Thái tử điện hạ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là nổi cơn thịnh nộ, có lẽ do thân phận tôn quý, lại bị ta trước mặt thẳng thừng từ chối nên có chút khó chấp nhận. Trong ba người, so ra Đồng Sa điện hạ là thoải mái nhất, hắn bước lên tự rót cho mình một chung trà, nhấp một ngụm, nửa trêu chọc nửa nghi ngờ nói: “Ngươi Tiểu Ngốc Điểu này lẽ nào không biết tốt xấu đến vậy? Có thể làm Thái tử Trắc phi, cùng Thái tử ca ca hỉ kết lương duyên, chính là một chuyện tốt, ở Thiên Giới này có không biết bao nhiêu tiên tử xếp thành hàng muốn được làm Thái tử Trắc phi, sao đến ngươi lại muốn từ chối?”
Chuyện trái lương tâm, ai không làm?
Lời trái lương tâm, ai không nói?
Chẳng qua là tính toán được chăng hay chớ, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Mặc dù trước giờ ta là một kẻ càn quấy, nhưng đại nghĩa khí tiết trái lại cũng hiểu được chút ít, bị người bức ép không được tự do, làm nô làm thiếp, trừ phi đánh gãy xương cốt ta.
–Không, xương cốt có gãy cũng không thể chấp nhận!
Ta nhướng mày cười nói: “Đồng Sa điện hạ cũng biết số tiên tử muốn làm Thái tử Trắc phi không phải ít, nhưng Thanh Loan dù một chút cũng không có suy nghĩ xa xỉ này. Thái tử điện hạ chỉ có thể là biểu tỷ phu của Thanh Loan, không thể có vai trò nào khác!”
Gương mặt Thái tử điện hạ cao ngạo quyết tuyệt, bắt tay niệm một câu quyết, ngoài điện gió chợt nổi lên, có một vật nặng sượt qua người ta, ta chăm chú nhìn, trong tay Thái tử điện hạ là một cái tháp lưu ly hình bát giác, cực kỳ chói mắt.
Đồng Sa điện hạ vô cùng kinh ngạc: “Ca ca, chẳng qua là chuyện hôn nhân thôi, sao phải dùng đến Trấn Tiên Tháp?”
Thái tử điện hạ đặt cái tháp đó trong lòng bàn tay, lãnh đạm nói: “Thanh Loan, ta chỉ hỏi nàng một câu, Thái tử Trắc phi này, nàng đồng ý hay không đồng ý?”
Ta nhìn cái tháp, cũng không biết bên trong chật hẹp bức bối cỡ nào, nhưng Thiên giới Thái tử phi chẳng phải so với cái tháp này còn bức bối hơn? Cả đời ta yêu thích tự do, hai con dường này ta đều không hề muốn, vả lại nếu ta đã ước hẹn với Nhạc Kha, há có thể hủy hẹn tự gả? Lắc lắc đầu, ta cười nhạt nói: “Xin Điện hạ thứ lỗi, xin thứ cho Thanh Loan không thể tòng mệnh! Chuyện hôn nhân, đương nhiên hai bên cần phải lưỡng tình tương duyệt mới có thể hòa hợp, Thanh Loan đối với Điện hạ không yêu không thích, hôn sự này không thành cũng được!”
Trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sáng vạn trượng chói lòa, bên tai nghe thấy tiếng Thái tử điện hạ cười không dứt, phẫn nộ nói: “Nếu nàng đã không chịu phục tùng, Thanh Loan, vậy thì nàng cứ ở trong Trấn Tiên Tháp này hai trăm năm rồi hẵng nói.” Bên cạnh đó còn có tiếng can ngăn của Đồng Sa điện hạ, ta bị luồng sáng này hút vào, thân người sau khi nhẹ bẫng thì cuối cùng cũng rơi xuống, lúc mở mắt ra nhìn, trước mắt ánh sáng châu quang nhu hòa, là ở bên trong một căn phòng, bên trên giống như hình tháp, cao tầng tầng lớp lớp, tựa như một cái giếng sâu hun hút, bốn bức tường lớp lớp đều có minh châu gắn ở bên trên, dưới thân vừa lạnh vừa đau, ta đầu óc choáng váng bò dậy, bên tai đã vọng đến tiếng nói của Thái tử điện hạ: “Thanh Loan, nếu nàng đã quật cường như vậy, không nên đi thích Giao nhân công tử kia, Bổn Vương sẽ mang nàng đi Đông Hải xem thử kết cục của tộc Giao nhân.”
