Long Phượng Trình Tường

Chương 28: Chương 28: Sương lạnh sông dài




Chúng tiểu đồng ở Phủ Chu Tước Thần Quân khỏe mạnh cường tráng, phủ của Chu Tước Thần chính là phủ đệ náo nhiệt nhất trong một loạt các tiên quân thiên giới. Tiểu tiên đồng trông cửa cũng vào trong phủ góp vui, sớm đã chạy đi không thấy tăm hơi, ta không chút trở ngại tiến vào sân tập võ phía sau điện, lúc Chu Tước Thần Quân không đi trực thì sân luyện võ này có thể coi là phòng ở của người, hơn nửa thời gian sẽ tiêu phí ở đây.

Lúc ta đi tới, một đám tiểu đồng đang vây quanh Chu Tước Thần Quân mặt mày đỏ rực khi ấy đang chơi trò ném vật. Người bình sinh cao lớn khôi ngô, trên cánh tay bắp đùi xách khoảng sáu mươi tiểu đồng, tất cả đều mặt mũi đỏ au, dùng sức lực của con nít còn bú sữa mà cùng người quây tụ một chỗ. Ta tìm một chỗ gần đấy ngồi xuống, trên bàn có Băng Mai Tửu giải nhiệt rất tốt, tự rót tự uống một lúc.

Bất quá mới uống được ba chung, Chu Tước Thần Quân hô lên một tiếng chói tai, mấy tiểu đồng đang dính trên người đều ngã về phía sau, ầm ầm ầm ngã rạp xung quanh.

Ta nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy thanh âm kêu đau inh ỏi, Chu Tước Thần Quân giọng nói sang sảng, cực kỳ hưng phấn: “Đám nhóc này, bộ chưa ăn cơm hả?”

Đám tiểu tiên đồng vâng vâng dạ dạ, ta cẩn thận mở mắt ra, người đã nhanh chóng bước tới, đem vò băng mai tửu trên bàn uống ực ực, mỹ tửu theo yết hầu người chầm chậm chảy xuống, thấm ướt phía trước vòm ngực màu tía, bàn tay to như cái quạt hương bồ liền đem rượu ướt trước ngực lau sạch, thấy ta ngơ ngơ ngác ngác dán mắt vào người, sang sảng cười: “Cái chung nhỏ này lằng nhà lằng nhằng, uống không đã, cũng chỉ đưa cho ngươi dùng.” Nói rồi mạnh mẽ đem vò rượu đặt trên bàn.

Ta một tay cầm vò rượu trên bàn lắc lắc, một tay đem chung rượu uống trước đó đặt dưới mũi người. “Thần quân thật là hào phóng, chuẩn bị cho tiểu tiên chung sứ nhỏ, đáng tiếc thứ này hơi cứng, tiểu tiên ăn chung rượu không ngon.”

Người lúc này mới nhớ ra bản thân đã đem vò băng mai tửu uống cạn, gương mặt đỏ tía cũng không biết là do hưng phấn hay do ngượng ngùng, trông càng đỏ hơn.

Băng mai tửu này chính là của hiếm, sau khi ủ xong qua ba nắng, lạnh buốt mê người, trong cái lạnh phảng phất hương thơm, một tiên nga quét dọn như ta vốn dĩ chẳng có cơ hội được thử, hiếm hoi được Chu Tước Thần Quân hạ mình kết giao, đương nhiên không thể không bỏ qua, lập tức cười nói: “Thanh Loan trước đó sớm đã uống hai chung, uống nữa dạ dày có lẽ sẽ lạnh đến phát hoảng.”

Băng mai tửu này chính là thứ cực hàn, nếu muốn uống nhiều cũng phải là thần tiên thuộc tính hỏa như Chu Tước Thần Quân mới có thể chịu được. Qua nhắc nhở, đôi mày rậm của người dần dần giãn ra, khen ngợi: “Thanh Loan quả thật rất khá, chuyện gì cũng lanh lẹ, không như chúng tiên tử tiên nga õng à õng ẹo trên trời, không bệnh cũng giả bộ bệnh tám phần.”

Ta nhịn không được nở nụ cười, chỉ cảm thấy lời nói của người mặc dù không mang ý khác, nhưng từng câu từng câu đều là lời thật lòng, quả thực rất thẳng thắn, khen ngược lại: “Người cũng vậy. Người cũng vậy.”

