Việc đại loại như cung nga quét dọn, người ngoài nhìn vào chính là công việc thập phần vô vị nhàm chán. Nhưng kỳ thực không phải vậy, tỷ như lúc này, bổn tiên đang ở giữa tàn cây rậm rạp mà say giấc, cây chổi gác trên chạc cây bên dưới người, vừa vặn tạo thành một chiếc giường trên cây cho bổn tiên, nghe thấy cung nga đi ngang qua nhỏ giọng bàn tán: “Nghe nói Tố Phong nhìn trúng Đồng Sa điện hạ, nhiều lần gửi tặng khăn gấm.”
Bổn tiên đã lâu không nghe thấy tên Đồng Sa điện hạ, giờ phút này nghe nhắc tới không khỏi có cảm giác như đã cách mấy đời, sau một hồi ngẫm lại mới nhớ tới tên tiểu tử xấu xa đó. Thầm than mỹ nhân tên Tố Phong này thích ai không thích, lại đi thích cái tên tiểu tử hư hỏng ấy.
Hai cung nga này có lẽ không có việc gì, rảnh rỗi nên tự ý ở hậu hoa viện lén lút lười biếng, đến bên dưới gốc cây bổn tiên nghỉ ngơi nảy sinh ý nghĩ biếng nhác, thêm nữa bên dưới gốc cây còn có hai chiếc ghế đá, liền tiện đà ngồi xuống.
Một người nói: “Hiện tại số tiên tử được phong là mỹ nhân ở Thiên giới ai nấy đều hướng về phía Thái tử điện hạ, trừ phi không có mắt nhìn, sợ rằng mới nhìn trúng Đồng Sa điện hạ ấy? Từ sau khi Thiên Hậu nương nương và Thái tử điện hạ trước đây bị đày xuống A Tỳ Đại thành, ai còn nhớ mà quan tâm đến vị Đồng Sa điện hạ này nữa chứ?”
Cung nga vừa nhắc tới người tên Tố Phong đó thấp giọng nói: “Nói cho cùng, chúng tiên tử đều như ong vỡ tổ chạy đến chỗ Thái tử điện hạ bày tỏ thành ý, cuối cùng chim tước được chọn trong số đó chẳng qua rất ít, trừ phi vị Thái tử điện hạ này cũng giống như Thiên quân…” Giống Thiên quân thế nào, bổn tiên thật sự muốn nghe thử, nhưng nghe thấy nàng ta nhỏ giọng cười ha ha: “Bằng không, e rằng chỉ là chuyện cười mà thôi.”
…Bổn tiên cảm thấy kỳ quái, mấy ngày gần đây trong Tước La Điện rõ ràng một chiếc khăn gấm một bức thư tình cũng không có, hai cung nga này lại nói năng rõ ràng mạch lạc như vậy, nói chúng tiên tử ai nấy đều xun xoe Nhạc Kha, lẽ nào con rồng ngốc này ở sau lưng bổn tiên âm thầm lui tới với các nàng?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong đầu bổn tiên lập tức xuất hiện tiếng kêu thảm thiết đêm đêm ở Tước La Điện. Có đôi khi bất mãn hắn tự ý nhốt bổn tiên lại, so với thành Tu La còn rỗi rãi hơn nhiều, liền hạ tiên chướng bắt nạt hắn.
Còn nhớ lúc ở núi Đan Huyệt, hắn đã đồng ý để bổn tiên bắt nạt cả đời, ta trước giờ vẫn là một con chim trọng tín giữ lời, xuống tay đương nhiên sẽ không lưu tình, thường xuyên nghe thấy âm thanh kêu gào thảm thiết của Nhạc Kha.
Lẽ nào chính vì bổn tiên dạo gần đây ngang ngược bướng bỉnh hơi quá, mới khiến con rồng ngốc này chuyển dời tâm ý?
Trong lòng bổn tiên hối hận vô cùng, hận giờ phút này không thể lao về điện tạ lỗi với Nhạc Kha, nhưng hai cung nga bên dưới đích thực quá không hiểu chuyện, lén lút lười biếng thì lén lút lười biếng đi, cứ như bổn tiên tìm một chỗ người bên cạnh không nhìn thấy trốn đi, ai đời lại phải ở cái nơi người khác dễ dàng chú ý mà bàn ra tán vào?
