Long Phượng Trình Tường

Chương 7: Chương 7: Nhan sắc phàm trần




Còn nhớ lúc rời Đông Hải, lúc ấy ta đã nghĩ đời này kiếp này cũng sẽ không gặp lại Nhạc Kha. Chẳng qua đây là lần đầu tiên bản tiên vướng vào tơ tình, trong cách ứng đối khó tránh có chỗ chưa thành thạo, chưa suy nghĩ thật chín chắn. Đến khi nghĩ kỹ lại, nếu mỗi ngày đều bắt ta gặp hắn, quả thật là chán ngấy, tự nhiên tình tiêu ý giảm. Thế nhưng vốn tưởng thông minh ai ngờ lại khờ dại, rốt cuộc ta cũng hiểu thế nào là nỗi khổ sống mà ly biệt: trong vòng một hai trăm năm, đêm nào ta cũng mơ thấy hắn.

Dì thấy ta bình an trở về, từ đó ngầm đồng ý cho ta du lịch xung quanh. Nhờ vậy ta cũng quen được vài vị tiên hữu thú vị, trong số ấy ta đặc biệt hợp ý với Điền Trì Giao Vương.

Một hôm, ta đang cưỡi đụn mây bay ngang Điền Trì, bỗng thấy mây mù bốc lên, Điền Trì Giao Vương đang cùng một con Tuyết Cáp Tinh giao đấu kịch liệt. Ta liền hạ thấp đụn mây, thoải mái ngâm chân vào Điền Trì, thoải mái nghịch nước. Lại dấp dấp khăn tay vào làn nước lạnh rồi lau khắp mặt mũi một lượt. Đang thích thú xem cuộc vui, đột nhiên mặt nước hồ trước mặt ta ầm ầm dậy cơn sóng lớn. Từ trong làn nước vụt ra một con rồng trắng, vảy bạc lấp lánh, sừng hươu râu hổ, ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi đao vô hình, khí thế tựa như vạn đạo thiên lôi. Ta rùng mình một cái, vô ý trượt xuống bờ Điền Trì trơn trợt, rơi tõm xuống hồ, uống vài ngụm nước, rồi tiếp theo lại bị một đôi cương trảo cứng ngắt nhấc bổng lên, ném lên bờ.

Con bạch long nhìn ta, lạnh lùng hỏi: “Con chim Loan bé nhỏ này, ngươi không biết bơi lội hay sao?”

Ta bị dọa đến ngây người, theo bản năng lắc lắc đầu, mơ hồ nghe thấy nó hừ lạnh một tiếng, rồi cưỡi mây bay về hướng Điền Trì Giao Vương. Bay được nửa đường, nó lắc mình biến thành một bạch y nam tử, hình dáng thật quen mắt. Bạch y nam tử quay đầu liếc ta một cái, ta nhất thời ngây ra như phỗng. Hoá ra con bạch long lạnh lùng trốn dưới Điền Trì ban nãy không ai khác chính là người mà ta đêm nào cũng mơ thấy suốt hai trăm năm qua: Đông Hải Long Tam thái tử Nhạc Kha.

Phải thừa nhận rằng, bản tiên đã từng động tơ tình với hắn, đã từng lầm tưởng vị thượng tiên này đối với ta một dạ ôn nhu. Sau này ta mới biết, phàm là mỹ mạo tiên tử, hắn đều đối đãi ôn nhu tận tình. Hoá ra — ngoại trừ Đan Chu, bản tiên cũng được coi là mỹ mạo tiên tử! Ha ha! Điều này với ta mà nói cũng tạm được coi là một chút an ủi.

Có điều Nhạc Kha này rõ ràng là quen biết ta, lại làm ra vẻ lạnh lùng xa cách, cư nhiên gọi ta là “Con chim Loan bé nhỏ”, thật chẳng xem ta ra gì mà, hay là hắn cố ý không muốn nhận ta?