Người cùng ta chầm chậm mà đi, mới ra đến sân luyện võ, lại thấp giọng cười nói: “Mấy ngày tới có chuyện thú vị, không lâu sau chúng tiên tử tiên nga sợ là so với thỏ còn chạy nhanh hơn, không còn cất công vờ nũng nịu nữa rồi.”

Ta cực kỳ ngạc nhiên, quả thật không thể tưởng tượng ra cảnh tượng chúng tiên nga tiên tử chạy nhanh còn hơn cả thỏ.

“Chuyện Thần Quân chỉ là?”

Chu Tước Thần Quân nhận lấy trường bào tiểu đồng đưa tới, tùy ý khoác lên người, sang sảng cười lớn: “Nghe nói Thái tử phi nương nương tương lai cùng với thân mẫu qua mấy ngày nữa muốn đến Thiên giới bái phỏng. Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương tương lai mặc dù đính hôn đã hơn vạn năm, nhưng vẫn chưa từng chân chính gặp mặt.”

Đan Chu sắp tới?

Trong đầu ta hiện lên gương mặt cao ngạo của Đan Chu, nàng ở núi Đan Huyệt nổi danh mỹ mạo, lại là công chúa, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng ương bướng. Nhưng Thiên giới Lăng Xương thái tử không nói đến mỹ mạo, ngay đến kiêu ngạo cũng cao tay hơn nàng một chút. Hai người đều là nhân vật có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nếu bỗng dưng hợp lại một chỗ…Tâm tình trong lòng nhịn không được cực kỳ tốt.

Vạn năm qua, cuối cùng cũng có người có thể áp chế được Đan Chu.

Ta biết rõ đây là suy nghĩ ngây thơ thiển cận, nhưng mỗi khi nhớ lại chung quy vẫn là vui vẻ một hồi.

Đôi tay to như quạt hương bồ của Chu Tước Thần Quân quơ quơ trước mặt ta hai cái: “Nha đầu, nghĩ cái gì vậy? Cười thật là đắc ý?” Ta bất ngờ bị người kinh động, mới khôi phục lại thần trí, đáp: “Hai con khổng tước khoe sắc.”

Người ở bên cạnh cùng ta đi ra tới ngoài liền chỉ vào ta nói: “Tiểu nha đầu học hành không tốt, chỉ biết nói dối.”

Ta nghiêm mặt nói: “Nhất định là Thần Quân lừa gạt Thanh Loan không hiểu chuyện, Thái tử phi tương lai đến bái phỏng, có can hệ gì đến chúng tiên tử tiên nga?”

Người quan sát đánh giá ta từ trên xuống dưới, thấy ta quả thực là bộ dạng thật tình học hỏi, ngón tay thô to hướng phía trán ta gõ xuống, ta cơ hồ nổi xung, đỏ mắt lau trán trừng người, người ha ha cười to, nói: “Ai ai cũng nói Lăng Quang Thần Quân ta chỉ là một hán tử thô lỗ, người lớn mà tâm nhãn không phát triển. Ta thấy tiểu a đầu ngươi còn thiếu tâm nhãn hơn cả ta.”

Ta bất chấp tiên cấp, hung hăng trừng mắt nhìn người – hán tử thô lỗ mình dài đầu óc không dài, quả thực gần tám vạn tuổi vẫn là một tên lưu manh, chưa từng cưới một thê tử như hoa như ngọc.

Người cười ha hả: “Bổn thần quân nói ngươi tiểu nha đầu lại không tin. Thái tử phi nương nương tương lai đến thiên giới bái phỏng, những tiên tử tiên nga muốn làm trắc phi thị thiếp của Thái tử, vị nào lại không vận dụng hết mười hai vạn phần sức lực, tiến đến nịnh nọt tâng bốc Thái tử phi nương nương tương lai? Nếu vẫn giả bệnh như ngày thường, chẳng phải thành ra đi sau kẻ khác?”

Trên trán muốn đổ mồ hôi lạnh, thì ra làm Thái tử phi nương nương chẳng phải chỉ đơn giản là thành thân với Thiên giới thái tử thôi sao?

Trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo. Với tính cách của Đan Chu và Lăng Xương Thái tử, ta thấy nhất định là mười phần không hợp, trừ phi Đan Chu có thể khiến Lăng Xương Thái tử động tâm, cam tâm tình nguyện yêu chiều nàng, bằng không, cũng không biết là sẽ có bao nhiêu ầm ĩ. Còn lo, lời nói của Giao vương ta một thời một khắc cũng chưa từng quên, dì và ta xa cách cũng gần hơn bốn trăm năm. Lúc đó ta bị biếm hạ xuống núi Nữ Sàng, lúc thiếu chút nữa thì vong mệnh nơi rừng núi hoang vu, cũng từng oán hận người muốn đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng nếu lời nói của Giao Vương không sai, chuyện dượng Phượng Đạm vong mạng và cái chết của ngoại tổ mẫu đều rơi vào trên người phụ thân ta. Nghĩ tới điều này, ta tình nguyện vĩnh viễn không gặp người mới tốt.