Trong lòng ta gấp rút, so với bản thân bị cầm tù càng cấp bách hơn, nhưng Thái tử điện hạ nếu như vì ta mà giận cá chém thớt lên Giao tộc, thương tổn Ly Quang, chính là ta không đúng. Thu hết khí lực, ta lo lắng nói: “Điện hạ, người nghĩ sai rồi, Giao nhân công tử không phải là ý trung nhân của Thanh Loan, đây chắc chắn là hiểu lầm…”Cũng không biết nguyên nhân là do kết cấu bên trong tháp hay là tiên thuật bị trấn áp, vô luận ta có dùng hết toàn bộ khí lực mà hô gào thế nào đi nữa, nghe thấy cũng chỉ như tiếng thì thầm bên tai mà thôi.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lạnh của Thái tử điện hạ: “Tiểu Ngốc Điểu, nàng còn tỉnh táo không. Lời biện bạch thế này chẳng qua là để bảo vệ lang quân như ý của nàng mà thôi, đáng tiếc Giao Vương không đồng ý, Nghe nói Giao nhân thái tử đó muốn cưới một Loan Điểu Tiên tử, Giao Vương kiên quyết không chấp thuận, đem hắn nhốt lại. Bây giờ ta cũng cho nàng biết, Giao Vương lòng dạ khó lường, ỷ vào yêu thạch Tử Mạch trong tay đã sử dụng ảo thuật mê hoặc nhân gian, Phụ vương lệnh cho ta thống lãnh tướng sĩ đi diệt trừ Giao tộc, nàng cũng theo ta đi xem thử vị Giao nhân công tử đó đi.”
Trong lòng ta hết hi vọng, biết rõ có biện minh nữa cũng vô ích, chỉ khiến Thái tử điện hạ càng thêm ác cảm đối với Ly Quang mà thôi. Đột nhiên nhớ tới lần trước khi Tứ hải Long Vương lên Thiên giới, từng nghe nói nước biển ngày ngày dâng lên, Giao Vương này có dã tâm như vậy cũng thôi đi, vậy mà còn liên lụy đến Ly Quang. Hắn trước đến giờ ôn hòa đôn hậu, bây giờ bị tai bay vạ gió, làm thế nào mới bảo toàn được tính mệnh?
Trong lòng tâm sự nặng nề, lại nghe thấy Lăng Xương nói: “Lão tam, chúng ta xuất phát thôi. Có điều cái tháp này giao cho đệ, vạn nhất để Phụ Vương nhìn thấy sẽ thế nào đây?”
Đồng Sa điện hạ lưỡng lự nói: “Ca ca, thế này có được không? Ca vô cớ giam giữ một tiên tử trong này, nàng ta lại chưa từng phạm phải đại tội. Nếu để Phụ hoàng biết được, liệu có trách phạt ca không?”
Thái tử điện hạ cực kỳ thất vọng nói: “Chẳng qua chỉ là một tiên tử Điểu tộc lại dám coi thường Thiên tộc, có coi là đại tội? Huống chi nàng còn là.. Giam trong tháp cũng đủ rồi.”
Ta biết nửa câu mà hắn còn đang lấp lửng là gì, đương nhiên chính là thân phận công chúa tộc Tu La của ta. Ta nằm xuống, trên đỉnh đầu từng viên từng viên minh châu tỏa sáng lấp lánh, vốn dĩ tựa như ánh sao, đáng tiếc là bên trong tháp chật chội bức bối, ta từ trước đến nay chưa từng bị giam giữ, chỉ cảm thấy mấy hạt minh châu này thật chướng mắt, lấy Thất Thải Thanh Linh ra chém xuống, minh châu trong tháp tất thảy rơi xuống, một hạt cũng không tránh khỏi số phận đen đủi, toàn bộ đều rớt xuống, giống như một cơn mưa minh châu, trong khoảnh khắc mảnh vỡ rơi đầy, trong tháp một mảng tối đen. Chỉ nghe thấy Đồng Sa điện hạ sốt ruột nói: “Ca ca, ca ca, Tiểu Ngốc Điểu này ở trong tháp phát điên kìa.”
