Ta ngồi trong góc, đợi đến khi dì và Lăng Xương chào hỏi khách sáo một hồi, đang muốn cáo từ, tiện tay cầm bầu rượu đựng mỹ tửu có hình dạng như chân rồng trên bàn, vẩy chút rượu trong bình lên người, lại cầm kim bôi (chén rượu) của mình lên, để một thân đầy mùi rượu, lảo đa lảo đảo hướng phía dì mà đi.
Trong Tước La Điện yến hội tựa như đã chia thành hai hàng, chính giữa là mấy vũ ca mặc hồng y. Lúc này dì cùng Đan Chu, Lăng Xương đang ngồi trên ghế chủ vị hàn huyên, mấy tiên tử nhảy múa trước đó sớm đã lui xuống, trong điện một số tân khách đã ngà ngà say, ta lảo đa lảo đảo đi về phía trước, lối đi thật dài, từng bước từng bước, như thể vạn năm trôi qua, chỉ là trong khoảnh khắc.
Còn nhớ lúc thơ ấu, đánh nhau với bọn tiểu đồng trong núi, bị dì trách phạt, đứng suốt một đêm trên đỉnh Phượng Dực Nhai, không hề quay về điện nghỉ ngơi. Lúc đó dì đã tìm lên núi, trầm mặc dắt tay ta, từng bước từng bước xuống núi, ta len lén quay lại nhìn, sau lưng mây trôi lững lờ, cây cổ thụ già cô độc đứng trên đỉnh núi, duy chỉ có người đang dắt tay ta đây, lặng yên không nói một lời nhưng lại ấm áp vô cùng.
Lần được dì dắt tay đó, là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất. Chính bởi vì hiếm hoi, cơ hội khó gặp, nên ta vẫn luôn luôn ghi nhớ khó quên. Cho dù sau này lại bị dì trách phạt, ta cũng chưa từng nảy sinh tâm tình oán giận. Chỉ nói dì sinh ra tính tình đã nghiêm cẩn, trách phạt ta cũng là vì muốn tốt cho ta.
Một thân hồng y đó, dì lạnh lùng nhìn ta, Đan Chu nắm chặt tay, trong mắt toàn bộ đều là vẻ ỷ lại tin tưởng. Ta cho rằng ta sẽ cảm kích dì cả đời này, cảm tạ ân dưỡng dục bảo bọc của dì, sau này đều tùy theo ý nguyện của dì.
Thế nhưng hôm nay dì một thân hồng y, trong lòng ta và dì đã cách xa vạn dặm hoang tàn, phảng phất như thể người đứng nơi đây vốn dĩ chính là một kẻ xa lạ, những ân oán xích mích, sự gần gũi tin tưởng, hóa ra đều là nghìn trùng xa xôi.
Lăng Xương thấy ta bước chân xiêu vẹo, vội vàng bước xuống hai bước đỡ ta, ta giãy khỏi sự dìu đỡ của hắn, cười nói: “Nào dám làm phiền Thái tử điện hạ a?” Trong điện có Vương tử không biết là của tộc nào đó đã chuếnh choáng say, hô to: “Thái tử điện hạ thân mật dìu Chưởng Lại cũng là việc nên làm. Qua vài ngày nữa chính là nên dìu vào loan trướng rồi.”
Dưới điện tất cả đều ồ lên vỗ tay tán thưởng, Lăng Xương ý cười thản nhiên, đọng lại nơi khóe môi.
Ta khẽ cười một tiếng, chân nan đá chân xiêu đi đến trước mặt dì, Đan Chu bày ra điệu bộ chán ghét che mũi miệng lại, trong mắt dì đều là vẻ không đồng ý, nhưng ta sớm đã không còn là một đứa nhỏ cẩn trọng, ánh mắt bà không vui một chút liền khiến lòng ta hoảng sợ.
Ta rót rượu vào chén, nghiêng nghiêng ngả ngả hành đại lễ, cười nói: “Thanh Loan được dì dưỡng dục vạn năm, hôm nay mượn chén ngọc dịch này của Thái tử điện hạ, đa tạ ơn giáo dưỡng của dì!”