Ta đang suy nghĩ như thế, đã bị Chu Tước Thần Quân nắm áo xách lên một đụn mây, hồi phục lại tinh thần, dưới chân đã là cuồn cuộn sóng lớn, khói phủ sương che, bên kia sông mờ mờ ảo ảo. Chu Tước Thần Quân chỉ vào bờ đối diện nói: “Năm đó, A Tu La Vương chính là dẫn binh đứng ở bờ đối diện, cùng thiên giới quyết phân thắng bại.”

Ta nghe vậy, trong đầu nhảy loạn, lập tức cẩn thận dỏng tai, chỉ sợ rơi rớt câu nào.

Người chậm rãi nói: “A Tu La Vương đó thân thể cao lớn tráng kiện, sức lực mạnh mẽ vô cùng, một tay đem Cửu Ly Hồ ném xuống thiên hà, lại khiến đáy thiên hà thủng một lỗ, nhấn chìm toàn bộ Trung Dung Quốc. Nói tới, đây cũng là một chuyện bi thảm. Thần binh thần tướng Thiên giới trước giờ tự cao tự đại, bộ tộc Tu La cũng là chủng tộc cực kỳ thiện chiến, mấy trận chiến năm đó, suýt chút nữa bị tộc Tu La đánh qua thiên hà.”

Ta cảm nhận được vị ngọt ân ẩn, nghĩ tới dáng vẻ uy vũ của Tu La Vương, bộ tộc Tu La tinh nhuệ dũng cảm, không hiểu vì sao, mặc dù ta chưa bao giờ trước mặt người gọi một tiếng phụ thân, nhưng cũng cực kỳ vui sướng mãn nguyện, chỉ cảm thấy người uy vũ phi phàm, cần phải uy phong lẫm liệt mới đúng. Lại truy hỏi tới cùng: “Sau đó vì sao chưa từng đánh qua thiên hà?”

Chu Tước Thần Quân có một điểm tốt, đấy là miễn là tiên nhân vừa mắt, vô luận là phẩm cấp cực kỳ chênh lệch, đều sẽ không màng đến mà kết giao, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận (1)Ta cực kỳ thích điểm này ở người, có nghi vấn gì đều thích hỏi người.

(1): biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.

Người chỉ chỉ về hướng Thiên hậu nương nương cư ngụ: “Phụ thân của người đó hi sinh ngăn cản, cuối cùng cùng với Tu La bộ tộc vong mệnh.”

Ta nhớ tới cái chết của dượng Phượng Đạm, nghe nói là hi sinh trong trận chiến này. Bây giờ nhìn xuống Thiên hà dưới chân, sóng lạnh nhấp nhô, nước chảy cuồn cuộn, chỗ bị A Tu La Vương ném thủng đã sớm được tu sửa hoàn hảo. Trận chiến kinh tâm động phách đó đã dần dần tan biến như sương khói, ký ức hơn vạn năm chỉ còn lại trong tâm trí của một số người, mãi mãi không phai.

Qua mấy ngày, nghe nói Đan Chu với dì thật sự lên Thiên giới bái phỏng, ở trong điện các bên cạnh Hoa Thanh Cung. Hôm đó ta quét dọn ở phía trước cây dao, thấy Thái tử điện hạ gương mặt hàm xuân cùng Đồng Sa điện hạ đi bái kiến nhạc mẫu tương lai. Hiếm khi trời xanh nắng đẹp, lại có người yêu thương ở sát bên, Đồng Sa điện hạ quả thật chưa từng lại tới hoạnh họe khó dễ ta, chỉ siết tay chỉ trỏ lung tung phía trước cửa Hoa Thanh Cung: “Chỗ kia chỗ kia chỗ kia, lại chỗ kia nữa, tiểu ngốc điểu, hôm nay nhanh nhanh quét dọn cho sạch. Lỡ như tẩu tẩu của ta muốn tới nhìn thử cung của ca ca, không được phép để tỷ ấy nhíu mày. Nếu như tỷ ấy nhướng mi chút xíu, chính là ngươi quét tước không sạch.”