Chỉ nghe thấy cung nga ấy sau đó tiếp tục nhỏ giọng: “Thiên Hậu nương nương thất thế, Đồng Sa điện hạ liền như chó nhà có tang. Theo ta thấy, Côn Lôn Trắc phi nương nương đâu nhất thiết phải quay về Tây Côn Lôn chứ. Bà chỉ cần đợi Thiên Đế phong làm Thiên Hậu nương nương là được rồi, tội gì quay về vùng đất lạnh lẽo đó?”
Trong lòng bổn tiên thở dài: Thực là xuẩn ngốc!
Tam giới lục đạo này, chung quy có không ít kẻ lòng gan dạ sắt, tâm hồn rắn rết, đuổi theo danh lợi mà bỏ qua chân tình. Nói cho cùng Côn Lôn Trắc Phi chính là một người tính cách ân oán rạch ròi, một khi lòng đã lạnh, giơ tay chặt đứt, vứt bỏ sạch sẽ chuyện xưa, hiên ngang khí phách đến cỡ nào? Còn tốt hơn là trên mình cứ luôn đeo theo oán hận, ai nấy đều biết di hận nguy hiểm cỡ nào, nhưng người can đảm tự mình cầm đao rạch bỏ những chỗ ung nhọt thối rữa đó lại hết sức hiếm hoi.–Đại khái là vì người đương thời ai cũng đều sợ đau.
Không dễ gì đợi tới khi hai cung nga nhàn rỗi nói chuyện phiếm này rời đi, bổn tiên vội vàng chạy về Tước La Điện, mới vừa vào trong liền nghe thấy tiếng tranh cãi gay gắt: “Đại hoàng huynh làm như vậy có chút bất công! Toàn Thiên giới đều biết nhị ca chính là vì tư lợi mà câu dẫn hồn phách phàm nhân mới bị phạt xuống A Tỳ Đại thành, chuyện này bất quá mới được dăm tuần tròn tháng, Đại hoàng huynh liền muốn thả huynh ấy ra, để đám văn thần võ tướng ấy biết, còn không thượng sớ can gián?”
Chỉ nghe thấy Nhạc Kha không nhanh không chậm nói: “Nhị đệ câu hồn phách phàm nhân luyện U Minh Thiết Kỵ, sau lưng ắt hẳn có kẻ chi phối, nếu không đệ ấy sao biết được chuyện này?”
Đồng Sa nghẹn giọng, không biết nhớ ra chuyện gì, lại nói: “U Minh Kỵ Binh từ khi nhị ca nhậm chức Thái tử thì đều nằm trong tay huynh ấy, trong đó quản lý điều động thế nào, người bên cạnh còn quản được sao?”
Bổn tiên đứng chôn chân ngoài cửa điện, bất chợt nhớ đến Lăng Xương – ở nơi bãi đá ngầm chốn biển cả đó nửa người ngâm trong nước lạnh, cũng không rõ trong lòng là tư vị gì. Nghe thấy Nhạc Kha nghiêm khắc nói: “Tam đệ đang bao che cho ai?”
Đồng Sa lắp ba lắp bắp: “Đệ…Đệ bao che gì chứ? Đại ca nghĩ nhiều rồi. Ca và đệ là huynh đệ, sao có thể nghi ngờ vậy chứ? Thật khiến người đau lòng! Phụ quân mấy ngày gần đây chuyện gì cũng không quản, xét thấy sau này cũng không muốn quản, toàn bộ đều giao cho đại ca. Hiện giờ mọi chuyện trên Thiên Đình đều trông cậy vào đại ca, nếu bị kẻ rắp tâm nghe thấy, không chừng tố cáo đại ca tỵ hiềm ấu đệ, cố tình hãm hại!”
Tội danh này thật sự lớn quá rồi!
Thiên Đế hiện giờ mặc dù phong lưu quá độ, nhưng cũng chú trọng đến huynh đệ tình thâm, vạn sự hòa hợp. Miệng lưỡi Đồng Sa ghê gớm thật!
Ta áp tai lắng nghe, Nhạc Kha cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Tam đệ nghĩ nhiều rồi, Phụ đế đã buông bỏ mọi sự, ca và đệ là huynh đệ nên càng phải đồng tâm hiệp lực giải quyết cho tốt, đừng nghe người ngoài dèm pha.”