Trước mặt tân khách dưới điện cùng con rể tương lai, dì không thể tức giận, gân xanh trên trán ẩn ẩn nổi lên, trong mắt hàm chứa băng tuyết lạnh lẽo, cuối cùng nhận lấy chén rượu, một ngụm uống cạn, nói: “Ngươi tự thu xếp đi!”
Ta hoàn toàn không để ý, lồng ngực nhoi nhói đau, nhưng tựa như thể đã nhẹ nhõm được món nợ xưa cũ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lại rót một chén rượu, cười hi hi kính Đan Chu: “Thanh Loan ở núi Đan Huyệt ở nhờ hơn vạn năm, nhiều lần được tỷ tỷ quan tâm, vẫn xin tỷ tỷ uống cạn chén rượu này, về sau tỷ muội chúng ta tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”
Sắc mặt dì lập tức chuyển xanh, Đan Chu lùi ra sau một bước dài, quả đúng như ta dự liệu, kinh hoảng vô cùng nhìn chén rượu này, như thể trong chén chính là độc xà rắn rết, uống vào bụng liền chết ngay lập tức, sống chết cũng không chịu uống.
Ta từng thấy mấy vị cơ thiếp Trắc Phi của Đông Hải Long Vương và Long Hải Vương Phi gọi nhau là tỷ muội, nhưng vừa quay người thì lại hận không thể chém đối phương một đao. Ban đầu còn không hiểu mấy vị nữ tử này rõ ràng là trong nước không cùng giống loài, vì sao lại gọi nhau là tỷ muội, qua thời gian dài mới hiểu được then chốt trong đó.
Hôm nay gọi Đan Chu là tỷ tỷ, vốn dĩ hợp tình hợp lý. Mẫu thân nàng và mẫu thân ta là tỷ muội ruột thịt, ta gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng không có gì sai. Nhưng gần đây Đan Chu biết được ta sẽ gả cho Thái tử điện hạ làm Trắc phi, tâm trạng chịu kích động, bây giờ một tiếng tỷ tỷ của ta chính là sấm nơi đất bằng, khiến nàng ta hoảng sợ không thôi.
Dưới điện có một vị Vương tử cười khen: “Nghe nói công chúa điểu tộc hiền hậu tuệ đức, có tấm lòng bao dung rộng lượng, hôm nay được gặp quả thật như vậy, tỷ muội quan tâm, Thái tử điện hạ thật có phúc.”
Thái tử từ sớm nghe được lời này của ta, trên mặt tràn ngập ý cười, lúc này thấy Đan Chu thế nhưng không chịu tiếp chén rượu, tự mình nhận lấy chén rượu trong tay ta đưa cho nàng, Đan Chu mặt mày trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng tiếp chén rượu uống cạn.
Bên dưới điện có người cao hứng quăng chén, tiếng hoan hô tán thưởng bên tai không dứt, tiếng nam nữ thấp giọng cười đùa vọng đến bên tai, lại có nữ tử hát cho nam tử trước mặt mình nghe, tình cảnh huyên náo, ồn ào vô cùng.
Thái tử điện hạ mỉm cười đáp lễ với các vị vương tử công chúa các tộc đã ngà ngà say bên dưới điện, Đan Chu và dì lập tức muốn cáo từ, lúc đi ngang qua ta, nàng thấp giọng nói: “Dã nha đầu, coi như ngươi lợi hại! Có bản lĩnh sau này đừng rơi vào tay ta.”
Ta biết nàng nhắc đến chính là việc tương lai nàng là Chính phi còn ta là Trắc phi, tôn quý có khác, vì thế khoan thai nói: “Vốn là cùng gốc rễ, trở mặt sao quá gấp.” Dì ngẩn ra, dừng lại cước bộ, ánh mắt phức tạp nhìn ta rồi dắt con gái rời đi.
Bà Nhã Nhĩ nói: “Chức trách của thuộc hạ ở nơi này chính là bảo vệ an toàn của công chúa, tìm cơ hội đưa công chúa rời khỏi đây.” Đã có ý định đi, cơ hội tương lai bổn tiên rơi vào tay Đan Chu cực kỳ nhỏ nhoi, sao phải sợ chứ.