Thái tử điện hạ không chút phản ứng, lạnh lùng nói: “Với khả năng của nàng, chẳng qua là một vạn năm tiên pháp, cũng muốn phá tháp đi ra? Lại tu luyện tiếp mấy vạn năm mới thử lại đi.”
Ta khép hai mắt, dán người xuống nền tháp, tứ chi lẫn ngực đều lạnh như băng, cảm giác xung quanh người có chút lắc lư, dường như đã bắt đầu khởi hành, đủ loại thanh âm hỗn tạp truyền tới, có tiếng của Tiên thị cung nga trong Hoa Thanh Cung, có tiếng của Đồng Sa điện hạ, lại qua thời gian khoảng một chung trà, trong lúc lơ mơ nghe được thanh âm cực kỳ trầm ổn của một nam tử trung niên: “…Con ta đi lần này nhất định phải cẩn thận…”. Ta trở mình, tiếp tục ngủ ngon lành, cũng không biết là trong đầu có sợi dây nào khẽ chuyển động, bỗng dưng tỉnh ngủ ngồi dậy, “Con ta…” Đây chẳng phải chính là Thiên đế Tiễn Nghiêu sao?
Bên tai lại có tiếng nước chảy ầm ầm, Đồng Sa điện hạ hưng phấn nói: “Ca ca, qua khỏi Thiên hà huynh và đệ liền có thể xuống trần đại chiến một trận rồi. Nghe nói viên yêu thạch của tộc Giao nhân cực kỳ lợi hại…” Ta nằm xuống tiếp tục ngủ. Thì ra đã tới thiên hà, cứ cho là ta muốn gặp Thiên đế cũng không có cơ hội rồi.
Cũng không biết lại qua bao lâu, ta trong cơn mơ ngủ bị một trận rung lắc dữ dội lay tỉnh, trước mắt duỗi tay năm ngón cũng không thấy, bên tai tiếng sóng biển cuồn cuộn hết sức rõ ràng, cũng không rõ là do trong mơ hay bởi nguyên nhân gì khác, chỉ nghe được một thanh âm lờ mờ lúc có lúc không từ bốn phương tám hướng truyền đến, khác hẳn với giọng nói của Lăng Xương và Đồng Sa điện hạ. Người đó cười vô cùng càn rỡ ngạo mạn: “Tiễn Nghiêu phái hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa tới, chẳng phải là không cần hai đứa con này nữa rồi sao?”
Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cho dù tiếng nói này có nhẹ thế nào đi nữa, cũng nghe ra đấy là Giao Vương. Lại nghiêng tai lắng nghe, thanh âm của Lăng Xương Thái tử mang theo sát khí: “Giao Vương, Thiên tộc luôn luôn không quá chú ý đến chuyện của Giao tộc. Nhưng Giao Vương lợi dụng ảo thuật, mê yểm nhân giới mấy chục vạn dặm, mưu đồ xưng bá chốn lục địa, chuyện này trái lại vô luận thế nào cũng không thể khoan nhượng. Hôm nay Bổn vương tới đây chính là thanh lý dư nghiệt Đông Hải này, cũng để cho thủy tộc và bách tính nhân gian trải qua những ngày yên ổn.”
Trong lòng ta trầm xuống, gấp đến độ ở trong tháp đi tới đi lui, đỉnh đầu có tiếng Đồng Sa khe khẽ truyền đến: “Tiểu Ngốc Điểu nếu muốn tận mắt nhìn xem, ta sẽ len lén mở một cánh cửa sổ nhỏ cho ngươi, nhưng ngươi nhất định không thể bép xép mách lại với ca ca.” Ta qua quýt gật gật đầu, cũng không biết hắn có nhìn thấy hay không. Nhưng lưng chừng tháp cuối cùng có một cánh cửa sổ nhỏ từ từ mở ra, lập tức muôn ngàn kim quang xuyên qua cửa rọi vào. Trong lòng ta lo lắng cho an nguy của Ly Quang, nháy mắt nhảy lên tựa vào khung cửa nhìn ra ngoài, hiện giờ đang lúc ánh dương dần dần chìm xuống, chiếu rọi kim quang lấp lánh trên muôn trùng sóng biếc, Giao Vương đang đạp sóng mà đứng, đỉnh đầu có một viên Tử sắc bảo thạch, sắc tím từ đó bao phủ khắp người ông ta, sóng biếc tựa như thần thú được ông ta thuần dưỡng, ông ta phất tay áo ngọn sóng đó liền cao lên, từng lớp từng lớp cuộn trào, nhưng ông ta chung quy vẫn cao cao mà đứng trên sóng dữ, một giọt nước cũng không dính.