Ta chỉ giả bộ như chưa từng nghe thấy, cắm cúi quét đất của ta. Công việc đã xong, lại quay trở về Tín Phương Điện tắm rửa, ở khu vườn phía hậu điện chọn một nhành lá xum xuê, che giấu thân mình, nhắm hai mắt bắt đầu ngủ.

Ta bị hai vị điện hạ Thiên giới túm áo xách về Tín Phương Điện Hoa Thanh Cung, ban đầu vẫn ngủ ở trên giường hai ngày, nhưng không phải ván giường lõm xuống thì trên giường bị một con rắn lớn như cánh tay làm ổ. Từ nhỏ ta đã không có hảo cảm đối với chủng loại trơn bóng này, đánh giá suy xét, mặc dù biết nhất định là chủ ý của Đồng Sa điện hạ, nhưng cũng lười so đo với hắn. Ngược lại ta chính là loài lông vũ, cùng lắm thì lựa một chạc cây thấp ngụ lại, lại nhớ tới hồi trước khi hóa thành hình người, cứ tạm coi như tu luyện pháp thuật đi.

Khá lâu sau đó, trong Hoa Thanh Cung ai ai cũng biết ta không thích nghỉ ngơi ở trong phòng, chỉ cô độc một mình trên cây ở hậu viện. Trong giấc mộng, hương hoa ngập tràn, có những tia nắng lấp lánh chiếu lên người, cực kỳ thỏa mãn. Đương lúc vừa lòng thỏa ý, dường như có một thanh âm quen thuộc ở phía dưới chân: “Đan Chu chẳng qua là ngẫu nhiên đến bái phỏng một chút, không dám làm phiền điện hạ.”

A, khẳng định là ta cực kỳ muốn biết hai vị này khi nào sẽ bắt đầu ầm ĩ, cho nên ngay cả trong mơ cũng là giọng nói của Đan Chu, có điều ly biệt chỉ hơn bốn trăm năm, nàng đã học được bản lĩnh cắn đầu lưỡi mà nói chuyện, mặc dù nghe có điểm giống với chim sáo, nhưng vẫn không mất đi nét quyến rũ.

Lại nghe thấy giọng nam tử thản nhiên nói: “Cũng không có gì. Trong điện của ta có một tiên nga quét dọn rất chăm chỉ, cả ngày cặm cụi làm việc, lúc công chúa đến nàng ta cũng chưa từng đặc biệt quét dọn, vẫn như thường mà thôi.”

Ta suy tư một hồi, lẽ nào tiên nga quét dọn ấy là đang nói ta?

Hai mắt đột ngột mở ra, cả người cũng tỉnh táo lên nhiều, đương lúc nghe thấy giọng nói của Đan Chu từ bên dưới lần nữa lại truyền tới: “Đan Chu hoảng hốt, đã vất vả tiên nga tỷ tỷ trong cung điện hạ.”

Cơn buồn ngủ trong ta lập tức biến mất, nhất thời có chút nghi ngờ, nữ tử đang “chịu đấm ăn xôi”, ngay đến tiên nga quét dọn cũng không dám so bì này vẫn là Đan Chu sao?

Nhưng nàng đã tự xưng là Đan Chu, nghĩ thấy chắc là không sai rồi. Nếu thật sự là Đan Chu, mặc dù trong lúc vô tình gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta vẫn có chút hưởng thụ.

Lại nghe Thái tử điện hạ thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, cũng nên chăm chỉ một chút, làm việc nhiều nhiều, xem như là một phương thức rèn luyện.” Lời nói thốt ra có cảm giác vô cùng thân thiết.

Nếu không phải chính tai ta nghe thấy, đánh chết cũng không tin Thái tử điện hạ có thể thốt ra được lời nhu hòa thân thiết như thế.

Ta tức tối trong lòng, tiểu nha đầu quét dọn chẳng phải chính là ta sao? Tu luyện tu luyện, sao không thấy ngươi thái tử điện hạ xách chổi ở trong Hoa Thanh Cung mà tu luyện? Nhẹ nhàng vạch tàng cây một chút, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn trông thấy xênh xếch phía dưới là một đôi xuân thủy, trong đôi mắt tràn đầy nhu tình, không phải là Thái tử điện hạ Lăng Xương thì còn ai nữa?

Hắn bất quá ngẩng đầu một chút, đã có thể nhìn thấy ta, khóe môi khẽ cong lên. Đan Chu ôn nhu nói: “Nghe hàm ý của Thái tử, tiên nga tỷ tỷ này thật sự đáng khen, chi bằng gọi nàng tới, cũng vừa vặn để Đan Chu giáp mặt khen thưởng nàng một lát, cũng là thể diện của Điện hạ.”