Đồng Sa “hừ” lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không thèm nghe vào tai, chỉ miễn cưỡng cáo từ, nghĩ thấy đã giận bốc đầu rồi. Bổn tiên bật thẳng người, cửa điện trước mắt đã mở lớn, Đồng Sa nét mặt xanh mét bước ra, bổn tiên nghe lén chạy trốn không kịp, để hắn bắt gặp, lập tức nổi giận phừng phừng, bay lên một cước đá tới, trong miệng nói: “Hảo nô tài, ngay cả ngươi cũng dám ức hiếp trên đầu bổn điện hạ!–Một đám ai nấy đều muốn cưỡi lên đầu bổn điện hạ!”
Lời này rõ ràng là ngầm trách Nhạc Kha. Bổn tiên há có thể để hắn đá trúng, nhún người một cái bay lên, tránh kịp.
Hắn trước giờ hống hách đã quen, mặc dù không vô lý độc đoán bằng Đan Chu, nhưng cũng là bá vương số một số hai ở Thiên giới, một đá không trúng, một chưởng tiếp đó liền đánh tới, chưởng phong mang theo âm thanh điện chớp, khí thế dũng mãnh, hiển nhiên là muốn bổn tiên chết dưới chưởng này.
Ta vừa tránh vừa thầm đoán, mặc dù trước đây hắn có chút càn quấy nhưng cũng chưa từng tàn độc thế này. Nhất định là chuyện của Thiên Hậu và Lăng Xương đã kích động hắn. Nhạc Kha từng nói nếu như hắn không tranh, Đồng Sa nhất định cũng sẽ tranh với hắn, ngẫm thấy lời này không hề sai. Hiện giờ hắn chẳng qua ở trong cung Nhạc Kha phát hiện một cung nga quét dọn hành vi khả nghi, liền xuống tay ngoan độc như vậy, khí thế thật dễ khiến người ta lạnh lòng.
Chỉ nghe thấy Nhạc Kha nghiêm giọng nói: “Dừng tay!”
Bổn tiên trong lúc né tránh trộm nhìn, thấy gương mặt tuấn tú của Nhạc Kha đen thui đứng trước cửa Tước La Điện, nói: “Tam đệ đang làm gì? Sao lại gây khó dễ cho cung nga quét dọn trong cung của ta?”
Đồng Sa không thể không dừng tay, thở hồng hộc nói: “Cung nga này hành vi khả nghi, cũng không biết nghe lén bao lâu rồi. Đại ca vừa tới nên mới nhắc, Tam đệ lo lắng huynh biết người không biết lòng, cố tình giúp huynh loại trừ cung nga này, có gì sai chứ?” Lời này của hắn đích thị là khiêu khích mà.
Sự vụ trong Hoa Thanh Cung, tự có Nhạc Kha xử lý, khi nào lại đến lượt Đồng Sa nhúng tay vào?
Nhạc Kha chỉ vào ta, nói: “Ngươi…qua đây!” Lại chắp tay: “Đa tạ Tam đệ! Chỉ là chuyện trong cung bổn điện, không phiền Tam đệ nhọc lòng!”
Đồng Sa hung hăng phất tay áo: “Huynh với Nhị ca đều giống nhau, đều để mắt đến một cung nga quét dọn, nhìn cho rõ đi!” Bất chấp Nhạc Kha tức đến xanh mặt, hắn vẫn nổi giận phừng phừng rời đi.
Ánh mắt Nhạc Kha chăm chú nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, sau mới thu lại vẻ tức giận, cười nói: “Thanh nhi lại đang làm gì đấy?”
Mục đích tới đây của ta…bị Đồng Sa dọa sợ nên đã quên mất phân nửa rồi. Nhưng lúc này thấy hắn tâm tình không tốt, còn nhắc tới chuyện này thật sự không phải là lúc, vì vậy cũng cười hùa theo: “Thái tử điện hạ mời!” Lúc này đang ở ngoài điện, mặc dù hiện tại không có nửa bóng người, công chúa Tu La ta đây vẫn không thể không cẩn thận.
Ngày thứ hai, bổn tiên đang ở giữa hoa cỏ ngon giấc, nghe thấy trên đỉnh đầu có người ngạc nhiên nói: “Nàng ấy cũng thích ngủ trên cây.”