Trong lúc ta mãi đắm chìm với dòng suy tưởng thì Nhạc Kha đã nhanh như chớp tiến đến chỗ mây mù mịt có hai người đang đánh nhau dữ dội kia, Tuyết Cáp Tinh đang đấu kịch liệt cùng Điền Trì Giao Vương thì bị một chưởng của hắn đáng rơi khỏi đụn mây, phiêu phiêu đãng đãng rơi thẳng xuống Điền Trì.

Ta chính mắt nhìn thấy Nhạc Kha vọt người lao theo, một tay tóm lấy Tuyết Cáp Tinh đáng thương, một tay dùng chưởng lực làm nổ tung thân thể mềm oặt của nó thành muôn ngàn mảnh nhỏ. Một nửa Điền Trì hoá thành màu hồng. Ta nhất thời kinh hãi!

Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng mỗi lần nhớ lại lòng ta vẫn thấy vô cùng sợ hãi. Sau ngày hôm đó, ta đã hạ quyết tâm, nếu không đến đường cùng chắc chắc sẽ không đi trêu chọc cái con rồng hỉ nộ vô thường ấy, để tránh khỏi bị huỷ tiên nguyên.

Ly Quang không biết ta từng chính mắt thấy Nhạc Kha đem Tuyết Cáp Tinh nổ thành từng mảnh nhỏ, nuốt tiên nguyên của nó vào bụng, rồi làm như chẳng có gì xảy ra, thoải mái lắc đầu quẫy đuôi trong làn mây ngũ sắc, tự nhiên không thể hiểu nổi vẻ mặt kinh hoảng của ta lúc này.

Hắn tiến lên hai bước đỡ ta đứng dậy, cúi đầu nói với ta: “Ta không biết vì sao Thanh nhi sợ con hổ này, nhưng nàng thử nghĩ xem, Long Tam thái tử kêu ngạo như thế, lại vừa cùng nàng kết oán, đâu lý nào lại hoá thân thành một con hổ bệnh, còn chạy đến núi Nữ Sàng?”. Hắn vừa nói vừa chăm chú nhìn ta, ánh mắt hắn rất chân thành, nhưng không hiểu sao ta thấy sâu thẳm trong đôi mắt xanh biếc ấy có chút gì đó mất mát.

Ta tựa vào lồng ngực lạnh như băng của hắn, cẩn thận ngẫm nghĩ, những lời hắn nói không phải không có lý. Ta vỗ vỗ ngực hắn trách móc: “Ly Quang sớm biết Nhạc Kha thích dùng thạch quỳnh hoa làm hương liệu, lại rắc thứ ấy lên người con hổ này, chẳng phải muốn làm cho ta ngột ngạt hay sao?”

Ly Quang khuyên can mãi, ta mới quyết định giữ lại con hổ. Lại thấy Thỏ Tinh vẫn còn bị Hổ Yêu doạ đến mức hôn mê bất tỉnh, tự biết hôm nay không có thịt nai nướng, hắn đành tiếc nuối lắc đầu rời đi.

Ta thấy con Bạch Hổ này chỉ là một con hổ bình thường, sợ nó bị tinh quái trong núi ăn thịt, cho nên mỗi ngày chỉ cho nó đi loanh quanh bên trong kết giới, không cho nó theo ta ra bên ngoài.

Cửu Ly vốn rất chán ghét Bạch Hổ, cho nên mấy ngày nay đối với ta cũng ân cần hơn, chỉ mong ta ra ngoài tản bộ để được ở riêng một chỗ với ta. Ta vốn sợ để hai con thú này ở nhà một mình chúng nó lại cắn nhau, nhẹ thì doạ đến con Thỏ Tinh nhát gan, nặng thì làm sập căn nhà tranh ta vất vả xây dựng, cho nên mỗi lần ra ngoài đều dẫn Cửu Ly đi cùng.

Trong núi Nữ Sàng có rất nhiều tinh quái ác thú, có điều bọn chúng vừa nhìn thấy ta từ xa liền cung kính tiến lên hành lễ, gọi ta một tiếng: “Đại tiên.”

Bản tiên cảm thấy yêu thú ở núi Nữ Sàng nơi ta quản hạt chung sống với nhau thật là hài hòa, trong rừng cỏ cây sum sê, cũng coi như không phụ đế mệnh. Nếu Thiên Đế biết được, giải bỏ lệnh cấm phạt của ta thì thật là vui mừng vô hạn.

Chẳng qua thế sự vô thường, có nhiều chuyện thấy vậy nhưng không phải vậy. Nhiều lúc, mơ tưởng nhiều quá chỉ chuốc thêm phiền não, thập phần vô ích.

Thời gian thấm thoát, ta đến núi Nữ Sàng đã hơn một tháng, cảnh trí phía trước núi Nữ Sàng đều đã xem qua hết thảy. Một hôm, ta học theo bách tính nhân gian, vén hoa xuyên tán lá, bế Cửu Ly trong lòng, đi về phía sau núi Nữ Sàng.

Ta vừa mới xăm xăm đi vào rừng khoảng một dặm, bỗng cảm thấy hình như có cặp mắt đang theo sát sau lưng. Cửu Ly xưa nay cảnh giác, chớp chớp đôi mắt đỏ nhìn ta, thân mình bé nhỏ của nó ở trong lòng ta cứ bất an mà xoay tới xoay lui, ta thấy thế liền thả nó xuống, nó gào lên một tiếng rồi nhoài người về phía trước chạy trốn mất tăm.

Ta vội vàng đuổi theo, thấy nó vọt nhanh như tên, đành phải niệm cái quyết làm cho nó dính chặt vào người ta. Một người một thú cứ thế xuyên rừng mà đi, khoảng chừng một canh giờ đã đến phía sau núi Nữ Sàng.

Vừa bước chân ra khỏi khu rừng rậm, ta liền bị cảnh tượng trước mắt doạ đến hoảng sợ.

Tương truyền phía sau núi Nữ Sàng toàn bộ đã bị yêu ma chiếm cứ, bây giờ ta mới biết lời đồn này không phải là giả. Từ phía xa xa ta vốn đã nhìn thấy yêu khí, nhưng mãi đến khi đặt chân đến nơi này, ta mới thực sự cảm nhận yêu khí ngùng ngụt tới tấp đập vào mặt vào mũi, chướng khí, lệ khí đen nghịt che kín cả bầu trời. Cảnh tượng này tuyệt không thể thấy từ phía xa, hẳn là bọn yêu ma đã bày ra kết giới, để ngừa Thiên Giới biết được.

Cửu Ly nao núng lui từng bước về phía sau, rồi đột nhiên nó đứng sững lại, xoè chín cái đuôi trắng muốt chắn trước người ta. Ta nhướng mắt nhìn vào bên trong kết giới, thấy một nhóm tiểu yêu nửa người nửa thú ánh mắt vô thần, một con Hồ Yêu xinh đẹp đang duyên dáng lượn lờ tới tới lui lui, rồi ả đột ngột dừng lại phía trước một con tiểu lộc yêu, nhanh như chớp chặt đầu nó xuống, nuốt nội đan tinh nguyên của nó vào bụng. Tiểu lộc yêu đáng thương vẫn đang giương đôi mắt ướt sũng vô tội mờ mịt nhìn Hồ Yêu, đến chết vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù ta không biết bên trong kết giới này là loại yêu ma đáng sợ nào, cũng tự biết chỉ dựa vào năng lực bản thân ta tất nhiên không thể thủ thắng, huống chi là Cửu Ly mới tám trăm năm tuổi?

Trong lòng cảm động, ta bèn niệm cái quyết phóng qua đỉnh đầu Cửu Ly, đem nó bảo hộ cẩn thận ở phía sau người ta. Ngay giữa thời khắc nguy hiểm, Cửu Ly đột nhiên tức giận, hai móng vuốt sắc nhọn của nó đột ngột bấu chặt vào lưng ta. Ta âm thầm cười khổ: Cái áo choàng này của ta chắc là bị nó cào rách mất rồi!

Ngay thời điểm đó, bên trong kết giới đã có yêu thú phát hiện ra bọn ta. Một đám yêu thú khác đang kề sát ở phía trên kết giới, y y nha nha như lũ trẻ dân gian mới học đánh vần, ra sức đánh vào kết giới, giống như đang cực lực muốn phá cái lồng giam mà ra.

Ta che chở Cửu Ly lui về phía sau hai bước, đang chuẩn bị ẩn vào trong rừng trốn đi, đám yêu thú kia lúc này đều chạy trốn hết, chỉ có vài tên đã bị đâm cho đầu rơi máu chảy, thần trí mê man, không biết né tránh. Yêu thú tủa ra chạy trốn khắp nơi, xa xa bỗng có một người đi tới, áo choàng đen ẩn hoa văn màu vàng, khí vũ hiên ngang, đúng là Hổ Yêu.

Ta biết đã bị hắn nhìn thấy, tự nghĩ khó có thể chạy trốn, đành đứng lại, vừa cười vừa thi lễ: “Hổ Vương dạo này vẫn mạnh khỏe?”

Hổ Yêu dũng mãnh phá kết giới đi ra, tươi cười nhìn ta, sắc mặt có vài phần ngại ngùng: “Tiên tử…… Là tới tìm tại hạ?”

Rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn liền chuyển sang lo lắng ủ dột, liên tục hướng ta nháy mắt ra dấu: “Nơi này không xứng để gót ngọc của tiên tử dạo chơi, nàng mau mau mang theo Tiểu Hồ này đi đi. Hai ngày sau, tại hạ sẽ đến tìm tiên tử trò chuyện, giúp tiên tử giải buồn.”

Hổ Yêu nói chưa dứt lời, một quả cầu lửa đột ngột xuyên qua kết giới, đánh thẳng vào mặt ta. Ta hoảng hốt niệm bừa vài cái quyết, may mắn chặn được sức công kích của hỏa cầu, rồi hóa ra chân thân chim Loan, tóm lấy Cửu Ly bay đi.

Nào ngờ sau đó hàng loạt quả cầu lửa liên tiếp bay về phía ta, không khi mang theo hơi nóng đốt rụi cây cỏ xung quanh ta, sức nóng mãnh liệt áp vào mặt, vào thân thể ta, ta liếc nhìn xuống dưới, mảnh rừng phía dưới giờ đây đã thành một biển lửa, không có đường thoát.

Tộc chim Loan là một chủng tộc vô cùng yếu đuối vô năng. Ở tiên giới có lời đồn, Loan Điểu nhân hậu, mặc dù là cùng chi họ với Phượng Hoàng, nhưng pháp thuật cực kỳ hạn hữu. Phàm là có Loan Điểu giáng sinh, việc đầu tiên đó là học ca học vũ, nhưng khả năng ca vũ của ta lại cực kỳ bình thường, lại chưa từng được dì đích thân truyền dạy tuyệt chiêu bảo mệnh, lúc này chỉ biết liều mạng ứng phó, đến khi bên trong kết giới bắn ra liên tiếp chín quả cầu lửa, ta tránh trái tránh phải, rốt cục cũng bị một quả cầu đánh trúng vào lưng, ngũ tạng lục phủ đảo lộn, trên lưng còn bị phỏng một mảng khá lớn, hai cánh mất khí lực, rơi thẳng xuống biển lửa. Tay ta vẫn nắm chặt Cửu Ly đang không ngừng gào thét, ngay lúc này trong lòng ta cảm thấy cực kỳ hối hận: Nếu lúc trước ta không dụ Cửu Ly ra khỏi Thanh Khâu, bây giờ nó hẳn vẫn đang tiêu diêu tự tại thập phần vui vẻ, không cần phải cùng ta bỏ mạng ở núi Nữ Sàng…

Phượng Hoàng dục hỏa niết bàn vẫn có cơ hội trọng sinh, chim Loan mặc dù cùng tộc với Phượng Hoàng, nhưng kết cục thật kém rất xa, nếu chim Loan bị lửa thiêu đốt, nhất định là xương cốt hoá tro, hồn phi phách tán.

Khi rơi gần sát vào biển lửa, ta cuối cùng cũng được ngất đi như ý nguyện, miễn được sự đau đớn khi bị đốt cháy.

Trong bóng tối vô tận ấy, ta không biết thật sự kia là một luồng gió hay là một tia ánh sáng.

Không, thế giới này bề ngoài tuy đen tối, nhưng kỳ thật ẩn chứa rất nhiều chân tình ấm áp. Giống như một giấc mơ kéo dài, dù biết rõ phía trước không có đá ngầm mưa bão đang chờ đợi, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ không yên. Ta phải hao phí rất nhiều thời gian để chấp vá ký ức, mới nhớ rõ ràng rằng trước đây mình là một con chim loan. Khi đó ngày ngày học ca học vũ, đêm đêm ngủ trên nhánh ngô đồng, sáng sáng uống sương đọng trên lá ngô đồng, ngày tháng cứ thế lửng lờ trôi chưa biết thế nào là muộn phiền. Từ sau khi hoá thành hình người, phiền não cứ nối gót nhau mà tới. Sau đó ta nghĩ rằng, quãng thời gian lúc trước khi tu thành hình người chính là một giấc mộng dài tuyệt đẹp, trong giấc mộng ấy chỉ có vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không có dấu vết của âu lo phiền não. Chỉ tiếc giấc mộng đẹp ấy đã sớm kết thúc từ lâu! Bây giờ đã không còn như trước.

Lúc đầu ta thấy đầu óc thật hỗn độn, sau đó sáu giác quan lần lượt bừng tỉnh, nhưng chung quanh vẫn là một khoảng tối tăm vô tận. Ta không biết chính mình có còn tồn tại hay không, nhưng ta biết thế giới này là vô cùng rộng lớn, không có biên giới, không có giới hạn. Ta đã từng có ý nghĩ đi tìm biên giới của thế giới này, nhưng cuối cùng chỉ là tốn công vô ích.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta chợt nghe được tiếng người huyên náo từ phía xa xa. Giờ phút này, ta tựa hồ như người đi giữa đêm đen chợt nhìn thấy ngọn đèn, liền co giò chạy trối chết về hướng đó.

Đường đi gập ghềnh, ta nghiêng ngả lảo đảo, mấy lần ngã sóng soài nhưng ta hoàn toàn không để ý tới, cũng không cảm thấy đau đớn chút nào. Rồi thình lình chân ta bước vào khoảng không, cả thân thể không chỗ bám víu cứ thế mà rơi xuống. Ta chậm rãi rơi phịch xuống đất, giống như rơi vào chốn phàm trần thế tục, ta ngỡ ngàng quan sát: phố sá đông đúc thịnh vượng, tiểu thương ven đường tranh nhau chào mời hàng hoá, bầu không khí thật là ồn ào bụi bậm. Ta nhìn lại chính mình, lục thức dù tỉnh táo nhưng thể xác đã không còn, phải chăng ta đã thành hồn ma vô ảnh vô hình vô cùng quỷ dị? Vừa nghĩ đến đây, lòng ta lại chùng xuống… rồi lại mờ mịt nhìn chung quanh: Ta hiện đang ở nơi nào?

Dù là cô hồn dạ quỷ, bọn chúng vẫn nhận thức rõ thời gian địa điểm chung quanh. Còn ta, dù ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng lại không biết mình đang ở nơi nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên trời, vầng mặt trời chói chang đang chiếu những tia nắng vàng óng xuống người ta, nhưng ta lại hoàn toàn không cảm nhận chút ấm áp nào…

Khi nỗi sợ ban đầu trôi qua, ta đứng thẳng người, lấy lại tự tin, tuỳ ý cất bước. Chợt nhìn thấy phía trước một toà lầu gỗ ba tầng cao sừng sững, lão chưởng quầy mập mạp cười tươi rói đứng ngay trước cửa chào mời, ba vị khách nhân đang dừng lại quan sát, ngẩng đầu liếc nhìn chữ “rượu” trên lá cờ. Nhìn từ xa xa, ta đoán là hai nam một nữ. Vị khách nam trung niên khoác một mảnh áo choàng bụi bặm nhàu nát, từ đầu đến chân lộ rõ vẻ mệt mỏi thất vọng. Vị khách nam trẻ tuổi lại ăn mặc cực kỳ tươm tất, áo choàng gấm trắng dài, toàn thân toát lên vẻ tôn quý uy nghiêm, mái tóc trên đầu hắn vừa đen nhánh vừa óng mượt. Ta nhìn tóc hắn mà lòng cứ tiếc mãi- mái tóc đẹp thế này để trên đầu một nam tử như hắn thật là lãng phí quá…

Ta thầm thở dài, rồi lại dời mắt tinh tế đánh giá vị khách nữ. Nàng ta khoác một cái áo choàng xanh, phía dưới vạt áo có nhiều hoa văn nhỏ chi chít, sống động tinh tế như chạm khắc vào, mà nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy. Ta đoán chừng nữ tử này hẳn cũng là con nhà giàu có, nếu không không thể mặc loại áo đắt tiền thế kia.

Ta vốn nghĩ nữ tử ăn mặc thanh lệ như vậy ắt hẳn phải là viên minh châu được phụ mẫu nâng niu cất giữ chốn khuê phòng, được giáo dưỡng tử tế, dịu dàng nhã nhặn, nào ngờ khi nàng ta cất bước, phong thái mạnh mẽ dứt khoát, tuyệt không có chút yểu điệu thục nữ nào. Ta lắc đầu thầm than: Thật đáng tiếc, đáng tiếc!

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, ta cứ thế dõi mắt theo ba vị khách nhân kia, trong lòng nảy sinh một cảm giác vô cùng thân thiết quen thuộc.

Khi ba vị khách nhân ngồi xuống bàn, ta cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo, trong lòng không khỏi cực kỳ chấn động! Trung niên hán tử dáng vẻ mệt mỏi thất vọng kia rõ ràng là Điền Trì Giao Vương. Còn vị khách nhân mặc áo gấm trắng hoá ra là tên tiểu bạch long tính tình cổ quái thay đổi thất thường: Nhạc Kha! Vị nữ tử khoác áo choàng xanh không ai khác chính là “ta”!

Ta rất ít có cơ hội đứng gần tinh tế đánh giá chính mình như hiện giờ, không nhịn nổi liền đưa mắt quan sát “ta” nhiều hơn một chút. Hôm nay sắc mặt của “ta” có phần tái nhợt, haizz, giống như vừa bị nôn mửa ra hết lục phủ ngũ tạng, khí sắc có phần suy yếu.

Ta nhíu mày suy nghĩ, hình như đúng là “ta” vừa mới nôn xong?

Nếu không phải nhân cơ hội hôm nay, làm sao ta thấy được chính mình ngày ấy, làm sao lại nhớ đến từng giọt từng giọt hồi ức khi đang ở trong thế giới tối tăm này?

Riêng chuyện nhớ rằng ta là một con chim loan cũng không biết là đã hoang phí bao nhiêu thời gian.

Ngày trước ở Điền Trì, ngay tại thời điểm Tuyết Cáp Tinh bị giết, tiểu bạch long ở giữa làn mây ngũ sắc hiển hiện chân thân, Điền Trì Giao Vương khuôn mặt già nua nhạt nhoà huyết lệ, vừa đau lòng vừa giận dữ, chỉ vào mặt tiểu bạch long mắng to: “Cái tên bất hiếu này, ngay cả thúc thúc thu yêu ngươi cũng dám chặn ngang một cước!”

Tiểu bạch long đột nhiên hoá lại hình người, đạp đụn mây chậm rãi rớt xuống, một thân cẩm bào trắng như tuyết loang lổ đầy máu tươi, ta đột nhiên muốn nôn, rồi cứ thế nôn lấy nôn để, nôn đến mức trong bụng trống rỗng, cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị nôn ra hết.

Nhạc Kha lúc ấy chẳng những không tao nhã săn sóc như hồi lần đầu gặp ta, mà còn ghê tởm cau mày nhíu mi, lạnh lùng phun ra một câu: “Qua bên kia mà nôn, thật là thối quá!”

Ta nghe xong câu nói của hắn mà lạnh thấu tim gan! Bao nhiêu ôn nhu ấm áp hắn đã từng mang đến cho ta trong phút chốc đều tan biến hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.