Lúc yến tiệc đêm nay kết thúc đã là giờ tý, mọi người cao hứng mà đến, tận hứng mà về. Từ lúc dì và Đan Chu rời đi, nghĩ thấy lần đi này chính là trở thành xa lạ, nếu có cơ hội gặp lại, hai bên chắc chắn đối địch, trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy thê lương, bất giác đem mỹ tửu trên bàn uống hơi nhiều một chút, có chút chuếnh choáng ra khỏi điện, nhưng thấy vầng trăng cong cong lưỡi liềm, một mình dạo bước trong vườn hoa cho tỉnh rượu.
Bổn tiên ở Hoa Thanh Cung làm cung nga quét dọn suốt hai trăm năm, đối với từng khóm hoa bụi cỏ trong cung ấn tượng sâu sắc, nhắm mắt lại cũng không đụng phải thân cây. Lúc này mắt khép hờ, hướng vườn hoa nơi hậu hoa viên mà đi, bất quá đi được hơn trăm bước liền đụng trúng một thân cây.
Ta giận dữ, hoài nghi trong vườn chắc chắn có gốc cây trải qua năm dài tháng rộng,tu luyện thành tinh, dùng hai phần tiên lực xuất ra một chưởng, “Ha” lên một tiếng: “Cho ngươi tác quái! Thấy bổn tiên cũng không chịu tránh đường?”
Nơi bàn tay chạm đến cứng rắn ấm áp, ta ngạc nhiên mở mắt, đương muốn chửi ầm lên, dưới ánh trăng mờ, nam tử đứng trước mặt ta dung mạo yêu mị, nụ cười nhạt hàm chứa ý xuân, ôn nhu nói: “Thanh nhi đây là muốn đi đâu? Về Tín Phương Viện không phải đường này?”
Trong lòng ta thất kinh, lắc lắc cái đầu có chút u mê, đẩy hắn ra đi về phía trước: “Quá nửa đêm, Thái tử điện hạ muốn hù chết tiểu tiên a?”
Hắn đuổi theo, mạnh mẽ dắt tay ta chầm chậm mà đi, nói: “Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của ta và nàng, nhưng mẫu hậu chưa gặp qua nàng, nghe nói Thanh nhi kiên nghị dũng cảm, muốn thử gặp Thanh nhi.”
Ta rút tay ra khỏi tay hắn, cảm thấy thân thể có chút khó chống đỡ, tựa vào một thân cây bên cạnh, có chút không vui nói: “Thái tử điện hạ cứ thế tự quyết định, có từng hỏi qua Thanh Loan liệu có muốn gả hay không?”
Hắn cũng không tức giận, cực kỳ thân thiết sờ sờ tóc ta, nói: “Thanh nhi ngoại trừ tính tình tương đối ngay thẳng, còn lại tất cả đều tốt. Bổn Vương thích nhất tính cách tiêu sái phóng khoáng này của nàng.”
Ta bị câu trả lời về tính tình chẳng ăn nhập gì của hắn khiến cho một bụng phát hỏa, đương muốn phát tác, bắt chẹt hắn hai câu, hắn đã bâng quơ nói: “Thiên giới thống ngự lục phương, nhưng bổn vương chỉ có nguyên tắc: yêu cầu thì không được phép không đáp ứng.”
–Cho nên, Thái tử điện hạ tôn quý, người ngay đến một điều thỉnh cầu này cũng miễn?
Nam tử trước mặt chính là người nổi trội khắp lục giới, dung mạo đương nhiên không cần nói, ngoại trừ Cửu Ly còn thì không ai bì kịp, ngay đến thân thế cao quý cũng không ai có thể sánh bằng. Dưới trăng thanh gió mát, ta vốn dĩ không mấy vương vấn đối với chuyện tình ái, nhưng bây giờ thấy hắn, so với hoa cỏ trong viện cũng không khác gì, khó mà thông hiểu lẫn nhau. Lẽ nào điểu tộc và long tộc kết cấu và chức năng não bộ có khác, cho nên mới gặp phải tình huống khó xử thế này?
Nhưng suy nghĩ chợt chuyển, tên nhãi Nhạc Kha chẳng phải cũng hai kiếp làm rồng, lại rất chi là ăn ý với điểu tộc, có thể thấy chính là do cấu tạo đầu óc Thái tử điện hạ khác biệt, trái lại còn không bằng con rồng ngốc Nhạc Kha này, chẳng qua là đẹp mã hơn, lớn lên có chút tuấn tú mà thôi.