Nàng ấy là ai? Can hệ gì tới ta!
Mơ mơ hồ hồ trở mình, trong đầu mấy ngày nay ước chừng suy nghĩ khá nhiều, rảnh rỗi sinh ra ảo giác, trong mơ thế nhưng cũng giống thật như vậy, giọng nói này nghe thấy có chút giống Đồng Sa.
Nhớ tới Đồng Sa không khỏi khiến trong lòng bổn tiên cả kinh, vội vàng ngồi bật dậy, chỉ vì có chút đột ngột, đầu bất chợt đau điếng, bên tai nghe một tiếng “ai ôi”, nhưng đã nặng nề đụng trúng một người, người đó bay lên một chân bày ra tư thế muốn đá tới, nếu không phải bổn tiên phản ứng nhanh lẹ, sợ là thực sự sẽ nhận một cước này rồi.
Kẻ dám ở trong Hoa Thanh Cung phun nước miếng làm càn như vậy, ngoại trừ Đồng Sa thì còn ai chứ?
Ta thầm kinh ngạc, nhẹ nhàng sờ da mặt, chậm chạp nhớ ra, từ lúc lên Thiên đình ra khỏi Tước La Điện, vì đảm bảo an toàn, bổn tiên từ trước đã thực hiện một ảo thuật, Đồng Sa muốn nhìn ra dáng vẻ trước đây của ta, e là hắn ít ra còn phải tu luyện thêm mươi vạn năm nữa ấy chứ?
Nghĩ thế, trong lòng không khỏi đắc ý, ở lưng chừng không hướng phía Đồng Sa hành lễ: “Điện hạ đến đây có việc? Nô tỳ thất lễ rồi!” Nếu không phải vì không muốn liên lụy Nhạc Kha, bổn tiên sao có thể hành lễ với tên tiểu tử thối này? Cũng không phải như trước đây bởi bị Lăng Xương bắt nạt.
Đồng Sa nghi hoặc hết nhìn lại nhìn bổn tiên, lẩm bẩm: “Không phải một người, sao hành động lại giống như thế?”
Bổn tiên ra vẻ ngốc nghếch, hiếu kỳ truy hỏi: “Điện hạ nói…”
Hắn lại chăm chú nhìn lần nữa, có lẽ gương mặt đó thật sự khác biệt quá lớn so với gương mặt của bổn tiên trong ký ức, đành phải hậm hực buông tha, bực mình phất phất tay: “Lần này xem như tha cho nô tỳ vô lễ nhà ngươi một lần, lần sau còn để bổn điện hạ bắt gặp, nhất định không tha!”
…Ta oan ức bản thân hành lễ, vậy mà còn mắng bổn tiên vô lễ, tên tiểu tử này thật sự không hiểu chuyện quá rồi!
Ngày hôm sau bổn tiên thấy Nhạc Kha đi nghị sự liền xách chổi hướng con đường nhỏ giữa nơi hoa cỏ đua chen nhau mà đi, nhất thời trông thấy nơi góc vườn có hai đóa hoa hé nở, cũng có thể theo đó mà vui vẻ.
Từ khi bị Nhạc Kha ép đến Hoa Thanh Cung, mặc dù không được tự do như ở thành Tu La, nhưng mỗi ngày lẳng lặng đợi Nhạc Kha về điện, cùng hắn lặng lẽ ngồi cạnh nhau, đây chính là khoảng thời gian hài hòa mà cả vạn năm nay hai người chúng ta khó mà có được. Ta vừa dự tính đêm nay Nhạc Kha về điện, nhất định phải thử hỏi về chuyện mấy lá thư tình và khăn gấm mất dạng, vừa dọc theo bức tường hoa trong hậu viện yên lặng mà đi. Bức tường hoa này cao ước chừng nửa người, mấy ngày gần đây không khí ấm áp, nụ hoa trên đó lần lượt khoe nở, tím hồng vàng đủ cả, đích thực rất đẹp.
Bổn tiên đang nhìn đến chăm chú, chỉ nghe sau lưng có người gọi: “Thanh Loan.” Ta theo quán tính quay đầu nhìn, tức thì như bị sét đánh… Ngay trước mặt, cách khoảng năm bước, Đồng Sa đang đứng cười hết sức xấu xa.
Ta lập tức cảm thấy không ổn, trong lòng lạnh toát.