Có Thiên binh Thiên tướng đằng vân đến, đem Giao vương vây vào giữa, cũng không nhìn thấy ông ta như thế nào, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, mấy Thiên binh Thiên tướng liền rơi vào trong muôn ngàn sóng dữ, lập tức có một đám cự sa (cá mập lớn) bơi tới, con trước nối đuôi con sau nuốt chửng mấy Thiên binh Thiên tướng đó. Ta lại tỷ mỷ nhìn xem, không khỏi thất kinh, mặc dù sóng lớn cuộn trào, nhưng nếu quan sát kỹ càng, vẫn có thể nhìn thấy trong nước hết thảy đều là Thủy tộc, ngoại trừ đám cá mập vừa nhô lên trên mặt nước còn có vô số bạch tuộc và mực lớn đang bơi qua bơi lại trong sóng dữ, hễ có Thiên binh Thiên tướng nào rơi xuống, đám bạch tuộc này sẽ vươn xúc tu đem Thiên binh Thiên tướng còn đang đầu váng mắt hoa chộp lấy cho vào trong miệng, tức thì tại Đông Hải diễn ra một trận phân tranh quyết tử.
Ta ở trong tháp nhìn xem mà kinh hãi, không ngờ ảo thuật của Giao Vương lợi hại đến như vậy, không ít Thiên binh Thiên tướng còn chưa tới một hiệp đã bị ông ta đánh rơi xuống Đông Hải làm mồi cho cá.
Giao Vương đứng từ xa xa nói: “Nhị vị Điện hạ hôm nay nếu còn muốn giữ lại mạng sống, xin hãy về đi. Thiên tộc ngươi chỉ quản chuyện của Thiên tộc, về phần nhân giới và Đông Hải, từ giờ trở đi là của Giao tộc ta.”
Thân tháp rung lắc dữ dội một hồi, nghe thấy Đồng Sa điện hạ phẫn nộ nói: “Giao Vương, ngươi đừng đắc ý. Chẳng qua là dựa vào một viên yêu thạch, thế nhưng ngay đến Thiên binh Thiên tướng cũng dám giết.”
Đồng Sa điện hạ chung quy vẫn còn chút ít tính khí trẻ con. Trong lòng ta thầm nghĩ: Giao Vương đã gióng trống khua chiêng không quy phục Thiên giới, thề đoạt lấy vương quyền thống trị nhân giới và tứ hải, lời này của Đồng Sa bất quá là thêm chút chuyện cười mà thôi. Giao vương lý nào lại để tâm đến Thiên binh Thiên tướng?
Quả nhiên, Giao Vương ngửa đầu cười lớn: “Người ta đều nói đứa con nhỏ này của Thiên đế có chút ngây ngô, hôm nay nhìn thấy lời đồn quả không sai. Nghe nói Tu La Vương Nhiếp Phần tìm kiếm con gái khắp nơi, cơ hồ phát điên. Khắp bát hoang tứ hải này đều bị hắn tìm kiếm qua một lượt, mấy chục vạn người của tộc Tu La dạo gần đây cũng đang luyện binh, muốn đến Thiên giới đòi lại công chúa của tộc Tu La. Bây giờ Bổn vương xuất binh, hai bên giáp công, hẳn là vị trí Thiên đế cũng cần đổi người ngồi thử rồi?”
Trong lòng ta chấn động, “bịch” một tiếng từ lưng chừng tháp rơi xuống, nửa thân dưới một trận đau đớn. Nhưng trong lòng kích động, lý nào còn quản nhiều như vậy, vội vàng đề khí nhảy lên, lại dán người lên trên khung cửa sổ nhỏ duy nhất này, mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài.