Long Phượng Trình Tường

Chương 24: Chương 24: Phiên ngoại - Quay đầu vạn dặm, người xưa không còn [thượng]




Nhị công chúa Điểu tộc Bích Hoàng được hơn hai vạn tuổi, người đến cầu thân liên tục không ngớt.

Mẫu Phượng Hoàng đem tiểu nữ nhi ôm vào trong ngực, vuốt ve chiếc áo dài màu xanh thăm thẳm của nàng, cưng chiều vô cùng. Xích Diễm tỷ tỷ của nàng chính là một con chim phượng hoàng toàn thân đỏ rực, từ khi sinh ra đã tuân thủ quy tắc, tính cách lặng lẽ cứng nhắc. Tiểu nữ nhi sinh ra lại là một con chim loan, chân thân xanh biếc phỉ thúy, đôi đồng tử dịu dàng trong suốt, sau khi hóa thành người cực kỳ ngây thơ hồn nhiên.

Hôm nay là đại hỷ của Xích Diễm, hôn phu của nàng tên Phượng Đàm, từ nhỏ cùng nàng lớn lên, tính tình ôn nhu như nước. Trước đây Bích Hoàng thường thường đi theo phía sau, gọi bao nhiêu lần Đàm ca ca, hôm nay mắt thấy Phượng Đàm sắp thành tỷ phu của mình, không biết vì sao, trong ngực nàng chung quy giống như kìm nén một luồng khí ngột ngạt, ngay đến ý cười bên môi cũng nhợt nhạt, vùi vào trong ngực mẫu thân kiên quyết không chịu ra.

Thủ lĩnh Điểu tộc đem tiểu nữ nhi trong lòng kéo ra khuyên nhủ một hồi, thấy nàng có vẻ không vui cũng đành chịu, lại không thể để quan khách cùng tân lang tân nương đợi chờ khổ nhọc, đành phải cho phép nàng ra sau núi dạo chơi, bản thân thì dẫn một đoàn tiên thị hướng ra tiền sảnh chủ trì hôn lễ.

Từ nhỏ bà đã nuông chiều tiểu nữ nhi này, Bích Hoàng lại càng đả xà tùy côn thượng(1), biết mẫu thân đối với nàng hết mực chiều chuộng, mọi sự đều theo ý nàng, hôm nay cự tuyệt không tham gia hôn lễ của thân tỷ, bà cũng không có biện pháp, đành để nàng đi.

(1): Đả xà tùy côn: kỳ thực là “Mộc côn đả xà, xà tùy côn thượng”, ngụ ý có thể xem xét cơ hội, theo đó mà làm, tranh thủ lợi ích lớn hơn.

Bích Dao được sự cho phép của mẫu thân, cũng không quản lúc này ở tiền sảnh núi Đan Huyệt bách điểu hướng hạ, náo nhiệt vô cùng, bản thân chỉ nhắm những con đường nhỏ nơi hoang vắng trong núi mà đi, như thể chỉ có cách này mới có thể giảm bớt buồn bực trong lòng .

Phía sau núi Đan Huyệt có một vách núi cao, trên đỉnh núi không gian rộng rãi, lại có tảng đá xanh to như cái tháp (giường), nàng đem toàn thân dán lên trên tháp, mắt nhìn chăm chăm mặt trời gay gắt mà ngơ ngẩn.

Cũng không biết là qua bao lâu, chỉ thấy trước mắt sáng lòa, một tia sét màu trắng bạc xé toạc bầu trời, đầu nàng chậm hết nửa nhịp mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, chẳng lẽ là trên Cửu Trùng Thiên đánh rơi bảo vật?

Chúng tiên núi Đan Huyệt đều biết, tiểu công chúa Bích Hoàngtinh thần và thể lực là vô cùng vô tận. Nàng luôn luôn có không ngớt những trò tinh nghịch, lại thêm sức lực dồi dào, khiến người người ca ngợi. Một khắc trước vẫn là tiểu công chúa Bích Hoàng tinh thần suy sụp,khắc sau đãcong người bật dậy từ trên thạch tháp nhảy ra, bất chấp sau lưng bị thạch tháp làm đau nhói, bản thân đã như mũi tên lao vụt đi.

Giữa sườn núi rừng rậm sum suê xanh tốt, Bích Hoàng mở to mắt như con thoi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng trên nhánh cây ngô đồng nàng tìm thấy một con rắn nhỏ màu trắng, dài cỡ một cánh tay.

Trong lòng nàng hưng phấn, khẽ cong khóe môi,ở giữa không trung đem con rắn quan sát tỉ mỉ.

Con rắn nhỏ này toàn thân màu trắng bạc, nhưng đôi mắt rất nổi bật, cư nhiên còn mọc đôi sừng thịt be bé, điều này khiến Bích Hoàng ngạc nhiên vô cùng. Nàng đưa ngón tay sờ sờ cái sừng nhỏ, cũng chưa từng thấy qua con rắn nào như vậy, lại thấy trên cổ nó đeo một sợi dây kim tuyến, trên đó treo cái gì đó màu đen đen giống như tấm kính, hình dáng tinh xảo, sờ vào trơn ấm, nhưng mặt kính đen bóng, ngay đến nửa bóng dáng cũng không thấy được. Lật ra mặt sau, chỉ thấy sau lưng thế nhưng lại khắc một đôi chim loan ân ái, ôn nhu quyến luyến.

Núi Đan Huyệt lấy Phượng Hoàng làm trọng, Bích Hoàng mặc dù là nhị công chúa Điểu tộc, nhưng trong Phượng Tê Cung bài trí đâu đâu cũng có phượng hoàng, thật chưa từng thấy qua có khắc chim loan, giờ phút này nhìn thấy tấm hắc kính, âm thầm vui mừng, nhớ tới mẫu thân căn dặn nàng từ sau hôm nay sẽ không thể chơi đùa cùng Phượng Đàm ca ca giống như trước đây, may mắn là ông trời thương nàng, mới gửi tới tiểu xà và tấm hắc kính này cho nàng.

Nàng nghĩ nghĩ, đem tấm hắc kính từ trên người tiểu xà tháo xuống, bỏ vào trong tay áo, lại niệm một cái quyết đem tiểu xà đang hôn mê biến nhỏ lại cỡ ngón tay, cho vào túi rồi đi về phía Phượng Tê Cung.

Hôm nay Xích Diễm đại hỷ, trong Phượng Tê Cung bách điểu hướng hạ, quan khách cực kỳ đông. Có cả người của tộc khác, chúng tiên thị tiên nga hầu hạ nhất thời không đủ, liền điều động hạ nhân trong điện Bích Hoàng, nàng cũng không để tâm, từ trong ngực lấy ra tiểu xà, rót nửa chung trà, bản thân uống hết một nửa, một nửa tưới xuống tiểu xà đang bất tỉnh.

Tiểu xà nằm ở trên bàn một lát, bỗng nhiên mở to mắt như thể kinh hoảng, quan sát gương mặt nàng, cuối cùng cắn mạnh xuống ngón giữa của nàng.

Trước giờ nàng nghịch ngợm đã quen, vết thương nhỏ này đương nhiên không thèm để ý, chỉ đem bàn tay khác gõ lên đầu tiểu xà, liếc nó rồi nói: “Còn không nhả ra, ta có thể gọi đầu bếp chưng món canh rắn đó.”

Tiểu xà này hình như có chút ngốc nghếch, nửa ngày vẫn không hiểu, nàng đem ngón tay chọc chọc cái sừng thịt nhỏ của nó: “Ai ai, tiểu xà, cái sừng thịt nhỏ này quả thực có chút đặc biệt.”

Tiểu xà giống như gặp phải kinh sợ cực kỳ lớn, cuối cùng há miệng nhả ra, đem cả người cuộn lại thành một đống, có chút run rẩy. Quả thực, cả cái đầu cũng giấu luôn. Ý sợ hãi phát lạnh này của nó bỗng dưng chọc nàng bật cười, nỗi buồn bực cả ngày đều như bị cuốn sạch.

Lúc ấy nàng không biết, tiểu xà mà mình nhặt về chính là trưởng tử của Thái tử Thiên giới, do Trắc Phi Tây Cung của Côn Lôn sinh ra.

Song qua hai ngày, Tiên giới liền có lời đồn đãi, Dị bảo thượng cổ Cửu Lê Hồ bị mất trộm, tiên quan trông coi sợ tội bỏ trốn, Thiên đế giận dữ, sai Thái tử Tiển Nghiêu đi tìm Cửu Lê Hồ. Nghe đâu vị Tiển Nghiêu thái tử này trước giờ vốn dĩ phong lưu có tiếng. Nghe nói y vẫn chưa lập chính cung thái tử phi, nhưng đã nạp hai vị trắc phi mỹ mạo phi thường. Một vị đến từ Côn Lôn thần giới Ngọc Hư Phong tiên tử, vị kia cũng là hậu duệ của chiến thần trên Cửu Trùng Thiên. Từ khi Tiển Nghiêu thái tử rời cung, hai vị trắc phi nương nương đấu đá dữ dội, trải qua tranh đấu, những oán hận tích tụ thường ngày đều lôi ra hết. Cả hai đều không phải là người có thể nhẫn nhịn, lại sợ đối phương làm hại con mình, đi đứng nằm ngồi đều đem con theo. Giữa trưa hôm đó, chưa đợi Thiên đế cho phép, hai vị Thiên phi đã ở trên Thiên hà đánh nhau. Côn Lôn thần phi bị đánh bại, lỡ tay làm rơi tiểu điện hạ từ Cửu Trùng Thiên, Thiên đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho Thiên giới thần tướng khắp nơi truy tìm tiểu điện hạ, cơ hồ đem cả lục giới lục tung lên, nhưng vẫn không thấy tung tích của tiểu điện hạ.

Tiểu điện hạ lúc này đang hóa thành tiểu đồng, ngoan ngoãn nằm ngủ trên loan tháp của Bích Hoàng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, gương mặt trắng hồng bóng láng, bị một ngón tay của Bích Hoàng chọc chọc, đột nhiên mở mắt, sáng ngời như lưu tinh, đôi đồng tử đen láy, một cái liếc mắt như thể khiến người ta chìm vào trong đấy.

Bích Hoàng gãi gãi đầu khổ sở, cà lăm một hồi mới nói: “Này, tiểu xà, ở trên có người đang tìm đệ.”

Vẻ mặt tiểu đồng hoảng hốt, ánh mắt đảo một vòng khắp nội điện, ngay đến một tiên thị cũng không thấy, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dứt khoát nói: “Đệ không muốn quay về.”

Mấy ngày nay Bích Hoàngđem tiểu xà giấu trong phòng mình, mới đầu chỉ định chơi thật vui, âm thầm đoạt lấy loan kính của nó, lại đem nó bỏ vào trong túi, lúc không người lấy ra chơi đùa một hồi.

Tiểu xà ban đầu đối với nàng có chút sợ hãi, qua hai ngày nghe thấy chúng tiên thị tiên đồng a dua nịnh nọt, biết được nàng là nhị công chúa Điểu tộc, đêm đó hóa thành tiểu đồng, chiếm lấy loan tháp của Bích Hoàng.

Đợi qua hai ngày, pháp chỉ Tiên giới truyền tới, Bích Hoàng cũng biết được việc này, quay về điện xác minh, mới biết bản thân trong lúc vô tình nhặt được một con rồng nhỏ.

Nàng định tống nó đi, lại bị tiểu tử này kéo ống tay áo khóc đến ầm ĩ chưa từng thấy, lại nói Thiên giới khổ cực vô vàn, nói mẫu thân của mình cái gì cũng không tốt, mỗi ngày bị người bắt ép tập thư luyện chữ học tiên pháp, lại có không biết bao nhiêu lão già ở phía sau lải nhà lải nhải, hàng ngày đều thật thống khổ khó qua.

Bích Hoàng thấy một tiểu đồng như nó đem khuôn mặt nhăn lại thành ông cụ non, lại nhớ tới mẫu thân mỗi ngày cử đến một đám nhũ mẫu dạy này dạy nọ, nàng hàng ngày chọc phá bọn họ không ít. Nhưng tiểu long tử này pháp thuật chỉ mới học, ngay cả đến việc muốn hóa thành người cũng phải được nàng giúp đỡ, quả thực hết sức đồng tình với nó. Ngược lại kích động lòng căm thù oán giận của nàng, vỗ ngực cam đoan sẽ không đem rồng nhỏ giao ra để ngày ngày chịu khổ.

Tiểu long tử có được cam đoan của nàng, mỗi ngày đều cẩn thận che dấu hình dạng, cũng không để ý nàng thường xuyên biến nó về chân thân, sờ sờ cái sừng thịt của nó, lại bắt tiểu xà há miệng ngậm miệng có ý chọc phá nó.

Bích Hoàng từ khi có được tiểu xà, mỗi ngày cũng không quấn lấy Phượng Đàm đùa nghịch, quả thực khiến mẫu thân nàng và trưởng tỷ Xích Diễm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng cũng là người bén nhạy, âm thầm nhìn thấy mẫu thân và tỷ tỷ thả lỏng tinh thần, ngược lại suy nghĩ trong chốc lát, lại đem tiểu xà ở xung quanh núi Đan Huyệt chơi đùa một hồi, bên cạnh tảng đá xanh lớn trên đỉnh Phượng Dực Nhai trồng một cây ngô đồng, nghĩ đến sau nàyở đây nằm nghỉ sẽ không phải bị nắng gắt chịu rọi khổ sở. Nhìn về xa xa, mây trời đủ dạng, âm thầm hạ quyết tâm rời nhà đi du ngoạn.

Lúc đó nhìn thấy thần sắc của tiểu xa, cười trộm một lúc, mới thong thả nói: “Mẫu thân nói ta tròn hai vạn tuổi thì có thể xuất môn du ngoạn.”

Tiểu long tử biếng nhác liếc nhìn một cái, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, lại bất ngờ mở mắt: “Xuất môn du ngoạn?”

Thế là, một loan một rồng rời khỏi núi Đan Huyệt, đi du ngoạn khắp nơi.

Năm đó, Tiển Nghiêu điện hạ tra ra Cửu Lê Hồ là do một nữ tử ở thành Tu La dưới núi Tu Di lợi dụng sắc đẹp, mê hoặc tiên quan trông coi Cửu Lê Hồ, mới đem Cửu Lê Hồ trộm ra. Tiên quan này biết rõ khó tránh hình phạt, cư nhiên nương nhờ Tu La Vương.

Tiên giới ỷ thế áp người, giáng tội Tu La Vương, lệnh cho y phải đem Cửu Lê Hồ, Tu La nữ cùng Tiên quan sợ tội bỏ trốn lên Cửu Trùng Thiên thỉnh tội, nhưng Tu La Vương Nhiếp Phần xưa nay tính nóng như lửa, lý nào lại nuốt trôi cơn giận này, lập tức điều binh phái tướng, mang theo Cửu Lê Hồ xông lên Thiên Hà.

Lúc đó nhị công chúa Bích Hoàng đang dẫn theo tiểu long tử du ngoạn khắp nơi, đến bên bờ suối ở nhân giới, đương lúc tắm rửa, con suối lại bỗng dưng như thể nổi sóng lớn, nàng dắt theo tiểu long tử đằng vân mà đi, lại nhìn thấy giữa con sóng to lộ ra một thân hình mạnh mẽ cứng rắn, khác với tỷ phu Phượng Đàm ôn nhu nho nhã.

Mặc dù trước giờ nàng luôn tùy hứng, nhưng tính ra vẫn rất thiện lương, hóa một dải lụa quấn quanh hông nam tử, kéo hắn lên, đám mây rung lắc hai cái, nàng thu hồi dải lụa, tiến lên nhìnnhìn, nam tử ấy bỗng dưng mở đôi mắt sáng ngời hữu thần, khẽ mỉm cười, bởi vì làn da màu mật ong, hàm răng càng đặc biệt trắng sáng. Y nói: “Tiểu cô nương tâm nhãn không tệ. Chỉ là bổn vương đang ở trong Thiên Hà tắm rửa, lại bị nàng kéo lên.”

Khi ấy Bích Hoàng là tâm can bảo bối của phượng hoàng thủ lĩnh Điểu tộc, dưới gối mẫu thân được bà nuông chiều hơn hai vạn năm, ngày thường mọi người đối với nàng cũng là cung kính có thừa, lại nói trong những người vai vế ngang hàng, Xích Diễm đối với vị muội muội vẫn rất bao dung, Phượng Đàm lại yêu thương nàng như muội muội ruột thịt, nàng thế nào gặp qua nam tử vô lại thế này, tức thì thẹn quá hóa giận, bay lên một cước liền đem nam tử này đá khỏi đám mây, “Ùm” một tiếng bọt nước bắn lên tung tóe, thân hình ngang tàng của y lập tức như ẩn như hiện trong sóng lớn.

Tiếng sóng như sấm, tiếng cười của nam tử này lại vang hơn cả tiếng sóng, tiếng cười sang sảng, đến độ chấn động Bích Hoàng ở trên đám mây phải đưa tay bịt tai.

Nàng không biết rằng, vị nam tử trước mặt chính là Tu La Vương Nhiếp Phần, người đang dẫn mười vạn quân của bộ tộc Tu La ở xa xa bên bờ Thiên Hà, thẳng tay ném Cửu Ly Hồ vào trong Thiên Hà, phẫn nộ khiển trách Thiên Gia Thái tử Tiển Nghiêu: “Bổn Vương cũng không phải kẻ ham muốn bảo vật, nhưng Thiên gia quả thật không đem bộ tộc Tu La ta để vào trong mắt. Chi bằng hôm nay chém giết một trận, mọi người cũng thấy rõ được cao thấp.”