Trong lòng ta nói: ban đầu thấy tác phong mềm dẻo thế này của nàng, còn tưởng là Đan Chu học được khả năng lung lạc nam tử thế nào, nghe được nửa ngày, vẫn là một kẻ ngốc nghếch.

Không nói trên Cửu Trùng Thiên tiên nga tiên tử mỹ mạo xinh đẹp hằng hà sa số, luận về dung mạo, Đan Chu e là không bằng một phần vạn Lăng Xương thái tử. Lại ở trong cung của hắn ngay từ đầu đã tuyên bố quyền làm chủ, nghe thấy Thái tử nói về tiên nga quét dọn này có hàm ý thân thiết một chút, lúc này cũng không nên ở trước mặt cung nga quét dọn là ta thể hiện uy nghi của Thái tử phi nương nương, thật sự là cực kỳ ngu xuẩn.

Lăng Xương Thái tử là Thái tử Thiên tộc, trong mắt ngoại trừ Thiên đế Thiên hậu, há có thể cho phép kẻ khác cao hơn mình một cái đầu? Đan Chu hôm nay thật là thất sách.

Ta vừa lo lắng nàng không nên ở trước mặt ta – một cung nga quét dọn lập thị uy, lại hướng Lăng Xương thái tử xua tay từ chối, chỉ mong hắn bây giờ có thể tốt bụng một chút, tha cho ta.

Khóe miệng hắn ý cười càng đậm, chỉ không ngừng nhìn về phía ta. Đan Chu cúi đầu đợi câu trả lời của hắn, đợi hết nửa ngày cũng không nghe thấy gì, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy gương mặt hắn rạng ngời sắc xuân, cười đến cực kỳ ôn nhu, trên mặt thế nào ta tạm thời không rõ, nhưng nhìn từ sau lưng, hai tai nàng đã đỏ ửng, nũng nịu trách khẽ: “Điện hạ…”

Trái tim ta lơ lửng giữa không trung, chỉ hận không thể lập tức hóa thành cái gì đấy mà chạy đi mới tốt. Nhưng khổ nỗi nửa người đều dựa vào trên thân cây, hai tay lại vén một nhánh cây, nếu muốn rời đi tất nhiên sẽ gây ra âm thanh, tới lúc đó sợ là sắc mặt mọi người sẽ không tốt cho lắm.

Tính tình Đan Chu ta hiểu rõ, nàng ra vẻ nhỏ bé thế này kỳ thực là lấy lùi làm tiến, nếu như để nàng biết ta đang ở trên đỉnh đầu nàng xem náo nhiệt, tương lai sợ là sẽ phải nếm mùi đau khổ. Ta làm ra biểu tình thỉnh cầu, hướng về phía Lăng Xương thái tử ra sức nháy mắt, hắn chậm rãi hớp một ngụm trà, mới nói: “Tiểu nha đầu,” Tay ta thiếu điều mềm nhũn rớt khỏi chạc cây, đã nghe hắn tiếp lời: “So với nàng nhỏ hơn mấy ngàn tuổi, không cần phải gọi nàng ấy đến, tránh để nàng ấy nghe được mà đắc ý.” Nói rồi ra sức hướng về phía ta nháy nháy mắt, trong mắt toàn bộ là ý cười, ta như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, tặng cho hắn một gương mặt tươi cười rạng rỡ, hắn ngược lại kinh ngạc một lúc, mới nói tiếp: “Lại nói tiểu nha đầu này ngày thường xong việc, cũng không biết đi chơi nơi nào. Mấy ngày trước còn đi tới bên Thiên hà đùa nghịch, nhất thời thế này sẽ không thể tìm được nàng ấy.”

Ta nhướng mày với hắn, thì ra việc ta với Chu Tước Thần Quân đi tới thiên hà hắn cũng biết, đúng là thần thông quảng đại nha.

Hắn thu lại ý cười, lành lạnh nhìn ta, ôn nhu nói: “Công chúa đường xá xa xôi, ta thấy thân thể nàng có chút suy nhược, chi bằng hôm nay về nghỉ ngơi trước, hôm khác Lăng Xương lại bồi công chúa du ngoạn khắp nơi, ý công chúa thế nào?”

Giọng điệu Đan Chu có chút mất mát, cúi đầu đáp: “Mọi chuyện xin nghe theo ý Điện hạ.” Liền đứng dậy cùng hắn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.