như vậy, khiến ta tự ti.

Nếu Ly Quang có thể chung tình với nàng, hai người kết duyên sơn thủy, dường như đây là một chuyện rất mỹ mãn.

Nhưng hiện nay trận hỗn chiến giữa Thiên Giới cùng Giao Tộc sắp xảy ra, bất kể như thế nào, Ly Quang cũng không có khả năng thoát thân.

Người Nhạc Kha hơi xê dịch, quở trách: “Tiểu muội làm gì vậy? Thật sự đang làm khó Tam ca. Muội quỳ trước mặt huynh như vậy, nếu để phụ vương mẫu phi nhìn thấy thì thành ra bộ dáng gì nữa?”

Lòng ta kinh ngạc, lúc này mới hiểu Bích Dao vì Ly Quang mà quỳ xuống cầu xin Nhạc Kha giữ lại một mạng cho hắn. Thật lòng thở dài không thôi: Nha đầu ngốc, phái ai xuất chinh cũng không phải do Nhạc Kha định đoạt. Hiện nay hắn chỉ mới trở về Thiên Giới, căn cơ không vững, há có thể thao túng được Thiên Đế?

Mặc dù nàng ở sau lưng hãm hại ta, nhưng cũng không thực sự thương tổn ta, chẳng qua cũng chỉ vì mỗi người đều có suy tính của riêng mình, một tấm chân tình yêu thương bảo vệ anh trai. Đến nay ta vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh nàng Tiểu Long Nữ cài trên đầu viên trân châu màu phấn hồng, say ngủ trong rừng san hô năm xưa.

Khi đó, chúng ta đều còn trẻ, tâm như sóng biếc không vương bụi trần, không chấp nhận ý trung nhân của mình có một chút không hợp ý, ngươi đã vô tâm ta đành bỏ mặc, cho đến khi già chết đi cũng không muốn gặp lại.

Mà nay toàn thân vương bụi, một tấm chân tình trước nay chưa từng có, tuy bên ngoài được bao bọc bởi khiên giáp cứng rắn, nhưng trái tim cũng loang lổ vết thương. Cho dù người trong lòng không hoàn toàn như mình mong muốn, nhưng cũng đã học được sự cảm thông và buông bỏ.

Bích Dao cúi đầu khóc nức nở: “Tiểu muội biết Tam ca nay đã quên hết chuyện cũ, không nhớ được lúc trước Tam ca là người hiểu rõ tiểu muội nhất. Nhưng tiểu muội chỉ xin Tam ca có thể giữ lại tính mạng của Ly Quang ca ca.Muội với huynh ấy…Đời này sẽ chẳng thể nào nên duyên. Nhưng ít ra… ít ra muội cũng mong muốn huynh ấy vẫn còn sống trên thế gian này, ít ra muội vẫn có một người để mà nhung nhớ, có thể chịu đựng sống hết vạn năm vắng vẻ cô đơn này.”

Mấy câu nói đó của Bích Dao thật sự đánh mạnh vào lòng ta, khiến cho chút oán niệm còn sót lại của ta đối với nàng cũng hoàn toàn tan biến. Hốc mắt ta cay cay, những tưởng sẽ chảy xuống vài giọt lệ, nào ngờ chỉ mới dùng chút sức, lại nhả ra một chuỗi bọt bong bóng nhỏ. Khi ta nhìn thấy chuỗi bọt bong bóng nhẹ nhàng từ trong áo Nhạc Kha bay ra ngoài, thì chút thương cảm này đều tan biến, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Trên đầu bỗng hơi khẽ đau, đoán ắt hẳn là do chuỗi bọt bong bóng này gây họa, tên nhãi Nhạc Kha này lại có sở trường búng ngón tay vào đầu ta. Nghe thấy hắn dịu dàng nói: “Tiểu muội, mặc dù Tam ca đã quên hết những chuyện trước kia, nhưng tấm lòng yêu quí muội chung quy vẫn không quên. Về phần giữ lại tính mạng của Ly Quang, ta sẽ cố gắng làm hết sức. Nhưng trên chiến trường, ngươi chết ta sống. Thiên Giới bao vây diệt trừ Giao Nhân, sau thất bại lần trước, e rằng lần này sẽ lại đem hết toàn lực ra đánh trận, Tam ca chỉ sợ không thể nắm toàn cục trong tay.”

Ta nằm trên ngực hắn, cảm giác hắn cúi người xuống, chắc là đỡ Bích Dao đứng lên.

Thật vất vả mới dỗ dành Bích Dao rời đi. Ta từ từ bơi ra khỏi áo của hắn, há miệng thở từng hơi, oán giận nói: “Ngạt chết ta rồi.”

Hắn khoanh tay đứng, cười mà như không: “Tiểu muội nói Thanh nhi chính là vị hôn thê của Ly Quang, sao tiểu muội cũng đến cầu xin ta mà nàng thì chẳng chịu nhờ vả gì cả? Phải chăng muốn lừa gạt ta để cứu mạng vị hôn phu của nàng?”

Ta ngẩn ra, trong lòng cảm hoài: Thì ra thằng nhãi này nửa ngày còn chưa tin ta à? Thế nhưng còn ôm ta vào trong ngực hôn loạn, còn ra đạo lý gì?

Đầu óc của hắn hiện giờ không ổn, Côn Lôn Kính lại không thấy bóng dáng, ta thông minh lanh lợi như vậy, so đo với một kẻ ngốc thì có gì hay? Cùng lắm thì sau này khi hồn phách của hắn hoàn chỉnh rồi, ta sẽ tìm cách bù lại.

Lập tức cười hì hì nói: “Cầu chàng hữu dụng sao? Nếu thật muốn cầu, ta sẽ xin chàng nếu sau này phải lên chiến trường giao chiến với Giao Tộc, chi bằng lặng lẽ mang ta theo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.