Bộ tộc Tu La ở sau y xông lên phía trước, cùng với thiên binh thiên tướng chém giết, khí trời oi bức, y trước giờ lại tự do tùy tiện, liền cởi áo dài nhảy vào Thiên hà, tắm rửa một phen.

Bộ tộc Tu La xưa nay thiện chiến, đối với vị Tu La Vương này lại càng cực kỳ sùng bái kính trọng, chỉ ở phía trước một lòng một dạ chém giết, nào có hay y lực đạo mạnh vô cùng, lúc đem Cửu Lê Hồ ném xuống Thiên Hà, đã khoét một cái động nơi đây, y liền theo cái động này bơi đến hạ giới, chỉ khổ là Thiên Hà này chảy xuống nơi dân chúng ở một phương, cơ hồ nhấn chìm cả Trung Dung quốc, dân chúng như cá nổi lềnh bềnh, tám chín phần mười đều vong mệnh.

Bích Dao bị tên vô lại này khiến đầu óc lộn xộn, nỗi nhớ nhà cũng đều tản đi hết, sờ sờ cái sừng của rồng nhỏ trong ngực, nói: “Tiểu xà, đệ nói xem người này có phải là cực kỳ vô lại hay không.”

Tiểu long tử ở trong ngực nàng không nhúc nhích, bị sờ đến không nhịn được, há miệng cắn vào ngón tay nàng.

Nàng tức thì gõ vào đầu nó một cái, buồn bực nói: “Coi ngón tay ta là điểm tâm sao?” Nhân tiện niệm một cái quyết, đem nó biến thành một tiểu đồng, lại thấy tiểu long tử gương mặt đen lại, như thể bực bội với nàng.

Nàng sao lại chấp nhất với một con rồng nhỏ sáu trăm tuổi chứ?

Vội vàng sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, hỏi: “Lại sao nữa rồi?”

Tiểu long tử dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ nói: “Tên. Không được lại gọi đệ là tiểu xà.”

Lúc này chân nàng đang đạp tường vân, phóng mắt ra chung quanh, đám mây này bay khá nhanh, đã ra khỏi biên giới Trung Dung quốc, đến Quân Tử quốc. Nhìn thấy người người đi lại nơi phố thị, tất thảy đều y phục giày dép chỉnh trang, trường kiếm giắt bên hông, lễ mạo đoan cẩn. Bản thân lại tùy ý gọi nó tiểu xà, thảo nào tiểu tử này buồn bực.

“Chuyện này, đệ dù sao cũng nên nói cho ta biết tên đệ là gì chứ nhỉ?”

Tiểu long tử lắc lắc đầu, ý cười trong mắt chợt lóe lên rồi vụt qua: “Tên gọi trước đây không cần cũng được, làm phiền tỷ tỷ thay đệ đặt một cái tên mới.”

Từ khi hắn sinh ra, Côn Lôn Trắc phi nương nương liền gửi gắm biết bao kỳ vọng vào hắn, chỉ trông chờ hắn có thể trở thành Thái tử Thiên giới, vì vậy mọi chuyện đều cực kỳ khắt khe với hắn, cả ngày bị nhốt trong thư phòng khổ không thể tả, thật vất vả mới từ Cửu Trùng Thiên rơi xuống, lúc đó hắn liền nghĩ, nếu rơi mà không chết bản thân nhất định sẽ mai danh ẩn tích, thề không quay lại Cửu Trùng Thiên. Mặc dù tuổi hắn còn nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện, cũng biết mẫu thân cả ngày giương cung bạt kiếm, không giống với vẻ mà từ mẫu nên có.

Hắn nghĩ vậy, lại không biết Bích Hoàng nhặt được hắn, cũng chỉ tưởng ông trời ban cho con rắn nhỏ, mọi thứ đều chiều chuộng thương yêu, quả thực giống như mẫu thân phượng hoàng yêu chiều nàng. Hiện tại thấy tiểu long tử mày nhíu chặt, duỗi ngón tay đem mày hắn vuốt phẳng, chỉ tay nói: “Chuyện này có gì khó?” Chỉ về phía xa nơi có dãy núi cách Quân Tử quốc không xa, lại chỉ về thân ảnh của một đại gia phú quý trên phố thị, nói: “Chi bằng, liền gọi là Nhạc Kha (1) đi.”

Tiểu long tử trịnh trọng, cúi người: “Nhạc Kha1 đa tạ tỷ tỷ ban tên!”

(1) Nhạc là núi, Kha là ngọc thạch

Một tỷ một đệ, tìm con ngõ nhỏ vắng vẻ hóa thành hình người, đi về phía phố thị sầm uất nhất của nước Quân Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.