Thế gian có một câu cực kỳ súc tích: Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa(1). Nếu đã nghĩ thông suốt, nhiều lời với hắn cũng chẳng ích gì, cùng lắm thì ngày mai gặp Thiên hậu nương nương nói rõ ràng một câu, giải quyết cho xong hôn sự này. Nếu như Thiên hậu nương nương cũng là người không thông hiểu đạo lý, cùng lắm thì cùng với Bà Nhã Nhĩ tìm một cơ hội chạy đi. Xua xua tay chỉ về hướng Tín Phương Viện gần đó, nói: “Làm phiền Thái tử điện hạ đưa tiễn, Tiểu tiên cáo lui trước.”
(1): trích từ bài thơ XUÂN NHẬT TÂY HỒ KÝ TẠ PHÁP TÀO VẬN của Âu Dương Tu (Đời Tống)
XUÂN NHẬT TÂY HỒ KÝ TẠ PHÁP TÀO VẬN
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân
Dịch nghĩa:
Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng là còn ít
Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là còn nhiều
Mới biết ở trên hồ nâng một chén rượu
Hay nhớ đến người đi vạn dặm nơi chân trời xa xôi
Dịch thơ:
NGÀY XUÂN TÂY HỒ GỬI VẦN THƠ CHO TẠ PHÁP TÀO
Thơ dịch của Nguyễn Hữu Thăng
Tri âm ngàn chén vẫn chưa thôi
Không hợp, nửa câu vẫn nhiều lời
Ly rượu trên hồ nơi xa cách
Nhớ ai thăm thẳm chốn chân trời.
Đôi mắt Thái tử điện hạ sáng rực, nói: “Thanh nhi không cần phải để ý thái độ của tỷ tỷ nàng đối với nàng, nàng ta chẳng qua là nhất thời không chấp nhận được mà thôi.”
Trong lòng ta ghét hắn lòng tham không đáy, muốn trái ôm phải ấp, chẳng khác gì so với vị phụ hoàng Tiễn Nghiêu của hắn. Chỉ là “Thành giả vi vương, bại giả khấu”(2), mẫu thân hắn cuối cùng cao cao ngồi trên Thiên hậu bảo tọa, đương nhiên chưa từng nếm trải qua cảm giác thê lương của mẫu tử biệt ly hơn vạn năm, cách nhau cả Cửu Trùng Thiên.
(2): Thắng làm vua, thua làm giặc
Hắn trầm mặc không lời nhìn ta, cho rằng trong lòng ta không vui, lại an ủi vài ba câu mới rời đi. Ta đẩy cửa bước vào Tín Phương Viện, trong phòng tạp dịch tiếng bà lão quét dọn ngáy vang như sấm, nhưng trong phòng ta minh châu phát ra ánh sáng dìu dịu, phản chiếu lên cửa sổ một thân ảnh cao gầy kiện mỹ. Thân ảnh đó chợt lóe lên, cửa phòng mở ra, Bà Nhã Nhĩ lập tức đứng trước cửa, quan sát ta trên dưới một phen, thấy ta bước thấp bước cao, tiến lên dìu ta vào phòng.
Ta vốn tưởng trong phòng chỉ có mình nàng, nhưng người ngồi ngay ngắn trong màn chính là Nhạc Kha. Đêm nay yến tiệc được một nửa đã không thấy bóng dáng hắn, giờ phút này thế nào lại có thể lọt qua được thủ vệ canh giữ bên ngoài mà vào phòng ta.
“Lẽ nào có chuyện gấp sao?” Ta vừa đi vừa nói, được Bà Nhã Nhĩ dìu đỡ, ta thuận thế ngã lên trên giường.
Hắn ngồi ra phía cạnh giường, để ta nằm cho thoải mái một chút, gật gật đầu nói: “Hôm nay ta nhìn thấy sư muội của mẫu thân.”
Ta vốn đã nhắm hai mắt lại, nghe thấy lời này kinh ngạc mở to hai mắt ra, gấp rút nói: “Ở đâu?”
Nếu có thể tìm được sư muội của mẫu thân Nhạc Kha, nhất định có thể giải được cấm chú của Trắc phi, cũng có thể cứu bà.
Nhưng sắc mặt Nhạc Kha lại ủ dột thê lương, oán hận nói: “Chính là ở trước bụi hoa quỳnh.”